[Tokyo Revengers] Trời Hôm Nay Xanh Lắm

Chương 22: Xuyên không đến thế giới giang hồ,nhưng tôi lại đi làm diễn viên :))))




Manami chả còn biết nên bày ra cái biểu cảm gì cho hợp với cái tình huống hiện tại đây.Chỉ có thể nói là...

Thằng này hôi nách vãi chưởng!

"Đi đâu?"

Cô nghiêng đầu ngây thơ hỏi.Hồn nhiên như cô tiên luôn.

Bọn bất lương trông bộ dạng ngô nghê không hiểu sự đời của cô mà cười khẩy.Một tên hùng hổ bước lên,đứng chắn trước mặt cô chậc chậc lưỡi

"Tội cô em thật.Ai bảo em thân thiết với thằng nhãi Mikey đó"

Mikey?Lại là cậu ta à.

Cố kiềm lại vài tiếng lầm bầm bất mãn trong cổ họng,Manami tặc lưỡi.

Hôm nay là ngày Moebius xông tới gây chiến với Touman.Và bọn thuộc hạ này biết cô là người thân thiết với tổng trưởng phe địch.Nếu thế thì chúng tiếp cận cô thì dù với lí do nào cũng sẽ liên quan đến sự việc hôm nay.

Đúng là chỉ vì vài lần tò mò.Giờ thì lãnh hậu quả rồi đó.Cái tên bày mưu cho đám Moebius này chắc đang nấp ở đâu đó quan sát nhỉ


Chợt thiếu nữ bất giác đưa tay lên che miệng run rẩy khiến cho đám bất lương trước mặt nhầm tưởng rằng cô đang làm vậy để che đi sự sợ hãi của mình.Nhưng thực ra thứ được che là một nụ cười thập phần giảo hoạt

Manami liếc một vòng xung quanh.Hình ảnh một cô gái học sinh bị bao quanh bởi gần chục tên bất lương không thể không gây sự nổi bật.Nhưng khi những người qua đường chạm phải ánh mắt của cô họ lại lật đật quay đi tiếp tục công việc của mình.

Không ai có ý định cứu hoặc giải vây cho cô cả.

Vì cô không sợ hãi cầu xin họ à,hay là đây chỉ là một vở kịch ven đường đáng để xem thôi?

Nhưng cô không tức giận hay thất vọng gì cả.

Vì suy cho cùng cô và họ đều giống nhau đến không ngờ 

"Đi nơi này với bọn anh vui lắm.Anh thế"

Vui vui cái qq!!


Bất ngờ một tên trong đám bất lương lao đến nắm lấy cổ tay Manami kéo mạnh về phía trước.Cả người thoáng chốc cứng ngắc,cảm giác bị kẻ khác đụng vào thô bạo dù đã  qua một lớp áo khoác vẫn làm cô thấy cực kì kinh tởm.

"iềm chế!!Kiềm chế!!"

Không thể gϊếŧ người giữa ban ngày ban mặt

"Mình đi đâu thế ạ?"

Manami cất giọng hỏi.Nhìn chẳng khác gì một đứa trẻ đang thắc mắc về đời

Mặc dù chả có đứa trẻ nào đang chửi thề muốn *beep* rồi * beep* trong đầu cả :)))

.

"Đúng là...mình nói đếch sai vào đâu được"

Manami chép miệng khi thấy Khu nhà kho cũ đập ngày vào mắt.Không gian loáng thoáng vang lên vài tiếng đấm đá quen thuộc mà cô đã nghe đến mòn lỗ tay.Mùi gỉ sét nồng đậm bay trong không khí,không biết là của máu hay sắt cũ trên tòa nhà.Dù không thể thấy được tình hình bên trong nhưng cũng không khỏi khiến người cảm thấy sợ hãi 


"Sau vụ này chắc phải xin lỗi cậu ta một tiếng rồi"

Đế giày chà sàn sạt lên nền đất,Manami kín đáo thở ra một hơi.Khi vừa đặt chân đến đây bọn thuộc hạ của Moebius liền thay đổi thái độ hoàn toàn.Chúng mạnh bạo nắm lấy mái tóc của cô mà giật mạnh,bắt cô phải ngửa mắt ra sau.Thanh kim loại sắt lạnh áp lên vùng da ấm nóng làm cô gái trẻ bất giác rùng mình

Da đầu đau âm ỉ như bị từng cây kim nhọn đâm thẳng vào.cả người nóng bừng lên từng đợt,cô nắm chặt bàn tay,để cho móng tay dâm vào da để giữ chút kiềm chế còn lại.

