[Tokyo Revengers] Trời Hôm Nay Xanh Lắm

Chương 31: Một phút trước cuộc chiến




"Em còn nhớ gì về manami-san không Naoto ?Anh tò mò quá"

Takemichi lân la lại gần hỏi chàng thanh niên trẻ đang bị đè bẹp trong đống giấy tờ cao ngất kia.Naoto cau có quay người lại,dụi dụi đôi mắt thâm quầng như gấu trúc của mình bực bội nói

"Anh đang kêu một cảnh sát như em tiết lộ đời tư của người khác à?"

"Ít nhất em cũng phải cho anh xíu thông tin chứ "

Naoto day day trán thở dài,ngã người ra sau ghế chậm rãi đáp

"Thế thì em sẽ nói cho anh biết một thứ về Manami-san...."

"Là gì thế?"

"Đó là..."

[...Chị ta điên cực kì]

.

Takemichi há hốc mồm,bất động ngồi bệt dưới đất.

"Cái quái gì vậy..."

Coi như không để ý đến mấy vẻ mặt rất chi là đặc sắc của những người xung quanh,Manami cởi chiếc áo khoác trên người ra,đưa cho Ema đứng đằng sau


"Ema,em cầm giúp chị cái áo với túi nhé"

May là hôm nay cô mặc áo phông dài tay 

Mitsuya há mồm không thốt nên lời.Thực sự anh không thể tưởng tượng được cô gái đã  cười nói dịu dàng với Runa và Mana vài ngày trước lại cùng một người vừa thẳng tay dằn mặt đám bất lương một cách không thương tiếc kia

Không thể tin được!!

Xoay qua chàng trai đứng bên cạnh,Manami vô tội hỏi một câu

"Mitsuya,hình như tôi lỡ chọc tức bọn nó rồi hả?"

"Từ từ Manami!!"Mitsuya lập tức lấy hai tay che mắt kêu lên "Áo,áo cậu ướt...."

"Không có sao đâu.Tôi có mặc áo ba lỗ bên trong mà"

Vấn đề nó không phải ở chỗ đó được chưa!!Mitsuya bừng mặt quay ngoắt sang chỗ khác

Manami thở ra một hơi,dùng tay vắt cái mái tóc sũng nước của mình.D*t mẹ!Khác đéo gì mang theo cục tạ trên đầu không?!Nặng vcl!!


"Mày vênh váo quá đấy con ranh.Mày nghĩ mày đang đe dọa ai đấy hả?!!!?!"

Đám bất lượng như bị bao trùm trong lửa giận khi bản thân vừa bị bởi một con nhóc vô danh coi thường.Chúng đồng loạt cầm vũ khí lên,khinh khỉnh nhìn đám bạn trẻ chỉ có mỗi 3,4 người phía đối diện

"Cả 3 thằng đó,thêm cô ta...xử lý hết"

Uầy tính chơi hội đồng thật à?Bất lương ngày nay đúng là già không tha trẻ không thương,phụ nữ cản đường cũng gϊếŧ

Thấy bọn côn đồ bắt đầu rục rịch muốn tiến tới,Mitsuya nhíu mày đi tới đứng chắn trước mặt cô và Draken 

"Làm sao đây...."

Takemichi tái mét run rẩy.Với chừng này người làm sao cậu có thể bảo vệ Draken.Nếu như không thể thay đổi được quá khứ,mọi thứ sẽ công cốc hết.

Brmmm....

Chợt tiếng của động cơ xe phân khối lớn từ xa vọng tới xé ngang bầu không khí nặng nề đến nghẹt thở.Manami thoáng mở to mắt,xong bất giác lại thở nhẹ một hơi khi nghe thấy âm thanh đó ngày càng đến gần


"Tiếng này là..."

"Là con CB250T của Mikey"

Bãi đỗ xe tối om bất ngờ được chiếu lên sáng trưng,kèm theo đó là một tiếng bánh xe trượt trên nước chói tai.Qua màn mưa dày đặc của đêm tối,khuôn mặt âm trầm đến đáng sợ của vị tổng trưởng dần hiện ra

"Trông sợ vl !!!" Manami ôm ngực lùi lại 

Ngọn đèn pha của chiếc xe tắt ngúm làm tất cả bất giác ngậm chặt mồm.Đôi dép kẹp hạ xuống, giẫm lép bép trên nền sàn đầy nước

"Ra là thế à.Gọi tao ra chỗ khác tấn công kenchin"chất giọng điềm tĩnh từ từ trôi vào tiếng mữa rơi đều đều"Rồi sau đó đổ lỗi cho tao để Touman chia làm hai..."

"Tao chỉ làm vì Pachin!!"

Peyan mặt mũi xám xanh,cả người run bần bật.Song vẫn không kiềm được lửa giận trong người mà gào lên

"Đây không phải là cách mày hành động!"

Mikey không chần chừ cắt ngang.Đôi đồng tử đen thăm thẳm đục đi một mảng,bình tĩnh đến dọa người 
"Ai,là người đã xúi giục mày hả Peyan?"

Không hề có một chút ngập ngừng nào

Bất ngờ Manami ôm đầu loạng choạng lùi ra sau.Buồng phổi nặng như đeo đá,mỗi lần hít thở thôi cũng đã vô cùng khó khăn.

Chết mợ!Choáng quá.

[Manami,đừng có cố.Tên nhóc đầu vàng kia đã tới rồi,để bọn chúng tự giải quyết đi]

"Cũng đúng nhỉ..."

