[Tokyo Revengers] Trời Hôm Nay Xanh Lắm

Chương 5: Phải là đồng cảm




Quay trở lại hiện tại,Manami không còn chút cảm xúc nào khi nhìn thấy Izana nữa,tư thế ngồi xổm vẫn chẳng thay đổi.Tròng mắt tím nhẹ của Izana trộn lẫn cùng với màu xanh đục của cô khiến nó càng thêm hỗn loạn

"Cô là ai?"Izana lặp lại câu hỏi lần nữa,nghe giọng có chút khó chịu vì người trước mặt không trả lời mà còn nhìn chằm chằm mình

"...Okiku Manami"cô vẫn chưa thoát ra khỏi sự hoang mang,vô thức đáp

"Ý ta không phải như thế.Trước đây ta chưa từng thấy cô,cô là gì với anh Shinichirou"

Biểu cảm không thay đổi,chất giọng đều đều mang theo chút chất vấn của Izana làm Manami hơi nhíu mày,cô đứng lên phủi bụi trên tà váy,nghiêng đầu đáp

"Coi như là người quen"

Izana trước câu trả lời tùy tiện của cô gái không khỏi bực bội.Nhưng không chỉ có thể,hắn không thích cái ánh mắt thăm dò kia,cảm giác như đang bị nhìn thấu vậy,không hề dễ chịu chút nào.Trong những người mà Shinichirou hay kể ngoại trừ cô em gái Ema ra không hề nhắc tới một người con gái trẻ tuổi nào khác.Nếu như đây là người nằm ngoài phạm vi đó,vậy thì là ai?


"Cô đang trêu tức ta đấy à?'Izana nhăn mặt gằn giọng

"Có sao thì nói vậy anh trai"cô khoanh tay nâng mặt đáp lại"Mà nếu như tôi có quen anh ấy thật,tại sao tôi phải nói cho anh biết"

Cuộc đối thoại giữa hai người mới gặp chưa đầy 5 phút bắt đầu đã nồng nặc mùi thuốc súng.Izana cực kì không thích cái con người này,hắn từ xưa nay luôn nhìn xuống kẻ khác mà khinh thường,để giẫm đạp.Thế mà hôm nay có một con bé dám trưng ra ánh mắt dửng dưng đó với hắn.Điên tiết quá đi mất

"Xong chưa,nếu như xong rồi thì tôi đi đây.Anh khỏi phải khó ch--"

Pặc!!

Tiếng gió rít bên tai,ngay chỉ trong một khoảnh khắc Manami vung lên bắt trọn bàn tay đang nhắm đến cổ họng của mình.Cô ghì chặt cổ tay của Izana,hai người đều sử dụng lực vô cùng mạnh.Nếu như cô nới lỏng ra dù chỉ một chút thôi thì anh ta đã bóp cổ cô rồi.


"Cất cái ánh nhìn thù địch đó lại đi.Không tôi sẽ nghĩ anh là kẻ thù đấy"cô nhíu mày lên tiếng,đôi đồng tử xanh đã sớm không còn chút độ ấm nào.Mịa!Ăn cái gì mà mạnh thế

"Cô dám láo xược với nhà vua sao?

"Hờ,tôi sợ đếch gì một tên vua chỉ có một mình chứ" Manami nhếch môi cười cực kì gợi đòn hất mạnh cánh tay Izana ra.

Nét âm trầm trên khuôn mặt Izana càng nặng nề,đôi mắt màu tím đục đi một mảng.Mặc dù Manami chẳng bao giờ tin vào mấy thứ như sát khí có thể gϊếŧ người nhưng bây giờ ánh mắt của Izana trông rất đáng sợ.Giống như chỉ cần cô nói thêm câu nào nữa là anh ta sẽ lao lên đánh chết ngay được ấy.

