Việt Nam nói là làm.Thế là sáng hôm sau Manami nghỉ học thật,nằm phè phỡn ra ăn chơi hết cả buổi sáng.
Lâu lắm mới được rãnh rỗi.Đứa nào ngu mà không tận dụng!
[Ê Manami đi ra ngoài tắm nắng đi chứ.Cô nằm ăn không đến 10 giờ hơn rồi đó]
"Mệt,không muốn"cô nằm trên giường lăn qua lăn lại,tận hưởng khí lạnh của máy điều hòa phà thẳng vào mặt"Ngươi không nghe báo đài cảnh báo về hiện tượng sốc nhiệt hả.Giờ ra ngoài có khi ta thành mực một nắng đó"
[Chung quy là cô lười chứ gì]
"Ừ nói vậy cũng đúng đi"
Tetsu biết không thể cãi lí với con người mang dòng máu bà tám nhất thế giới này,đành nằm ra nghỉ chung luôn.Nhiệt độ bên ngoài đang dần nóng lên đến gần 30 độ,hầm hập như cái lò nướng.Chả trách sao chẳng ai muốn ra ngoài trong cái thời tiết này
À đó là trường hợp không phải là người sống ở miền nhiệt đới suốt 15 cái nồi bánh chưng.Chưa đến 30 độ thì tuổi gì mà đòi so với Việt Nam.Hà Nội đến 35 độ cô còn chưa buông cái áo khoác thể thao ra đâu nhé.Nằm chơi một lát nữa thì cái bụng của cô lại reo lên ùng ục,ngán ngẫm nghĩ về buổi trưa không biết ăn gì
Nói rồi Manami với lấy cái áo khoác treo trên móc mặc vào.Hiện giờ cô chỉ đang mặc một cái áo thun ngắn tay,quần đùi ngắn cùng chiếc tất đen quen thuộc.Áo và quần đều là màu trắng ngà.Tại sao không phải là màu đen ư?Mặc đồ đen vào mùa hè nó hấp thụ nhiệt kinh dị lắm.Sự thật đấy
Cô bỏ Tetsu vào túi mở cửa bước ra ngoài,nhiệt độ thay đổi hẳn so với phòng máy lạnh làm cô khó chịu thở ra một hơi.Nóng vãi!.
[Trời nóng thế mà cô cũng không chịu cột tóc lên]
"Không biết cột!"cô trùm mũ áo khoác lên trả lời"Bỏ đi.ta cũng không muốn làm"
[Cô có thật là con gái không thế...]
"Gần đây có cửa hàng bánh ngọt không?"
[Sao không đi siêu thị mà cô mới đến hôm bữa ấy?]
"Ta muốn thử chỗ mới xem sao"
[Thế thì rẽ trái ở ngã tư đó rồi đi khoảng 200m sẽ có]
Theo hướng mà Tetsu chỉ,cuối cùng cô dừng chân trước một tiệm bánh cà phê.Không lớn lắm nhưng được bài trí rất đẹp.Nhìn vào khiến người người khác thấy rất thoải mái.Cô đẩy cửa bước vào,tiếng chuông vang lên leng keng cùng mùi cà phê đặc trưng xuất hiện.Bây giờ quán cũng khá đông người ,kín gần hết bàn trong đây rồi.Cô buông mũ xuống đi thẳng đến quầy bánh ngọt
"Quào...."Manami không nhịn được mà cảm thán trước những chiếc bánh đầy màu sắc trong lồng kính.Trông đẹp thật.
Cô nhân viên cửa hàng thấy cô đang xoa cằm suy nghĩ liền mỉm cười lên tiếng
Pudding à?Cô nghiêng đầu.Ăn thử xem nó ra sao nhỉ.Với lại cảm giác làm người may mắn hốt mấy cái cuối cùng cũng không tệ.Chợt khi cô định mua thì sau lưng tiếng chuông lại lần nữa vang lên,nghe giọng rì rầm thì có vẻ là hai người.
"Dù sao cũng không phải việc của mình"cô lầm bầm xong hướng nhân viên bán hàng nói"Vậy gói giúp em ba cái mang về nhé chị"
"Vâng.Cảm ơn quý khách đã ủng hộ"
Trong lúc đợi cô ấy gói bánh lại thì bên cạnh cô lại vang lên một chất giọng trầm hơi khàn của thanh niên
"Cái gì?!Hết bánh pudding rồi sao?!"
"Vâng xin lỗi quý khách.Cô bé kia đã mua ba cái còn lại rồi ạ"
Tự nhiên bị điểm tên Manami liền giật mình.Đợi xíu!Cái tình huống này quen quen.Cô nhíu mày nghĩ.Chết mịa!Đừng có nói là....!!
