[Tokyo Revengers] Trời Hôm Nay Xanh Lắm

Chương 17: Ôi lời nguyền ~




Thực sự Manami chẳng bao giờ tin vào cái gọi là định mệnh hay duyên phận tí tẹo nào.Nhưng sự thật đằng trước đã vả vào mặt cô một cái bốp!

"Đéo thể tin được!"

Ngậm lại câu chửi thề trong miệng,cô kéo mũ áo khoác xuống càng sâu tránh đi đôi mắt đối diện đang nhìn chòng chọc vào mình.

Gặp ở đâu thì gặp,tại sao phải ở ngay trên tàu chứ?!!!

Cái tên xu cà na Izana cô mới nói xấu chưa đầy 30 phút trước giờ đây đang chình ình trước mặt đây này!!!

"Chán đách muốn nói"Manami rầu rĩ vuốt mặt.

Cô hé mắt nhìn về phía trước.Không biết Izana có nhận ra cô hay không nhưng mà khi nãy chắc chắc hai đứa có chạm mắt.Có điều Izana không có phản ứng gì đặc biệt cả.Thế còn may

Thôi không thấy là tốt rồi.Đừng có làm gì gây chu ý là bình yên

Sau khi chắc chắn với suy nghĩ của mình Manami thở phào ra một hơi.Chuyến tàu vẫn đều đặn chạy,cô đánh mắt ra ngoài cảnh vật lao vun vút bên ngoài,hơi nheo mày lại trước ánh sáng chiếu vào.Dây tai nghe màu đen như hòa vào màu tóc của cô gái,cô đút hai tay vào túi tận hưởng dòng âm thanh nhẹ nhàng tràn vào.Sự khó chịu vì đông người khi nãy biến mất hẳn,chỉ còn lại cảm giác thoải mái râm ran khắp người


"Thế giới này của bố mày!Thiên đường này là của bố mày!"cô tự hào độc thoại trong bụng,thoáng chốc đã quên mất một quả bom ở trước mặt mình là ai

Khi Manami không để ý,cô cũng không biết rằng cũng có người đang quan sátmình

"Kì cục."đôi mắt nheo lại đầy khó chịu"Sao càng nhìn con bé này càng thấy khó ưa?"

Izana tặc lưỡi.Chẳng hiểu sao cái style ăn mặc không giống ai kia làm hắn thấy rất quen thuộc,nhưng đồng thời,cũng vô cùng khó chịu.Bực vl!!

"Hừ!"

Izana lắc đầu,cố không để những suy nghĩ quái gở kia làm phiền mình.Những ngón tay thô ráp gõ gõ trước ngực như biểu thị cho tâm trạng khó chịu của chủ nhân nó.Izana khoanh tay lại dựa vào ghế dưỡng thần.Không nên để mấy thứ linh tin làm phiền làm gì

Hai con người,đều đã nhận ra,hoặc là gần nhận ra người đối diện mình.Nhưng không ai có ý định lại gần hay xác nhận lại.


Xin lỗi chứ con Au này đ*o cho phép nhé:)))

Khi tàu điện dừng lại ở một trạm số người lên tàu càng nhiều,đến nỗi kín hết tất cả các ghế đang trống bây giờ.Manami kinh dị nhìn mấy công chức cùng nhân viên công sở chen chúc nhau ngồi.Hình như cô mừng hơi sớm khi nghĩ sẽ vắng người khi qua giờ cao điểm thì phải.

"Thôi ít ra mình vẫn có chỗ ngồi"cô nhún vai không quan tâm

Chợt khi tàu sắp khởi hành đi tiếp thì trái ngược với những tiếng bước chân vội vã nãy giờ,một âm thanh chậm rãi lọt vào tai cô.Manami hơi đánh mắt qua.Đập vào tầm nhìn là một bà cụ đang chống gậy bước vào,khuôn mặt cao tuổi hiện lên sự bối rối khi thấy những hàng ghế đều tăm tắp đều đã có người ngồi,đi quanh quẩn ở cửa ra vào không biết làm sao

Soạt

"Hửm...."

