[Tokyo Revengers] Trời Hôm Nay Xanh Lắm

Chương 28: Cái gì là thích,là yêu?




"Ê hình như cậu ấy dậy rồi kìa tụi bây"

Ủa gì dzợ?

"Bộ cậu ấy mệt lắm hả ta?"

Cái loz què gì dzậy????

Mở mắt ra...hình ảnh đầu tiên cô thấy là bản mặt lộn ngược zoom cận cảnh của Mikey

Manami:"..."

Cốp!!

"Bộ tôi ảo giác hay sao mà thấy cậu ở đây vậy Mikey?"

Manami dụi dụi mắt nhìn vị tổng trưởng đang ôm cằm đau đớn kia.

"Bọn tôi đến công viên chơi thì thấy cậu đang nằm ngủ trên băng ghế đá"

À.Manami vò đầu.Hồi sáng đi thăm anh Shinichirou xong thì định ghé vào công viên nghỉ ngơi chút,sẵn rà lại xem bốn nhân vật đó là ai.Cuối cùng là bết quá lại lăn ra ngủ.

"Tetsu,sao ngươi không kêu ta dậy?!!?!"

[Trông cô ngủ ngon quá nên tôi cũng chả muốn làm]

2 giờ chiều cmnr.Cô nhìn điện thoại thở dài.Dạo này nhiều chuyện quá nên mỗi lần ngủ là chẳng biết gì xung quanh.Phải sửa cái tính này nhanh thôi,không thì sau này lại rắc rối


"Nhức đầu!!"

Vỗ vỗ lên trán vài phát,Manami nhăn mặt.Mới có 15 tuổi mà y như bà già 80

"Manamicchi,cậu thiếu đường hả?Ăn taiyaki không?"

"Ít nhất cũng phải cho miếng nhân đậu vào chứ.cậu cho tôi cái đuôi không thì làm ăn được gì"

Mikey:"...."Kenchin,manamicchi phũ quá à!!

Draken:"..."Dừa lắm con

"Mà..."cô lấy trong túi ra chai nước khoáng,nâng mắt hỏi"...Hết cãi nhau rồi à?"

Draken và Mikey nhìn nhau,sau đồng thanh trả lời

"Cãi cái gì cơ?????"

Trông hai vẻ mặt vô (số) tội kia,Manami che miệng bật ra tiếng cười rõ to,hai mắt híp thành một vòng

"À hiểu hiểu"

Mikey chớp chớp mắt.

Hình như đây là lần đầu tiên cậu thấy cô ấy cười thành tiếng thì phải?

"Thôi,thế thì tốt."cô bật người dậy duỗi vai

Bỏ qua nghi vấn kì lạ khi nãy,Mikey gãi gãi mũi.Cô gái này thực sự với cậu quá kì quặc.Dù bằng tuổi nhau nhưng không hiểu sao khi đứng trước mặt cô ấy,cứ như cậu là một đứa trẻ con đang đối mặt với một người trưởng thành lớn hơn mình rất nhiều


"Tao đi mua nước cho đám Takemichi.Cậu uống gì không Manami?"

"Cho tôi chai nước khoáng nhé"

Đợi đến khi Draken đã đi được một khoảng xa,Mikey mới quay qua cô

"Manamicchi không nên ngủ ngoài công viên như vậy đâu.Nguy hiểm lắm đó"

"Hả?" Manami kêu một tiếng,nhưng mà nhìn khuôn mặt nghiêm túc không hề giả trân của Mikey lại thấy kì lạ,nhún vai nói "Không có sao đâu.Ai mà làm hại được tôi chứ?"

Có một cái camera theo dõi giùm rồi

Te-camera theo dõi -tsu :"...."Bãi công!Tôi muốn bãi công!!!

Bất cẩn ghê.Mikey nhún vai.Cậu sẽ không nói là khuôn mặt khi ngủ lúc nãy của Manami mới là nguy hiểm nhất đâu 

"Mà nếu như tôi bị như vậy thật...."

Manami quay đầu lại,đôi mắt màu đại dương sóng sánh như nước.Cô gái đứng ngược với ánh sáng,không biết là có đang cười hay không.Thanh âm trầm ấm nhẹ nhàng vang lên


"....Cậu sẽ cứu tôi chứ?"

Mikey chớp chớp mắt

"Chắc chắn cậu ấy chỉ đang đùa'

Đó là suy nghĩ đầu tiên khi Mikey nghe câu nói ấy.Cậu không phải kiểu người tinh tế như Mitsuya hay draken đến mức đoán được người khác đang nghĩ gì.Nhưng với cô gái này ,không cần nói cũng biết,cô ấy hoàn toàn chẳng nghiêm túc chút nào

Tức là cô ấy chẳng mong đợi gì về việc sẽ có người đến cứu mình sao?

"Nghĩ cái gì mà vậy?"

Manami trông nét mặt đăm chiêu của thiếu niên tóc vàng mà hơi ngạc nhiên.Không lẽ cậu ta đang nghiêm túc suy nghĩ về câu hỏi của cô à?