"Cô là con nhóc hôm qua?!?!!"đập vào mắt là hai quả đầu xanh xanh vàng vàng không giống ai,cô biết mình chơi ngu rồi
"A,là Manami-chan nè"
Ai ship giùm cô mấy cân thuốc bổ não đi.Không cô ngất thật đó!!
"Tại sao hai người lại ở đây?'Manami trưng ra khuôn mặt vô cùng khó chịu ngẩng đầu lên hỏi.Đệch mịa!Mỏi cổ vl!
Hôm nay Ran và Rindou không mặc bang phục mà là đồng phục học sinh bình thường.Điều đó làm cô thấy hơi lạ một chút.Ấn tượng là bất lương quá mạnh khiến cô không hề nhớ ra rằng hai người này cũng mới 18 tuổi,vẫn còn đi học ở trường.Mà kiểu này thì chắc kèo là trốn học (giống cô) rồi!Mà Rindou bị sao mà phải dán urgo trên mặt thế nhỉ?
"Hỏi kiểu gì thế.Ở đây thì phải mua bánh chứ sao"Rindou khoanh tay hất mặt đáp.Gặp ai thì gặp mà đụng mặt con nhỏ này!Xui hết biết.
"Trùng hợp nhỉ Manami-chan"trái với thái độ khó ở của Rindou,Ran cười tươi vẫy tay chào cô
"Xin chào Haitani-san"đối với người anh này cô có hảo cảm hơn gật đầu đáp
"Gọi là Ran và Rindou được rồi.Em gọi như thế không phân biệt được đâu"Ran cười nói
Hai con người này khi vừa bước vào quán cô để ý là không khí đã bớt ồn ào hơn một chút.Có lẽ là bị thu hút bởi ngoại hình kì lạ hoặc là đã có nhiều người nhận ra uy danh của cặp đôi làm mưa làm gió ở Roppongi.Mà cô nghĩ thiên về ý thứ nhất hơn.Chứ chẳng ai ngờ bất lương lại đi mua bánh ngọt đâu
"Của quý khách đây.Ba phần pudding sữa sốt việt quất"giọng nói lanh lảnh của cô nhân viên cắt ngang cuộc nói chuyện.
Cô nhìn hộp bánh được gói đẹp mắt trước mặt,xong lại nhìn sang nét mặt hằm hằm của Rindou.Không biết nghĩ ra cái gì mà nói
"Chị ơi,tách lại cho em thành hai hộp được không ạ?Một hộp một cái và hộp còn lại hai cái nhé"
"Vâng,tất nhiên rồi"
Rindou mắt tròn mặt dẹt theo dõi toàn bộ quá trình,không biết cô gái này định làm cái gì nữa.Còn Ran thì đã lờ mờ đoán được,chỉ quàng vai em trai cười cười.Lát sau cô cầm lấy hai hộp bánh nhỏ in logo của tiệm lên ,đẩy đến trước mặt Rindou một hộp
"Xin mời."
Rindou:?!!!?
Nhìn anh chàng vẫn ngu ngơ chưa hiểu chuyện gì,cô thở dài nói
"Có lấy không?"
"Cái này...là cho tôi à?"Rindou nhướn mày hỏi
"Chứ sao nữa"cô gật đầu đáp
"Không cầ--!!"
"Cảm ơn nhé Manami-chan ~"không để Rindou nói hết câu Ran tủm tỉm cười nhận lấy hộp bánh
"Anh à!!"
"Sao thế Rindou,Manami-chan đã có lòng mà"
"Coi như là cảm ơn hai người đã nhận nuôi chú mèo đó"cô đảo mắt.Hình như quán đông người hơn rồi
"...Manami-chan,em không sợ chúng tôi làm gì chú mèo đó sao?Chúng tôi là bất lương đó"Ran vẫn duy trì nụ cười như thường lệ.Nhưng cô biết,và Rindou cũng nhận ra,trong đó chứa đầy sự dò xét dành cho cô gái đứng trước mặt này
Ran hứng thú với Manami,nhưng không có nghĩa là anh sẽ tin tưởng mọi hành động của cô.Những người càng thể hiện sự tin tưởng đối với Ran và Rindou lại càng là những kẻ mà Ran cảm thấy khó chịu nhất.Trong giới bất lương ngoại trừ những băng quân tử như Touman và Rindou thì anh chưa bao giờ muốn trao niềm tin tuyệt đối của mình cho bất cứ ai.
Manami cũng không ngoại lệ.Mặc dù cô không phải bất lương
Đôi mắt spinel chớp nhẹ.Cô nhìn thẳng vào mắt Ran.Hai người này không phải nhân vật yêu thích của cô,và cô mới chỉ gặp hai lần,cũng chẳng hiểu rõ họ cho lắm.Nhưng mà...
