[Tokyo Revengers] Trời Hôm Nay Xanh Lắm

Chương 37: Rắc rối lại nối tiếp rắc rối




"Vẫn còn trẻ con nhỉ"

Manami xoa xoa môi thưởng thức.Trước biểu cảm hoang mang ngập ngừng không dám nói tiếp của cô bé nhỏ con trước mặt không khỏi nhếch môi cười

"Nhưng đó cũng không phải lí do chính đáng để cô có quyền lợi dụng người khác chỉ vì lợi ích của mình như thế!!"

Nhưng không hoang mang quá lâu,Otsuki liền lấy lại phong thái đáp.Khuôn mặt bầu bĩnh tròn tròn hơi phồng lên trông cưng chết đi được

"Thế thì đến chị hỏi nhé,em bao nhiêu tuổi rồi?"

Cố nhịn lại ham muốn lao lên nhào nặn đôi gò má kia,Manami khoanh tay đứng thẳng lưng nói

"...14"

Bằng Hina và Ema à

"Tại sao em lại ghét chị?"

Giả sử như cô là bạch liên hoa trong truyền thuyết muốn quyến rũ Touman thật đi,cơ mà cô nhớ là từ khi đến đây vẫn chưa gặp con bé lần nào,cũng chưa đi gây sự với ai bao giờ.Thế mà tại sao hảo cảm lại tệ đến thế nhỉ?


Không lẽ con bé đang nghĩ cô là tình địch à?

"Vì họ đang chịu rất nhiều tổn thương rồi!!"

Hửm?

"Tôi không muốn thấy cậu ấy hay bất cứ ai phải chịu thêm gánh nặng trong lòng như giành giậtật một đứa con gái cả...."

Không kiềm được tiếng "Ồ" trong cổ họng,Manami che miệng.Quả nhiên linh cảm ban đầu của cô là đúng.Con bé đến đây không phải để khẳng định chủ quyền....

"Cô nhìn tôi bằng ánh mắt gì thế hả?!!?"

...Mà chỉ đơn thuần là lo lắng cho đám Mikey thôi

Đôi mắt màu biển lại bắt dầu dậy sóng,Manami liếm môi một đường.Giọng điệu trầm thấp mang theo chút bí ẩn làm Otsuki thoáng rùng mình

"Xác nhận lại nhé,em có ghét chị không?"

Một câu hỏi quá mức thẳng thắn.

Thế nhưng nét mặt của người đối diện Manami liền thay đổi.Otsuki không một chút dao động nhìn thẳng vào mắt cô,cao giọng trả lời


"Tôi ghét!"

Một cơn gió đìu hiu thổi qua vùng không gian im lặng đến nghẹt thở.Otsuki cảnh giác quan sát điệu bộ cúi gằm của người kia,chuẩn bị ứng phó nếu cô ta có lao lên mà làm loạn với mình.

"A hahaha !!!"

Xé toạc cái không khí nặng như đá đè này,một tràng cười to tổ bố bất ngờ vang lên làm Otsuki choáng váng.Cô kinh dị nhìn cô gái đang gập người ôm bụng cười đến mức hai vai run bần bật ở đằng trước

Cả Tetsu đang quan sát tình hình ở lầu trên cũng trố mắt không thể tin được.Những lần cậu thấy Manami cười chỉ là khi cô ta mỉa mai người khác hay chỉ là một cái nhếch mép thôi đấy !!!

"Không tệ!!Không tệ chút nào!!"

Đưa tay lên dốc ngược tóc,nụ cười sảng khoái trên mặt Manami vẫn không giảm.Cô chùi đi mấy giọt nước mắt đang chảy ra vì cười quá nhiều


Đến tận nhà cô tuyên chiến vì mục đích đó,lại còn dám thẳng thắn nói ra như vậy.

Từng lọn tóc đen dài rũ xuống ôm lấy từng đường nét của khuôn mặt,đôi đồng tử dập dìu như sóng vỗ.Chiếc áo sơ mi trắng không được cài nút đàng hoàng để lộ ra cần cổ trắng ngần.Đôi môi khẽ nhếch lên mang đầy vẻ ranh ma làm cả người Manami toát ra một tư vị phong tình khó cưỡng

"Em đã thành công khơi dậy sự hứng thú từ chị rồi đấy"

Trước điệu bộ câu dẫn cùng câu nói chả có miếng liêm sĩ nào kia,Otsuki đỏ bừng mặt,không nhịn được mà quát lớn

"Đừng có nói nhảm.Tôi vẫn không ưa cô chút nào đâu!!"

"Ừ ừ ~ Chị biết mà"

Đáng yêu quá đi mất

"Nhưng mà nói lại là chị không có ý định thu thập harem đâu.Những rắc rối đó nó tự tìm đến cửa thôi"

Mặc dù cũng có vài lúc cô tự nhảy vào thật
"Làm sao mà tôi tin cô được?!"Otsuki nhíu mày đáp trả

Cũng đúng.Giờ ngẫm lại thì hành động trong đêm 3/8 đó của cô trong mắt người ngoài khá dễ bị hiểu lầm theo chiều hướng khác

"Em lo lắng cho mấy cậu ấy đến vậy à?"cô chớp chớp mắt

"Đúng vậy.Thì sao nào?"

Otsuki có lẽ là ví dụ điển hình nhất cho tâm trạng của những người độc giả Tokyo revengers.