Manami mắt cá chết nhìn người đối diện cũng đã đồng thời đứng lên với mình.Hình như bây giờ Izana đã nhận ra cô là ai,bày ra nét mặt ghét bỏ không hề giả trân.Những người trên tàu cũng dần chú ý  hành động đứng lên cùng lúc của hai bạn trẻ này,có người không nhịn được mà liếc sang.Nhưng cô không có ý định để ý đến họ,cô né sang một bên chỉ vào chỗ của mình bảo


"Bà ơi,bà có thể ngồi chỗ của cháu"

Bà lão hơi bất ngờ,sau đó liền nở một nụ cười hiền hậu đáp

"Cảm ơn cháu nhé"

Manami sau khi đảm bảo bà ấy đã ngồi vào ghế an toàn rồi mới thở phào một hơi,còn xem xét lại xem bà ấy có bị bất tiện không.Bất ngờ bà lão kéo ống tay áo cô,cánh tay gầy guộc run run lấy trong người ra một túi kẹo nhỏ

"Cháu nhận cái này cho bà vui nhé"

Cô theo phản xạ liền chìa tay ra,lúng túng gật đầu.Một tay nắm lấy đồ vịn trên cao,tay còn cầm chiếc túi nhỏ chứa đầy những viên kẹo đường đủ màu sắc lên ngắm nghía

"Đẹp thật.Lát chia cho Tetsu nữa"

Chợt Manami hơi nghiêng đầu ra sau,nơi một thanh niên với mái tóc trắng bạc đang tựa lưng vào vách tàu nhắm mắt nghỉ ngơi mà không ngồi lại vào ghế của mình.Cô khó hiểu nhăn mày.Chỗ trống không ngồi mà tự nhiên đi đứng chi vậy cha?
"Mà lúc nãy mình đứng lên anh ta cũng đứng.Cũng định nhường chỗ sao?"cô xoa cằm.Cái tên bạo quân máu S đó ?

Chắc không phải đâu ha?

Hiện giờ là cũng có khá nhiều người đang phải đứng giống như Manami nhưng không đến nỗi chật chôi lắm

Nhưng khi đến trạm dừng tiếp theo mới là địa ngục

Khi chiếc tàu điện dừng lại,lúc cánh cửa tự động bật mở hoàn toàn thì Manami mới biết rằng

Toang cmnr!!

Cô nhanh chóng lùi ra sau nhằm tránh biển người đang ùa vào như vũ bão,thoáng chốc cả toa tàu đã đầy ắp các hành khách.Lưng đập nhẹ vào thanh chống đằng sau,cô khó chịu cố né đi sự đụng chạm cơ thể hết mức có thể.

Muốn bùng nổ quá đi mất!!!

"Này,tránh ra coi"

Một giọng nói trầm trầm vang lên sát sau lưng làm Manami ngạc nhiên quay đầu lại.Lọt vào tầm nhìn là khuôn mặt cau có khó chịu của tên ác ma kia
"Gần,gần vl!!!"

Thực sự khoảng cách của cánh tay hai người hiện giờ chỉ cách khoảng hai gang tay thôi.Mịa,bị đẩy sang đến bên đối diện mà không biết!

"Chịu thôi,chứ tôi có làm gì được đâu"cô nắm chặt thanh chống cố gắng không bị dòng người đẩy đến gần Izana hơn nữa,làu bàu trả lời

"Mới buổi sáng mà đã xui xẻo rồi"Izana không hề kiêng dè mà trực tiếp phang thẳng một câu

"Hừ..."sự lo lắng bất thường khi nãy lập tức bị đánh bay,cô hất mặt đáp"...tưởng tôi muốn gặp anh lắm hả"

Trừ 10 điểm thanh lịch!!Kiểu con trai này có chết chắc cũng chả có cô nào thèm rước đâu

Izana dựa lưng vào cánh cửa kính thở ra một hơi quan sát nét mặt cũng chẳng có gì gọi là vui vẻ của cô gái trước mặt.Đáng lẽ hắn nên xuất phát sớm hơn mới phải,thà kêu hắn chịu chật chội thêm một chút nữa còn hơn là phải đụng mặt con nhỏ khó ưa này
"Ê tôi biết anh đang nghĩ gì trong đầu đấy nhá"

Izana không thèm quan tâm đến giọng điệu chất vấn của Manami mà chỉ trực tiếp lơ đi.Cô nhăn nhó kiềm chế cái tay muốn đấm vài phát vào cái mặt đẹp mã kia.