"Sẽ không có chuyện đó đâu"
"Dựa vào đâu mà em tự tin thế?"
"Không vì bất cứ thứ gì cả.Chỉ là tôi tin anh thôi"
Ran và Rindou là sinh đôi.Và họ biết cách quan tâm người khác.Ít ra không phải lúc nào cũng bày tỏ cảm xúc bằng nắm đấm như Izana,hai người này còn có nhiều điểm giống người thường hơn một chút.Chỉ cần không lọt vào danh sách kẻ thù thì không sao.Cũng bởi vì hai người là anh em,nên cô mới có thể tin rằng họ có thể chăm sóc chú mèo đó.Cô không đòi hỏi phải thực sự yêu quý,nhưng cô hoàn toàn có thể mong đợi rằng họ sẽ không bỏ mặc nó
Ran nhíu mày.Manami không hề dao động,đôi đồng tử xanh chẳng có chút gì gọi là bối rối trong đó cả.
"Với lại giao cho có mỗi anh ta thì tôi mới lo đấy"cô đột ngột bẻ lái làm Rindou nổi cáu
"Muốn gây sự hả con nhỏ kia?!!"
Ran chớp chớp mắt nhìn cô đang chí chóe với Rindou,xong tự nhiên lại bật cười thành tiếng
"Haha,không biết nên gọi là ngu ngốc hay ngây thơ nữa..."
Cái phong thái tự tin đó thật không thể coi thường mà.Ran liếm môi.Manami tự nhiên thấy rùng mình một cái.Quái!Máy lạnh bị hỏng à?
"Manami-chan,em có muốn tới nhà--"
[Ê gần 11 giờ rồi đó]
"Gần 11 giờ rồi?!!Về,về lẹ"cô vội vàng lấy cái hộp bánh chạy ra ngoài cửa hàng,để lại Rindou và Ran ú ớ chưa kịp nói cái gì
"Cái con nhỏ này.Nói về là về ngay đấy hả?"Rindou vò tóc khó chịu.Nhìn sang người anh trai còn đang cười tủm tỉm kia"Anh coi bộ thích con nhóc đó dữ ha?"
"Chứ em cũng vậy mà Rindou.Nhìn em thích con mèo con lắm"Ran che miệng cười,chỉ lên cái băng urgo trên má em trai"Hôm qua em cố tắm cho nó rồi bị cào mà"
"Đã-đã nói là em không muốn mắc nợ con nhóc đó thôi!!"
Vừa bước ra ngoài nhiệt độ thay đổi đột ngột làm Manami hơi choáng một chút.Cô kéo mũ áo khoác lên lững thững bước đi trên vỉa hè vắng bóng người,nét mặt lập tức sa sầm lại
"Tetsu,ta muốn tự tử...Gặp anh em nhà Haitani liên tục hai ngày.Cái này đếch phải trùng hợp nữa rồi"
[Cái này,tôi thực sự không biết.Có trách thì trách cái phận nhọ như mực của cô ấy]
Manami thở dài.Đôi chân dài tiếp tục sải bước về phía trước.Mặt trời ngày càng lên cao,ánh nắng chiếu ngay trên đỉnh đầu và không còn dễ chịu như hôm qua nữa.Cô thực sự muốn bay về nhà mà trùm chăn trong máy lạnh thôi.
"Về nhà,đéo ăn uống gì nữa.Ăn mì gói còn ngon hơn"
[Ơ,cái con người lươn lẹo này...!!]
"Gặp hai ông thần đó làm ta hết muốn ăn"Cô vò tóc,chân đá mạnh một viên sỏi nhỏ trên đường.
[...Tôi bó tay cô rồi]
.
.
.
Và thế là một ngày ăn,chơi,ngủ của Manami cứ thế trôi qua.Nói cho dễ hình dung thì giống như tình trạng phè phỡn của học sinh nằm ở nhà chẳng có gì làm trong hè ấy.Cô thực sự không hề thò mặt ra ngoài đường.Sau mấy lần gặp mặt "tình cờ" cũng đủ làm cô ớn tận cổ rồi
"Và thế là...8 giờ tối rồi"cô nằm ngửa trên sofa thở hắt ra một hơi"Đến lúc phải đi rồi nhỉ"
"Đi đâu?"Tetsu ngồi trên ghế nhai bánh hỏi
"Đến đền Musashi,nơi tập trung của Touman"Manami lấy áo khoác trên móc tròng vào người,khuôn mặt nghiêm túc hẳn đi
"Sao cô nói không muốn dính líu cơ mà?"