Lo lắng.Đau xót.Thương hại.Muốn bảo vệ

Nhưng bỏ qua những cảm xúc đó,sẽ có hai loại người.Một chính là cô,không muốn dây vào rắc rối và chỉ thích đứng quan sát mọi việc.Nhưng lại có tình huống bất đắc dĩ phải tham gia.Hai là Otsuki,kiểu người tốt bụng điển hình,luôn muốn đem lại cái kết đẹp cho người khác mà không cần lí do quan trọng

Giống như Takemichi vậy

"Nhắc mới nhớ,dạo này Mikey với cậu ta như thế nào rồi nhỉ"vờ như đang thắc mắc,cô cố tình lớn giọng nói
"Ema mấy ngày nay lo lắng cho Draken đến nỗi mất ăn mất ngủ nên Mikey phải ở lại chăm sóc cậu ấy"Otsuki chống hông đắc ý" Thế nào.Thấy cậu ta không đến nên cay chứ gì"

Cảm ơn đã cung cấp thông tin nhé.Manami cười.

Trẻ con thì vẫn là trẻ con thôi

Mặc dù cô cũng chẳng có quyền nói câu đó khi cô chỉ hơn Otsuki có 1 tuổi

Thân hình nhỏ nhắn dễ thương như búp bê nhưng lại không hề ngây thơ thiếu suy nghĩ mà lại cực kì thành thật với lí tưởng của mình.Một cô bé đáng nể này lại đến tìm cô làm đối thủ.Có vẻ như cô phải cảm ơn cái thân phận "xuyên không giả" này một chút rồi

"Em như một chú nhím.Dù đang xù lông vẫn đáng yêu"

Manami không một chút biến sắc nói.Trông thấy biểu cảm xấu hổ đến mức sắp nổ tung đến nơi của Otsuki,cô càng muốn chọc cô bé này một phen
"Hôm nay tôi chỉ nói đến đó thôi.Đừng có tưởng như thế là xong!!"

Úi chà chà mặt bốc khói rồi kìa ~

Otsuki ngượng quá hóa rồ,lập tức chui tọt vào trong xe.Có vẻ như volume của con bé lớn đến nỗi mặc dù đã đi được hơn 50 m rồi mà cô còn nghe tiếng vọng lại 

"Đến và đi như một cơn bão...tuyệt thật"

Manami đứng giữa lòng đường cười nhạt.Cô bóp trán mệt mỏi.Bắt đầu chóng mặt lại rồi

"Cô làm cái ếu gì mà còn tán gái được trong tình huống đó thế?"

Tetsu bỗng từ đâu xuất hiện áp chai nước ấm lên cổ Manami thở dài bảo.Cô điềm nhiên mở nắp tu một hơi

"Cô bé đó khá là thú vị đấy.Rất thẳng thắn"

Tetsu:"..."Cũng may là cô ta không bị liệt vào danh sách kẻ thù của con người này...

"Mà này,chuẩn bị đi.Ta muốn tới nghĩa trang thăm anh Shinichirou"

Ngữ khí kiên uyết như ra lệnh,Manami lấy cái khăn đang vắt trên cổ mình xuống,phẩy phẩy tóc lên cho mau khô.
"Cô mới bệnh dậy màđi tới đó làm gì?"

"Cho ta nói chuyện một lát rồi về"

Dạo này có nhiều chuyện xảy ra quá,cô muốn tới để lảm nhảm vài thứ với anh Shinichirou.Đến than phiền em trai của anh ấy đã lôi cô lên thớt như thế nào sau một pha kêu tên như kêu người yêu giữa hỗn chiến.Hay là phải đi làm bảo mẫu bất đắc dĩ cho crush em gái anh ấy

Mà anh ấy cũng có nghe được đâu

.

.

.

"ủa...."

Tay xách theo một bó hoa nhỏ cùng một lon bia,Manami nheo mắt nhìn vào trong nghĩa trang.Ngọn đèn của khu này cũng đã khá cũ,lúc bật lúc tắt.Nhưng cô vẫn có thể nhìn ra được...

Có người ở gần bia mộ của anh Shinichirou

"Ai thế..."

Thận trọng đi vào trong,Manami cố rướn người quan sát xem đó là người nào.Khi ánh sáng đã rõ ràng hơn để nhìn thấy ,đôi mắt Manami lập tức mở to đầy kinh ngạc,miệng lắp bắp nói không thành tiếng.Túi đồ cũng vì thế mà rơi bộp xuống đất,lon bia lăn lông lốc trên nền đất lạnh 
"An...anh..."

Có vẻ như nghe có người gọi mình,ngườiời đó liền quay lại.Ngay lập tức không gian lặng ngắt như tờ ban nãy đã bị một tiếng hét váng óc như tiếng bom nguyên tử phá hủy

"MAAAAAAAA!!!!!!"

------------------------------------------------------------------

Góc tác giả:Định lăn nghỉ ngơi mà yêu các cô quá đành ngoi lên nữa =)))

Thực ra hôm qua mới xem một bộ truyện yuri xong mị kiểu

Ồ được đấy.Quay xe quay xe ~

Thế là một bé loli Otsuki tsundere ra đời.Lấn sang bách hợp tí xíu cũng đâu có sao đúng hơm.Mị biết mấy có vài người khoái lắm

Mà hình như lúc trước mị có nói ghép cặp dương-âm không phải là một ý tưởng tồi =))