Ánh mặt trời rọi xuống vương lên hai mái tóc đen và trắng đối lập nhau,hai con người không ai nói với nhau câu nào càng làm bầu không khí thêm ngột ngạt


"Ê nói trước nha,có đánh thì anh tự đi ra ngoài mà đánh.Đánh nhau trong nghĩa trang không phải là sở thích của tôi"cô đột ngột giơ ngón cái chỉa ra ngoài nói

"Đừng có lắm mồm.Cô nghĩ có quyền sai khiến ta sao?"Izana cong môi cười man rợ,bẻ khớp tay răng rắc

Chết cha,còn làm nổi lên máu chiến của ổng nữa chứ.Manami đổ mồ hôi hột lùi lại một bước,liếc sang ngôi mộ còn đang tỏa hương khói bên cạnh kia.Quýnh lộn trong nghĩa trang là một trải nghiệm mới lạ nhỉ?

"Hỏi lại lần nữa,cô là người như thế nào với anh Shinichirou?"

Manami:"..."Cái này cứ như vợ phát hiện chồng nɠɵạı ŧìиɦ ấy

"Xin nhấn mạnh,là người quen.Đách phải bạn trai hay bạn gái gì đâu"cô bất lực giải thích.Nói thật cô không còn nghĩ ra cái lí do nào nó hợp lí hơn nữa

"Đừng có nói dối ta!"

Không kịp để Manami phản ứng,Izana đã lao lên đá thẳng một cú vào mạn sườn của cô.Manami định giơ tay lên đỡ thì đột nhiên nhíu mày,nhanh chóng nhảy ra xa tránh đi cú đá đó.
[Sao cô không đỡ?]

"Ta không muốn về nhà với cái tay sưng vù đâu"cô nhỏ giọng trả lời

"Tránh được à,cũng không tệ"Izana hạ chân xuống,nụ cười càng đen khiến cô ớn lạnh.

Oimeoi chơi ngu rồi!Manami ôm mặt chán nản không thôi.Đụng ai thì đụng mà nghĩ sao lại gặp cái tên bạo quân máu S này?!!

"Ê bạn hiền tôi không muốn đánh với anh.Tôi chưa có làm gì anh mà!"

"Nhìn cô ngứa mắt,đánh cho vui"

Ditme,lí do hợp lí quá bạn ơi!!!

"Biết là não anh như đường quốc lộ rồi cơ mà cũng phải có giới hạn chứ anh trai!Cái này là chiếu chưa dệt chứ không phải chiếu mới nữa"Manami nổi quạu hét lên

...Tằng tắng tăng

Phựt!Đây là tiếng chút kiên nhẫn cuối cùng của Izana đứt đôi.

Chúc mừng!Bạn đã quay vào ô ăn loz!

"Yên tâm,nếu có như thế thật ta vẫn có thể chỉ đường cho cô..."Izana quay khớp cổ tiến tới,giọng nói như muốn đòi mạng tới nơi"...đến tiệm quan tài gần nhất!"
Một lời tuyên bố tử hình dành cho bé Manami ngu nguk.Một lần lệch mồm,cả đời ăn shit!

"Nước đi này sai rồi,cho em đi lại!"cô khóc không ra nước mắt hoảng hồn nhìn Izana đang phóng thẳng tới chỗ mình

Izana không có khái niệm "không đánh con gái" giống như Mikey hay Touman.Bất cứ kẻ nào làm hắn ngứa mắt hay có vô lễ,dù là phụ nữ cũng cần được dạy dỗ.

Không đánh không được rồi.Manami cười khổ,thực sự cô không mong mọi chuyện nó thành ra thế này.Nhưng mà thái độ của cha này bố đời quá nên cô mới khẩu nghiệp một xíu.Không ngờ phản ứng lại gắt thế

Đúng là đặc sản của Việt Nam chưa bao giờ làm cô thất vọng!

Bốp!Cô đưa tay chặn lại nắm đấm của Izana vung thẳng tới mặt mình,cắn răng chịu cái cơn tê rần trên tay.Đúng là không biết thương hoa tiếc ngọc gì cả!