"Cần xác nhận vài thứ"cô đáp cụt ngủn quàng chiếc túi qua vai
"...Thế thì tôi đi nữa"Tetsu liếm mép ngồi dậy hóa lại thành dạng mèo đu lên vai cô
Bên ngoài trời tối om,màu đen của chiếc áo khoác cùng mái tóc của cô gái hòa vào bóng tối.Chỉ có màu xanh đục lờ mờ hiện lên.Manami khá tận hưởng cái không gian yên tĩnh xung quanh,cảm giác như chỉ có một mình cô trong thế giới này vậy.Không ai làm phiền,không ồn ào và sẽ không ai làm tổn thương....
Những ngọn đèn neon lập lòe chiếu vào mắt làm cô khó chịu nheo mày,kéo mũ áo xuống càng sâu.Cô cố nép vào sâu bên trong vỉa hè để không đụng phải người khác.
[Manami,cô nói xác nhận là xác nhận cái gì?]
"Những nhân vật.Ta muốn quan sát thử xem có gì thay đổi không"cô bước nhanh về phía trước trả lời"Cốt truyện thay đổi,dù tốt hay xấu đều không có kết quả tốt đẹp"
[Tại sao?]
"Đách có cái gì miễn phí hết"cô nói một câu không rõ đầu đuôi nhưng vừa đủ để Tetsu hiểu
Tetsu nằm trong túi nghịch nghịch cái đèn cỡ nhỏ Manami bỏ vào,hai cái tai vẫy vẫy
[...Tức là cô vẫn lo cho họ chứ gì?]
"Muốn nghĩ sao thì nghĩ"
Lát sau cô dừng chân trước một hàng cầu thang dài,trên đỉnh là một cảnh cổng đền mà cô thường thấy trong tv.Xung quanh đây khá tối,chỉ có mỗi ngọn đèn đường nơi cô đang đứng thôi.
"Tối vãi!!"cô nheo mắt nhìn xung quanh,chẳng thấy gì ngoài một màu đen
Bộp.Bộp
Tiếng bước chân.Manami quay về phía âm thanh rì rầm đang diễn ra,lờ mờ trông thấy hai bộ đồng phục nam nữ quen mắt
"Ủa đó là...Manami-senpai?!!"
À ~Cô tự động thả lỏng người.Thì ra là cặp đôi này!
"Manami-senpai,chị làm gì ở đây vậy ạ?"Hina nghiêng đầu hỏi
"Đi dạo ban đêm thôi"cô nhanh chóng bịa ra nói.Senpai cơ à?Nghe sướng tai kinh khủng
"Manami-san,cậu--"
Khi Takemichi định lên tiếng nói gì đó thì một loạt âm thanh rồ ga của xe moto vang lên phá tan cái yên tĩnh của đêm tối.Cô che mắt nhìn nguyên một chùm sáng lớn phía đằng xa
"Tới rồi"
Mùi khói của bô xe lọt vào mũi làm Manami hơi khó chịu.Cô đứng lên chắn phía trước Hina,đảo mắt quan sát một vòng
"Nhiều người vcl!"
"Mấy người này đáng sợ quá..."Hina nép sau lưng Takemichi nhỏ giọng lên tiếng
"Không có sao đâu,có tớ ở đây mà"Takemichi cố lên tiếng trấn an,nhưng mà cái giọng run run của cậu ta chẳng đáng tin chút nào
"Lo cho thân cậu trước đi Takemichi"cô đánh một phát vào lưng Takemichi nhắc nhở,nhìn 3,4 người đang bắt đầu tập trung xung quanh
Đột nhiên có một tên mặt mũi băm trợn tiến tới hét thẳng vào mặt cả ba
"Chỗ nãy đéo phải chỗ tham quan cho tụi bây đâu!Xéo đi!"
"Nhưng mà,tôi được gọi tới đấy..."Takemichi lắp bắp trả lời.Đáng sợ quá đi!!
"Hả?!Tụi vây có biết đây là nơi nào không?!Là nơi hội quân của Touman"tên đó bất ngờ xách cổ Takemichi
Nhìn nét mặt ngơ ngác là biết cậu ta không hiểu chuyện gì rồi.Manami trùm mũ áo lên,kéo dây khóa,cố không lộ mặt nhiều nhất có thể.
Càng nhiều người biết mặt thì càng khó hành động.Với lại cô không thích chỗ đông người thế này
"Mày là Takemichi à?"