Đừng có tưởng đẹp trai thì muốn làm gì cũng được nhá!!

À không,mấy trăm nghìn fangirl của anh ta ở ngoài đời cũng đủ đè bẹp cô rồi....

Chết tiệt!!!Cái mặt,chỉ là cái mặt thôi mà!!

"Grừ...."

"Cất cái âm thanh đó đi.Y như một con chó đang đòi ăn vậy"

Đmmmmmmmm!!

"Anh đừng có---!!"

Chợt một lực đẩy mạnh từ đằng sau huých vào lưng làm Manami mất trọng tâm mà ngã về phía trước.Trước khi cô kịp nhận thức điều gì,hai cánh tay lập tức vươn đến chống lên mặt kính trước mặt kịp thời đỡ cho cô không bị úp mặt xuống đất

"Này..."

Nghe thấy có người gọi mình,Manami liền ngẩng đầu lên.Ngay tức khắc cô trợn tròn mắt há hốc mồm
Lúc này cô đã hoàn toàn mặt đối mặt với Izana,hai cánh tay chống bên cạnh hai bên đầu của hắn.Sâu trong đôi đồng tử màu phong lan kia,dường như phảng phất một chút sắc xanh của sóng biển

Mẹ ơi Kabedon trên tàu điện trong truyền thuyết!!

Đầu của manami tự động nhảy số với tốc độ chống mặt,lòng bàn tay đang đặt trên lớp cửa kính bắt đầu cảm thấy nóng ran do bị mặt trợi bên ngoài hun nóng.

Khoảng cách hai gang tay giờ chỉ còn một gang thôi!!!

Mà khoan trong trường hợp này sao nó hơi ngược ngược....

"Bình tĩnh nào.Trường hợp này là bất khả kháng thôi,không có gì phải xoắn"cô hít sâu một hơi cố không nhìn thẳng vào mắt người đối diện

Con mẹ nó mấy người đằng sau đừng có đẩy nữa!!

"Này,tránh ra đi.Trông cô như sắp bị bẹp dí đến nơi rồi đấy"Izana nhíu mày nhìn cô gái đang gồng người hết sức để chống đỡ sức ép từ một đống hành khách sau lưng kia
Manami chớp chớp mắt tỏ vẻ ngạc nhiên.Cái tên này mà cũng biết lo lắng cho người khác à?

À không không chắc là sợ cô bị ép mà lại gần anh ta quá thôi

"Xin lỡi nhưng tôi không thích ở thế bị động"cô hơi nâng mặt cao giọng trả lời

Dù Manami đã giảm âm lượng lại nhỏ nhất có thể nhưng cũng không ngăn được một vài người xung quanh chú ý đến cuộc nói chuyện kì quặc của hai cô cậu .

"Ồ,ta không ngờ cô có sở thích biếи ŧɦái như thế đấy"Izana nở một nụ cười tươi mù mắt chó đáp

"Tôi không có định ABC XYZ với người thấp hơn mình đâu,đừng có lo"

Những người xung quanh bắt đầu hóng hớt về phía này.Ùa uây chuyện tình trường thì lại thích chết đi được đấy chứ.Tự động những tạp âm bắt đầu nhỏ dần xuống,im lặng tập trung vào cặp đôi kia

Drama là chân lí.Hóng drama là thú vui tao nhã của đời người 
"Để ta tặng cô vài viên vitamin đạo đức để sửa lại cái nết cho đẹp nhé"

"Ít ra nhân phẩm của tôi còn trắng hơn làn da của anh đấy đại sứ Milo à"

Vào một ngày đẹp trời,trên một chuyến tàu đông thụt l*n,lần đầu tiên hai con người này có cùng suy nghĩ

"Chết cmn đi!!"

----------------------------------------------------------------------------------

Góc tác giả:Bí ý tưởng quá!!Ai ban phát cho mị vài cái đi!!Truyện càng nhạt rồi thì phải

Trước giờ mị chưa có cho trà xanh vào truyện nhỉ,vậy thì bộ này sẽ là đối tượng thử nghiệm đầu tiên...

Mị đã gọi lính cứu hỏa rồi nhé,không sợ nữa đâu.