"Đánh lại đi chứ,không thì chẳng thú vị gì cả!"Izana nhe răng cười thích thú,dồn lực tiến sát về phía cô
"Đéo!"cô đẩy nắm đấm của Izana lệch sang một bên,khụy chân hạ thấp người bắt lấy cánh tay đang vươn ra của Izana làm một cú vật qua vai.Nhưng cô không làm nó đến cùng mà khi cơ thể Izana đang ở trên không cô liền buông tay ra lùi ra xa

Cộp.Izana lập tức chống hai tay xuống đất lộn một vòng tiếp đất an toàn,không sứt mẻ chút nào.

"Tại sao không làm hết?Nếu cô làm vậy thì có lẽ đã làm ta bị thương rồi"Izana bày ra nét mặt khó hiểu hỏi

"Tôi không đả thương người khác vì mấy việc không cần thiết"cô nhìn thẳng vào mắt hắn trả lời.

"Ngạo mạn"

"Cảm ơn"cô gật đầu tiếp nhận,hoàn toàn chẳng có chút khó chịu nào

Bây giờ trời đã quá trưa nhưng ánh nắng không gay gắt như cô nghĩ,một cơn gió thổi ngang qua đem mái tóc đen tuyền của Manami bay phấp phới,cô thở ra một hơi xách túi lên bước từng bước ra ngoài nghĩa trang.Kì lạ thay Izana không gây sự nữa mà để yên cho cô đi ngang qua mình,đôi mắt tím oải hương lướt qua khuôn mặt người thiếu nữ
Và bây giờ hắn mới nhận ra....con bé này cao hơn hắn!!!

(*Lưu ý:Izana cao 1m65 và Manami là 1m67,Mikey 1m62)

Thấy nét mặt khó ở của anh ta Manami hơi khó hiểu,nhưng mà cô không hỏi.Sợ lại lỡ mồm nói ra câu gì nữa thì tắt nắng!Khi sắp bước ra khỏi cổng,cô bất chợt dừng bước,cánh môi khẽ mấp máy

"Goodbye,little brother"

Câu nói đó rất nhỏ,giống như không hề nói cho bất cứ người nào vậy.Nhưng Izana lại nghe được,hắn trầm mặt nhìn theo bóng lưng đã dần khuất đi sau những rặng cây kia,vạt áo khoác màu đỏ tươi bay phần phật theo gió

.

Sau khi về đến nhà,Manami chạy thẳng lên phòng đóng cửa lại,hai chân như mất hết sức mà trượt xuống.Lạy chúa tôi!Buổi sáng là anh em Haitani,tiếp theo là Mikey và Draken,đến trưa là boss phản diện Izana!Cái số cô nó là hên hay xui vậy?!!!
"Mệt quá"cô xách tetsu đã ngủ say ở trong túi ra đặt lên giường.

Manami kéo khóa áo khoác,thay áo ra đặt lên móc.Cả chiếc quần bó thể thao cũng thay ra luôn.Cô nhìn bản thân mình ở trong chiếc gương lớn đặt ở góc phòng,đôi mắt bất chợt như nổi bão,đặc quánh một mảnh

Hai cánh tay gầy gò bị phủ lên một lớp băng trắng toát như người bệnh,kéo dài từ tân vai đến cổ tay.Những vết sẹo nhỏ trải dài trên khắp cả chân,trông vô cùng nhức mắt.Nhìn những vết sẹo thì hình như đã có từ khá lâu.Manami sờ lên con mắt trái của mình,miệng bật ra một nụ cười không biết là vui hay buồn

"Phải là đồng cảm mới phải nhỉ"

--------------------------------------------------------------------------

Góc tác giả:Chương này hơi thiếu muối.Chương sau là đến arc Moebius rồi

Sau chương này mọi người có suy nghĩ gì?