Đột nhiên một chất giọng trầm ấm quen thuộc lọt vào tai làm Manami ngạc nhiên.Cô hơi ngoái đầu lại xem
"...Mitsuya"cô lẩm bẩm,tự nhiên lại thấy hơi yên tâm
Mitsuya hình như không nhận ra cô gái đã ăn tối ở nhà mình hai ngày trước.Anh chỉ thấy chiếc áo khoác đen kia có chút quen mắt nhưng không để tâm lắm phất tay ra hiệu cho cả ba đi theo
"Theo tao"
Cô theo chân Takemichi đi vào trung tâm của đám đông,tiếng ồn xung quanh ngày càng nhiều làm đầu của cô nhức hết cả lên.Lát nữa phải nghe nhạc tịnh tâm mới được
" Chào,Takemicchi"
Cô hơi nâng mũ áo khoác lên nhìn về phía trước.Mikey đang ngồi trên chiếc xe CB250T yêu thích của mình cười tươi cùng chiếc áo bang phục màu đen với dòng chữ vàng nổi bật.Một cảm giác lạ lẫm xuất hiện trong tâm trí Manami.
"Ngầu ghê"cô đã thấy nhiều người mặc bang phục,nhưng đến mức làm cô phải thốt ra thế này chỉ có mỗi Mikey thôi.Giống như cái khuôn mặt đáng yêu của cậu ta chẳng phù hợp với kiểu áo bất lương này chút nào
"Takemicchi,mày mang theo bạn gái tới đây làm gì thế?"Draken nhướn mày hỏi
"Xin lỗi,tao cũng không định thế..."
"Hửm?Còn đây là..."Draken đột ngột cúi thấp người xuống nhìn vào con người nãy giờ không nói một lời nào kia
"Là Manamicchi!"Mikey bất ngờ reo lên thích thú
Cô giật nảy mình,thở dài bỏ mũ áo xuống.Sao cậu ta nhận ra nhanh thế không biết?
"Manami,cậu làm cái gì ở đây thế?"Draken khó hiểu.
"Đi dạo đêm,vô tình bị cuốn vào"cô trả lời ngắn gọn
Tất nhiên đó chỉ xạo l*n!
"Ủa Manami,sao cậu ở đây?!Chỗ này là nơi họp quân của Touman mà"Mitsuya bây giờ mới nhận ra cô kinh ngạc tiến tới
"Mitsuya,trùng hợp quá nhỉ"cô cười giã lã.Dù sao thì giải thích lằng nhằng vcl!
"Mày quen Manamicchi hả Mitsuya?"Mikey bất ngờ hỏi.
"Ừ thì có vài chuyện ấy mà.Nói chung là cậu ấy là ân nhân của tao"Mitsuya nhe răng cười,không ngần ngại đáp
Cái từ ân nhân là không cần thiết đâu anh trai.Manami rùng mình.Nghe nặng nề kinh!
"Hừm..."Mikey nhìn chằm chằm vào cô,không hề che giấu cảm giác tò mò
"Mikey,bớt nhìn lại đi"cô không nhịn được mà nói.Cảm giác như sắp bị xiên hai nhát ấy"Mà sao tôi trùm thế này mà cậu cũng nhận ra tôi thế?"
Bây giờ Manami vẫn mặc chiếc áo thể thao quen thuộc được kéo khóa kín mít cùng chiếc quần jean ống rộng phủ đến tận gót chân cùng đôi giầy sneaker không biết là của nam hay nữ.Nhìn cô khá là trung tính đấy.Cộng với việc ánh sáng ở đây không rõ nữa
"Là Manamicchi thì làm sao tôi nhầm được"Mikey cười hì hì
Ơ cái cậu này,đúng là biết cách làm người khác không giận được.Cô đỡ trán
Chợt một hương thơm nhẹ lướt qua cánh mũi làm Manami ngạc nhiên.Con gái sao?Ở chỗ này?
"Ema,trông chừng hai người này nhé.Là bạn của Takemicchi đấy"
"Đã rõ"
Đập vào mắt cô là một cô gái trẻ xinh xắn với mái tóc màu vàng kim uốn thành một lọn lớn để gọn sang một bên,đôi mắt nhìn xuống đất hiện rõ sự chán chường.Style thời trang học sinh khá sành điệu,khác hẳn với cô
"Ủa,xin chào anh chàng nhút nhát"bất ngờ cô ấy cười tươi vẫy tay chào Takemichi làm cậu chàng tái xanh mặt,run như chó mắc mưa
"Anh chàng nhút nhát?Là sao hả?!"nhìn vẻ mặt nổi bão của Hina,cô cũng biết mà tự động lùi ra xa
"Cậu ta chạy đi khi mới thấy đồ lót của tôi.Đúng là anh chàng nhút nhát"
"Có chuyện đó sao?!!"