Không cần phải ở đây nữa

"Vậy thì...." phóng về phía Ema đang đứng,cô liền nói" Ema,chỗ này sắp có đánh nhau.Em mau vào trong rừng đợi với Hina đi"

"Nhưng mà...."

"Được rồi đi nhanh!"

Xong không kịp để Ema nói thêm lời nào,Manami lập tức nắm lấy cổ tay cô kéo đi.Lo lắng nhìn bãi đỗ xe đang nhỏ dần trong tầm mắt,Ema thấp giọng hỏi

"Manami-san,bọn họ sẽ không sao chứ ạ?"

"Chắc chắn sẽ ổn"

Manami gật đầu đáp.Được hưởng ké hào quang nhân vật chính nên d*o chết được đâu.
"Em hãy lo cho bản thân trước đi.Nếu hai đứa bị cuốn vào đó thì mới là chuyện lớn đấy"

Dù sao thì Hina và Ema mới là lí do chính cô lao vào rắc rối hôm nay mà

"Hina!"

"Manami-senpai!!Và Ema-chan ?

Đẩy Ema vào trong gốc cây cùng với Hina,Manami thở hồng hộc nói

"Cho đến khi có người gọi,đừng đi lung tung"

"Manami-senpai,chị ổn không ạ?Trông mặt chị tệ lắm"

"Ổn..."

Trả lời bằng một từ ngắn gọn,cô gật đầu.

[Ổn thể quái nào được!!]

Dù ngoài trời mưa như trút nước,nhiệtệt độ giảm xuống đáng kể nhưng cả người Manami vẫn nóng phừng phừng,rã rời chẳng còn tí sức lực.Cổ họng đau rát như dao cắt,mỗi lần hít thở là một lần nhói lên .Có thể nói việc cô còn đứng đây,dưới cái thời tiết mà nói chuyện được là một điều gì đó rất là vi diệu rồi

"Manami-san,vết thương của Draken có nghiêm trọng không ạ?"Ema run  rẩy hỏi "Em thấy nhiều máu lắm..."
"À...."

Nói không nghiêm trọng cũng chả đúng.Nó cũng xém ảnh hưởng tới sọ não đấy.Chỉ Tại phó tổng trưởng trâu bò quá thôi

"Còn Takemichi-kun thì sao ạ?"

"Cậu ta còn khỏe re,cứ yên tâm"

Ema và Hina đồng dạng cúi gằm mặt,nhấp nhổm đứng ngồi không yên.Họ làm sao mà chẳng hiểu tính cách của hai anh chàng đó được.Thế nào cũng lao vào nguy hiểm rồi cười bảo không sao cho xem

"Manami-san!!"

Hửm?

"Chị...làm ơn hãy để mắt đến Draken giúp em !!"

Manami:"..."

WTF?!!?!

"Cả Takemichi-kun nữa ạ!!"

U là trời.Cái gì vậy hai đứa?!!?!

"Em biết là không nên nhờ chị điều này,nhưng em thực sự...."

Giọng Ema nghèn nghẹn.Bất lực,lo lắng đến phát điên.Manami ngớ người,sau vò đầu bất đắc dĩ.

Hình như có muốn về cũng không được rồi

"....Chỉ là trông chừng thôi nhé.Chứ chị không ngăn nổi đâu"
Cô chưa muốn bị ăn đấm vào mồm

Nói thật thì nhìn hai bé cưng rơm rớm lo cho người yêu thế này cô cũng không đành lòng đi về được.

Manami-simp con gái be like :"...."

"Thế là tốt lắm rồi ạ..."Ema chùi nước mắt sụt sùi đáp

Hết cách.Phóng lao thì phải theo lao thôi

"Vậy em giữ giúp chị cái áo với cái túi nhé."

Cúi người cột lại dây đôi giày sneaker,Manami xoay xoay lưng giãn cơ.Vỗ nhẹ lên đầu hai thiếu nữ,cô cười

"Hai cái đó rất quan trọng với chị đấy"

Cực kì quan trọng.

Nói xong cô liền nhấc chạy một mạch.Nói thật ngày mưa tầm tã thế này phải nằm ở nhà trùm chăn xem phim kinh dị,thưởng thức ly cà phê sữa ấm áp.Chứ không phải đi làm giám sát cho hai tên ngốc đó.Nhưng mà bé cưng đáng yêu đã nhờ thì cô làm sao từ chối được

"Mong là đừng có cái gì rắc rối xảy ra nữa"
Nhịp chạy của Manami dừng lại.Cô lập tức nép người vào một gốc cây gần đó.Hai màu đồng phục trắng và đen đối lập rõ ràng,mỗi bên đều chiếm hết một nửa của bãi đỗ xe rộng lớn.Cô bất thần ôm miệng thở dốc.

"Bắt đầu rồi...."

--------------------------------------------------------------------

Góc tác giả: 

Phạm Thiên nhà người ta :Máu lạnh,tàn nhẫn,gϊếŧ người không chớp mắt

Phạm Thiên nhà mình:Rạp xiếc trung ương 4.0 =))))

Mấy cô có thích series Mẫu chuyện thường ngày ở Phạm Thiên không.Chứ mị cảm giác mấy anh Phạm Thiên ngầu lòi bị mị tha hóa hết ráo trọi rồi :3333

Với lại mị đang định viết phiên ngoại về việc Manami 15 tuổi bị đổi tới 12 năm sau,và gặp Phạm Thiên

Hai là quay về quá khứ,gặp gỡ Touman thời còn trẻ trâu manh động.Còn gặp được Shinichirou nữa
*Tất nhiên đây chỉ là ngoại truyện nên không có liên quan gì đến mạch truyện chính