Nếu bây giờ cô mà làm loạn nữa,sẽ bị tên Kisaki liệt vào danh sách cần trừ khử mất

Nếu nói kẻ ác nào manami thấy nể phục nhất trong những câu chuyện cô từng đọc thì đó chắc chắn là Kisaki.Cái thằng nhóc thân như que tăm đó lại có cái đầu bền bỉ và nham hiểm đáng kinh ngạc.
vVà nói thật thì cô cũng không muốn phải đối đầu trực tiếp với nó.Và cũng không có lí do gì phải đấu với nó cả.

(*ở đây Manami gọi Kisaki là "nó" vì thời gian này Kisaki mới 13 tuổi,Manami 15 tuổi)

"Đi vào đây!"

Bọn chúng nắm đầu cô kéo vào trong tòa nhà kho cũ kĩ,hoàn toàn không để ý đến vẻ mặt sắp nổi bão của thiếu nữ.

Mịa mấy thằng tó!Sau vụ này bố thiến mày sau.Cô thầm giơ ngón giữa

Cánh cửa sắt nặng nề mở ra,đem khói bui bên trong hấ hết vào mặt Manami làm cô khó chịu ho khù khụ .Tiếng đánh nhau lọt vào tai rõ ràng hơn,còn vọng đến tiếng cười cợt khinh thường của đám Moebius. 

Quả đầu vàng nghe thấy tiếng động liền quay lại,lập tức hai con mắt đen thẳm trợn trừng đầy đáng sợ.

"Manamicchi?!!?"

Tiếng gào của thiếu niên vang lên trong khắp phân xưởng cũ,làm những kẻ khác đang theo dõi cuộc chiến cũng liếc về phía này.Nhưng dường như có vẻ bọn chúng đã biết trước được phần nào nên chỉ đứng một bên quan sát biểu cảm hoảng hốt của đám trẻ ranh Touman mà khinh khỉnh cười
"Manami?!"

Draken ngạc nhiên kêu lên.Khi thấy cô bị nắm tóc cùng dí dao vào cổ thì đã lập tức hiểu được tình hình hiện giờ.Anh nghiến răng tức giận.Mẹ nó bọn khốn!Bọn nó dám lôi người vô tội vào đây à?!

Nhưng hình ảnh tiếp theo của Manami mới làm cho nhóm bạn trẻ phải kinh ngạc

Từng dòng nước mắt long lanh trượt xuống bờ má tái nhợt,khuôn mặt hơi nhè trông như mếu máo tạo vẻ đáng thương vô cùng.Đôi đồng tử xanh dương long lanh như thủy tinh,bàn tay run rẩy yếu ớt giương lên hướng về phía tổng trưởng Touman,như một người đang cố tìm hi vọng cuồi cùng

Trông không khác gì một con mèo đen bị tạt nước ướt sũng

"Cứu,cứu tôi Mikey..."

Đám người Moebius cười phá lên.Trông có vẻ rất hả hê với biểu cảm đáng thương của cô.

Nhưng Mikey thì không.

Từ khi quen cô gái này đến giờ,cậu còn không tưởng tượng được hình ảnh cô ấy sẽ buồn rầu.Còn nói gì đến khóc.Với lại...
"Tai trái tôi không nghe được,mắt trái cũng thế"

Cô ấy đã nói điều đó với cậu với biểu cảm rất thản nhiên cơ mà...

Sự tức giận dâng trào đến đỉnh điểm,vẻ điềm tĩnh biến mất hoàn toàn trên gương mặt thiếu niên,thay vào đó là một cơn phẫn nộ dữ dội như sóng thần

"Ai cho mày làm cậu ấy khóc?!!?!"

Tiểu kịch trường

Te-người đã thấy chai thuốc nhỏ mắt với củ hành tây trong túi-tsu be like :"..."

------------------------------------------------------------------------

Góc tác giả:Nước mắt cũng là một công cụ.Đặc biệt là con gái thì càng đáng sợ :))))Mị đã chứng thực điều đó rồi nhé

Manami của mị đã thành nữ chính bánh bều íu đúi rồi.Có ai đoán được tại seo con bé làm vậy không nà?

Chương sau Moebius sẽ ăn hành,còn ai bán hành thì chưa biết :)))