Manami thở dài nhìn Hina đang hỏi tội Takemichi.Mặc dù biết đó không phải cậu ta cố ý nhưng mà đáng lắm.Cô âm thầm nhét vào tay Hina cây gậy bóng chày rồi che mắt lại.Cảnh này không dành cho trẻ con xem đâu
Bốp!Bốp!Chát!
"Anh xin lỗi,sẽ không bao giờ có lần thứ hai"Takemichi mặt sưng vù quỳ gối trên đất lí nhí nói
"Không nói chuyện với anh nữa!!"Hina giận đùng đùng bỏ đi
"Đúng là đáng sợ thật..."Ema cao giọng cảm thán"Có bạn gái rồi mà còn dám tìm đến tôi.Mà đừng hiểu lầm,tôi không có ý gì với cậu đâu."
"Hả?"Takemichi ngơ ngác
"Tôi chỉ muốn nhanh chóng trở thành người lớn thôi"cô ấy nhìn về phía Draken đằng xa với một ánh mắt...thế nào nhỉ...thất vọng có,mà yêu thương cũng có"...Lúc nào cũng chỉ quan tâm đến Mikey,xe máy và đánh nhau thôi.Cứ nghĩ hắn sẽ giận chứ"
Manami trước vẻ mặt buồn bã của Ema cảm thấy có chút đáng yêu.Hai cô bé Hina và Ema là những nhân vật cô đặt vào hàng bảo vệ không điều kiện.Hai cô nhóc này thực sự rất tốt,không phải kiểu người mạnh mẽ nhưng cũng không yếu đuối,đặc biệt là khi yêu một người thì sẽ rất chân thành.Nhất là với Ema...
"Manami-san?"Takemichi đột nhiên thấy cô ngẩn người ra đó liền lên tiếng gọi
"Không có gì đâu."cô lắc đầu"Draken gọi cậu kìa.Đi đi"
Cô không có hứng thú với chuyện của người lạ,nhưng mà đây là 'người quen'.Chỉ khác là cô biết về họ,họ không biết cô.Chỉ vậy thôi.Manami nhanh chân lủi đi chạy lên đền trước,trốn đằng sau một gốc cây có vị trí đẹp bật điện thoại lên
"Xin kính chào,thủ lĩnh!"
Thông qua lăng kính của của chiếc điện thoại cảm ứng,Manami mắt không rời khỏi người con trai tóc vàng ngà đang đi thong dong giữa hai hàng người đông đúc.Khi Mikey dừng chân trên bậc thang,ánh trăng từ đằng sau tỏa ra ánh sáng nhè nhẹ phủ lên người cậu,len lỏi vào đôi đồng tử đen thẳm của thiếu niên
Ngầu cấp độ SSR!!!Mắt Manami sáng rực.Cơ bụng của cậu ta lồ lộ ra kìa.Hàng limited,sau này về lại thế giới cũ đem bán được khối tiền
"Hừm..."cô bấm 'tách' một cái,âm thâm lưu ảnh vào album.Chiếc điện thoại sáng trưng trong một góc tối
Một mình Mikey đứng đối diện với cả trăm người khiến cô có cảm giác thật xa vời.Như là bóng lưng đó đang một mình cõng cả thế giới trên vai.
"Thật nhỏ bé..."
Manami lẩm bẩm, cất điện thoại vào túi lẳng lặng tiến tới nơi Takemichi đang đứng.Giọng nói của Mikey vang bên tai rõ ràng
"Hôm nay tập trung là để bàn về băng Moebius.Xung đột với chúng là cuộc chiến quy mô lớn."
Moebius?Takemichi giật mình ngơ ngác.Cậu không hề nghe đến cái tên này từ Naoto.Mà xung đột là sao chứ?!!
"Vậy...hãy nói tôi nghe ý kiến của mọi người"
Khi Mikey vừa dứt lời Manami thấy có một lực đạo đẩy mạnh mình từ bên cạnh.Lọt vào mắt là hình ảnh Takemichi té sõng soài trên đất cùng hai người lạ mặt
"Mày là Hanagaki đúng không?"Pachin hất mặt hỏi,nghe giọng là thấy đang khó chịu.
"Còn mày là thằng trùm áo khoác đen đã chăm sóc Kiyomasa đội chúng tao?"Peyan đột nhiên quay qua cô gằn giọng
Hả?!!Cô mở to mắt ngạc nhiên.Sao lại tự nhiên lôi cô vào?!!Mà 'thằng' là sao?không lẽ hai người này không nghe kể về giới tính à?!!