"Tôi đùa thô--"cô xua tay bảo

"Tôi sẽ tới"

Cái gì cơ?Ngón tay của manami hơi co lại

"Khi cậu buồn,khi cậu gặp nguy hiểm...cho dù chỉ là những việc nhỏ nhặt,chỉ cần là cậu thì tôi sẽ tới"

Cả người Mikey nóng bừng.Bầu không khí mùa hạ hầm hập như lò nung,đặc quánh lại cực kì khó thở.Một cơn gió thổi ngang qua,hất tung mái tóc đen của cô gái.Ngay lúc này đây cô chỉ mong tiếng cười đùa của đám Takemichi,tiếng là xào xạc trên cây vang lên thật to,át đi giọng nói trầm ấm của thiếu niên phía đối diện kia
"Cho nên là--"

Đừng khóc...

"Dừng!"

Manami cắt ngang.Cô vuốt tóc lắc đầu.Tên nhóc này làm cô cảm thấy mình như một con ngốc khi hỏi câu đó vậy.Cô không nghĩ cậu ta sẽ trả lời một cách đàng hoàng như thế

"Mikey,nói như vậy giống như cậu đang tỏ tình tôi lắm đấy"

Đút hai tay vào túi,cô nhún vai.Một câu hỏi đùa,nhưng lại nhận được một câu trả lời nghiêm túc.Đối thẳng vào khuôn mặt đang dần hồng lên bất ngờ của Mikey,cô tiếp tục nói

"Cậu không cần phải bảo vệ tôi" cô khẳng định

Dù có yếu hay mạnh,cô không cần người khác phải lo nghĩ về mình.Hậu quả cô gây ra,chỉ cần một mình cô chịu thôi

không cần phải đặt thêm gánh nặng lên vai cậu

"Việc mấy hôm trước là do tôi tự lao đầu vào.Đừng nghĩ về nó nhiều quá"

Chậm rãi tiến bước tới bên cạnh,Manami vỗ bồm bộp lên quả đầu màu vàng nắng nói.Chắc từ giờ phải bớt trêu chọc anh chàng này lại thôi,không thì tăng xông mà chết quá
"Nhưng hay thật.cậu là người thứ hai nói với tôi câu "Tôi sẽ bảo vệ cậu" đấy"

"Vậy người đầu tiên là ai?"

Manami xoa cằm ngẫm nghĩ,bình thản nói

"...Là bản thân tôi"

Bỏ lại một câu nói bâng quơ,lơ đi nét mặt ngạc nhiên của Mikey,cô chạy về phía Ema và Hina vừa mới tới kia

"Manami-senpai!Em chào chị"

"Chào hai đứa" cô mỉm cười đáp,nhìn qua khuôn mặt đỏ như tôm luộc của Takemichi" Nhìn hạnh phúc dữ vậy nhỉ"

"Mới được bạn gái mời đi lễ hội nên vậy đấy"Ema chen vào châm chọc

Cô còn thấy hoa nhỏ bung ra lung tung từ cậu ta luôn kìa.

Đúng là tuổi trẻ :333

"vậy mấy đứa đi chơi vui nhé"

"Ơ Manami-san,chị không đi ạ?"

"Chị định thế"

Tất nhiên là cô đâu có ngu đến mức không nhớ sự kiện quan trọng ngày hôm đó.Định thì định vậy,nhưng cô vẫn không an tâm lắm về hai đứa nhỏ trước mặt mình.Con gái chân yếu tay mềm mà lại bị kéo vào cuộc ẩu đả của mấy chục thằng bất lương.nói cô nằm ở nhà nghỉ khỏe thoải mái là nói dối
"Tiếc quá.Em muốn thấy chị mặc yukata lắm"Hina ỉu xìu cúi mặt

"Em cũng vậy"

Đm bộ cô ảo giác hay sao mà thấy hai con cún con đang dỗi vì không được chủ cưng chiều thế :DD

[Đi đi.Cô cũng chưa biết mùi lễ hội Nhật Bản là thế nào mà]

"Đi cho chết hay gì?"

[Cái đó tính sau.Chứ cô cứ suốt ngày ru rú trong nhà à?]

Manami xoa gáy,ngó qua hai khuôn mặt mong chờ đằng trước.Thôi được,hai đứa thắng rồi đấy

"Chị sẽ đi.Nhưng không mặc yukata được chưa"

Sao sức đề kháng của cô với con gái lại yếu đến vậy nhỉ?Thỉnh thoảng Manami còn phải dừng lại hỏi mình có phải les hay không nữa cơ mà.

Nhưng cô không biết rằng,trong khi bản thân đang chìm đắm trong suy nghĩ của bản thân,có một bóng người khác đang quan sát cô từ tít đằng xa,ở hàng cây bên ngoài công viên

"Con bé đó là người xuyên không đầu tiên à?"
[Đúng vậy,thưa kí chủ.Cô ta đến đây mới được gần 1 tháng]

"Chả có cái gì đặc biệt" cô gái lạ mặt tặc lưỡi,khóe môi kéo cao một đường đầy cao ngạo "Để xem ta sẽ đá cô ta xuống như thế nào"

---------------------------------------------------------------------------

Góc tác giả:Chương sau là lễ hội 3/8 Musashi rồi.Sẽ có chương trong thời gian sớm nhất cho các cô nhé

Mà mị nói trước không phải ai cũng có hào quang nhân vật chính đâu nhé :DDD