"Tính đền bù thế nào đây?!"bất ngờ Pachin nắm cổ áo cô kéo lại hét lên
Manami hơi nhíu mày,nhưng cô không động thủ với Pachin.Cô biết lí do cậu ta khó chịu.Với lại đây chỉ là hiểu lầm thôi!!Pachin và Peyan thấy cô cúi đầu không trả lời cứ tưởng là tên này đang coi thường mình,ngày càng tức giận hơn
"Mày...!!"
"Dừng lại,Pa!"Mitsuya ở đằng xa thấy cảnh này liền lớn tiếng nói"Đừng có gây sự với khách của tổng trưởng.Với lại cậu ấy là con gái đấy!"
"Con gái?!"Pachin bất ngờ,xong quay mặt lại nhìn vào cô
Manami buông mũ áo xuống để lộ mái tóc dài đến lưng,thứ duy nhất giúp cô chứng minh mình là con gái bây giờ.Pachin sững người,xong hằn học thả cổ áo cô ra.Không nhận được lời xin lỗi,cô cũng không khó chịu trùm mũ áo khoác lại.Cô kéo Takemichi tránh xa ra khỏi vụ cãi cọ của Mitsuya và Pachin
"Thứ lỗi cho họ nhé Takemicchi,Manami."Draken ở trên bậc cầu thang thở dài lên tiếng"Tại vì Pa đang bức xúc đấy"
Mitsuya tiến đến giải thích theo hiệu lệnh của Draken
"Kẻ đứng đầu Moebius là Osanai đã đánh đập bạn thân của Pa,cho người trói cậu ta lại rồi để chứng kiến bạn gái bị hiếp ngay trước mặt..."đến đây Mitsuya đột nhiên dừng lại,ngần ngại nhìn sang Manami bên cạnh.Anh thực sự không muốn nói từ nhạy cảm này trước mặt con gái nhưng nét mặt bị che khuất đằng sau lớp áo khoác khiến Mitsuya không nhìn được biểu cảm,đành nói tiếp"...đe dạo tống tiền gia đình.Cuối cùng cậu ta tìm đến Pa,như nỗi tuyệt vọng cuối cùng"
"Thật kinh khủng"Takemichi tái mặt
"Băng Moebius là một băng đảng như thế đấy"
Khi Mitsuya vừa kết thúc câu nói,bàn tay đang nắm chặt đến bật máu trong túi của Manami cũng từ từ thả lỏng.Mặc dù cô đã biết rồi nhưng mà khi nghe trực tiếp thế này thực sự không thể khống chế được.Cô không hề ghét bất lương,nhưng mà bất lương cũng có This có That.Mà cô chỉ thích This,còn That thì vứt mọe đi
"Ừm Manami cậu ổn không?"Mitsuya lo lắng hỏi.Mấy chủ đề thế này có quá sức với cậu ấy không nhỉ?
"không sao"cô đáp nhẹ.Cái cái giác nhớp nháp của máu trong tay khó chịu thật
Cô hướng mắt về phía Pachin và Mikey ở gần đó,trầm ngâm quan sát
'Pa,mày tính thế nào?Có đánh không?"
"Chúng lớn hơn ta hai thế hệ Touman động vào thì cũng sứt đầu mẻ trán.Mọi người cũng bị liên lụy..."Pachin cúi gằm mặt run run nói
Đây là lí do cô không thể ghét Pachin mặc dù cậu ta thô lỗ như thế.Pachin vẫn lo lắng cho Touman trong khi băng đã lớn mạnh như thế này.Thật là trái ngược với cái tính cách cộc cằn đó
"Tao không hỏi chuyện đó"Mikey lên tiếng cắt ngang,giọng nói nhẹ tênh như hỏi có ăn kẹo không"Đánh?Hay không đánh?"
"...Tao muốn đánh,đánh chết hết tụi nó!!"
Trước câu nói đầy uất ức của Pachin Mikey chỉ nhếch môi cười hài lòng, đứng thẳng dậy nhìn xuống cả trăm con người phía dưới.Cậu dõng dạc nói
"Bạn của Pa bị hành hạ như vậy,có ai thấy chuyện này phiền phức hay không?!!"
Đáp lại là một khoảng im lặng,Mikey cười càng tươi nói tiếp
"Bạn của Pa bị hành hạ như vậy,có ai định đứng ngoài làm ngơ không?!"
Giống như người cha đang hỏi con trong truyện "Làng" của Kim Lân ấy,Mikey hoàn toàn biết trước hết mọi câu trả lời,nở nụ cười ngạo man
"Không có ai đúng không?!!"
Manami cảm thấy mọi tế bào của mình đang run lên,dường như cô cũng bị cuốn vào cái khí thế cao ngất trời của Mikey rồi.Cái cảm giác đau nhói ở lòng bàn tay không làm cô bận tâm chút nào,mắt không rời khỏi người thiếu niên đang đứng ở đó
"Đập nát bọn Moebius đó.Quyết chiến vào ngày 3/8 ở lễ hội musashi"Mikey hét to,Touman cũng đồng loạt hưởng ứng cùng với tổng trưởng.Những tiếng reo hò kéo dài không dứt xoáy sâu và dòng suy nghĩ của cô
Ngày 3/8,không thể thay đổi rồi nhỉ...
Manami đảo mắt một vòng.Sao lại không thấy?Chắc bây giờ hắn ta vẫn chưa ra mặt nhiều.Và cả Sanzu Haruchiyo...Cô cắn môi.Cái tên điên đó cô chỉ muốn tránh xa,nhưng mà vẫn không thể yên tâm được.Một tên hầu cận trung thành với tư tưởng lệch lạc,nghĩ mà rùng mình.
"Chắc nên về--Ouch!!"đột nhiên cảm giác vải áo chà xát vào da thịt làm cô nhíu mày kêu lên.cô rút tay trong túi ra,đập vào mắt là cái chất lỏng màu đỏ chói nồng mùi sắt gỉ loang lổ trong lòng bàn tay.Tác hại của chơi ngu khi nãy đây mà!
"Nhìn kinh dị vl!"cô không nhịn được mà khinh bỉ.Cái này mà cho trẻ con xem thế nào cũng khóc ré lên cho mà xem.
"Manami!"ngay khi cô định lục túi lấy băng gạc thì Mitsuya từ xa chạy đến lớn tiếng gọi làm cô hết hồn"Hôm nay gặp cậu ở đây thật bất ngờ quá.Xin lỗi nhé,việc nhiều quá nên tôi chưa giải thích..."
"Giải thích?chuyện gì?
"Việc tôi là bất lương ấy mà..."Mitsuya cào tóc cười nói
"À..."
"Trông cậu không ngạc nhiên cho mấy nhỉ"Mitsuya hơi bất ngờ.
"Làm gì có,nếu ngạc nhiên thì chỉ có tại sao lại có bất lương tốt bụng như cậu thôi"cô nhún vai mỉm cười
"Ha ha thì ra cậu cũng biết nói đùa.Hôm nào nhớ đến chơi nữa nhé,Runa và mana thích cậu lắm đấy"Mitsuya cười khổ nhớ lại lúc hai đứa em ầm ĩ đòi anh cho gặp Manami lần nữa
"Khi nào có cơ hội..."cô không dám hứa đâu.
"Mà tay cậu bị sao thế?"Mitsuya dường như đã chú ý tới cái bàn tay của cô,kinh ngạc kêu lên"Trời đất!không thấy đau à?"
"Thấy bình thường"cô trả lời.Xong nhìn nét mặt nghi hoặc của Mitsuya vội đính chính lại lần nữa"Tôi nói thật mà!"
"Mau băng lại đi không nhiễm trùng đấy.Để tôi xem vết thương của cậu...."Mitsuya thở dài,vươn tay định mở lòng bàn tay của cô ra
Chát!
Một tiếng động lớn vang lên khiến Mikey và Takemichi gần đó cũng phải chú ý.Khi bàn tay ngay lập tức bị hất mạnh ra,Mitsuya mở to mắt ngạc nhiên nhìn cô gái đang ôm lấy vết thương của mình,đôi mắt xanh đục trừng to như đe dọa.
"Manami...?"anh vô thức lên tiếng
"A xin lỗi cậu!"khi vừa nhận ra mình vừa làm gì cô hoảng hồn cúi đầu,ngập ngùng nói"...Chỉ là tôi không thích bị người khác chạm vào người"
"Thế thì do tôi vô ý rồi.cậu không cần xin lỗi đâu"Mitsuya bối rối không thôi.
"...Xin lỗi,tôi về trước"cô mím môi siết chặt lấy túi quay gót chạy đi một mạch xuống cầu thang
"Này,Manami!!"Mitsuya gọi với theo,nhưng trong phút chốc cả thân ảnh đã chìm vào trong màn đêm khiến anh khổ não vò đầu"Không biết mình có làm cậu ấy giận không nữa"
---------------------------------------------------------------------------------------------
Góc tác giả:Không ngờ cái hố nghĩ ra trong lúc rãnh rỗi lại được nhiều người đọc như vậy.Chắc là mị sẽ tập trung vào bộ này trong một thời gian
Mà chi tiết chảy máu của manami lấy khi gót chân mị bị cà vào chân ghế ấy.Thấy nhói một chút rồi thôi,xong lúc đứng dậy tự nhiên thấy dính dính.Nhìn xuống là nguyên một vũng máu làm hết hồn!