[Tokyo Revengers] Thế Giới Ma Thú

Chương 42




"Rầm"

Takemichi nhắm chặt mắt lại, ngồi thụp xuống lấy tay che đầu. Cậu sỡ hãi đếm từng giây trôi qua.

1

2

3

Vẫn chẳng có điều gì xảy ra, Takemichi khẽ hé mở mắt. Có một cái bóng lớn đang che hết ánh ánh sáng chiếu chỗ cậu đang ngồi.

- "...B- Bludeer!"-Takemichi đôi mắt rưng rưng.

Bludeer khuỵu bốn chi xuống, dùng gạc nâng đỡ mảng tường đó. Nó chỉ còn cách đỉnh đầu cậu vào xăng ti nữa thôi. Chân của nó hơi run lên nhưng vẫn cố gượng dậy, hất mảng tường đó ra xa.

- "Bludeer!"-Takemichi như một đứa trẻ, vồ lại ôm lấy nó. Nước mắt không tự chủ rơi lã chã xuống gò má.

- "Mày đã bảo vệ tao... Hức. Cảm ơn mày."

Đôi mắt đen láy của nó khẽ chớp rồi dùng cằm của mình xoa xoa tóc cậu. Những lúc nguy hiểm nhất, Bludeer luôn là người đến cứu cậu, sao Takemichi lại lỡ tàn nhẫn trách móc nó chứ.

Không để Takemichi tự dằn vặt mình nữa, Bludeer lùi lại vài bước rồi nó ngoắc ngoắc đầu ý chỉ cậu mau lùi lại phía sau. Takemichi thận trọng lùi từng bước. Như đã đạt được mong muốn, Bludeer không nhìn cậu nữa mà dùng ánh mắt sắc hướng về đống gạch đá ngổn ngang. Chân gõ xuống nền vài cái, đầu hướng thẳng phía trước, nó lao như hỏa tiễn tông thẳng vào đống gạch đá.

"Rầm"-Uy lực của cái gạc và tốc độ của nó khiến Takemichi có phần nể phục.

Cậu sau đó đã cưỡi lên lưng Bludeer cứ một hướng mà chạy thẳng, nếu có chướng ngại vật thì húc văng nó đi là xong. Takemichi cúi thấp người vùi đầu vào bộ lông mềm mại của nó nên hoàn toàn không bị mấy thứ gạch vụn kia làm bị thương.

Ngay tại trận chiến của mọi người với tên Ryohei đang vô cùng căng thẳng. Khi bị nhốt trong phòng thí nghiệm, hắn ta trở nên điên loạn, triệu hồi ma thú cố gắng phá nát cánh cửa nhưng bất thành. Cái này phải gọi là gậy ông đập lưng ông. Ai biểu hắn tạo ra một cánh cửa dùng để ngăn chặn mọi đòn tấn công có uy lực ngang với sức mạnh của Vua ma thú làm gì. Bây giờ chính hắn đã phải trả giá và bị nhốt ở đây.

- "Tiến sĩ! Xin ngài hãy bình tĩnh! "-Một kẻ cố đến khuyên ngăn nhưng lại bị ma thú T-rex dẫm bẹp ngay lập tức.

- "Câm mồm lại! "-Sự điên loạn của hắn không có điểm dừng. Hắn mong muốn thoát ra và bắt lấy cậu lại ngay lập tức. Giải thưởng mà hắn xứng đáng có đang ở ngay trước mắt thôi. Không thể để nó vụt mất được!

Lão Ryohei cầm cái rìu lên hướng nó về phía tủ khẩn cấp. Chỉ nghe một tiếng "choang" của kính vỡ. Sau đó lão lấy ra một mũi tiêm lớn chứa đầy thuốc kích thích ma thú.

- "Chỉ cần tiêm hết mũi này. Mày sẽ có được sức mạnh còn ghê gớm hơn của Vua ma thú!"-Lão vẫn cười điên loạn nhìn ma thú của mình dần mất kiểm soát.

Con T-rex gầm lên rồi tấn công những kẻ xung quanh. Những tên ngu ngốc đi theo tên tiến sĩ điên kia đều chết sạch trong căn phòng thí nghiệm đó. Mặc cho những kẻ đang gào xin kia, hắn vẫn không dừng lại. Đối với hắn nhiêu đây vẫn là chưa đủ nên lấy thêm một ống tiêm nữa...

Một lần nữa...

Và một lần nữa...

Tổng cộng chín mũi tiêm đã được tiêm vào ma thú. Con T-rex khốn khổ gầm lên, sự kích thích sức mạnh quá đà này đang làm nó đau đớn. Hắn vẫn mặc kệ tiếng kêu vật vã đó mà bình thản đưa tay mình ra ép nó liếm sạch vết máu.

- "Biến hóa bán thú."

Điều điên rồ nhất chưa ai từng làm... Biến hóa bán thú khi ma thú đang trong trạng thái mất kiểm soát. Khi hóa bán thú, suy nghĩ của ma thú và chủ nhân như hòa làm một nên chỉ nên biến hóa khi ma thú đang trong trạng thái ổn định tinh thần mà thôi. Hắn ta chủ quan cho rằng bản thân có thể khống chế được suy nghĩ của T-rex.

Hắn bước tới cánh cửa và lần này, chỉ với một cái đạp thôi cũng đã khiến cánh cửa văng ra xa rất thảm thương.

- "Giờ đây ta đã nắm giữ sức mạnh còn tối thượng hơn cả Vua ma thú."-Hắn phấn khích tột cùng và lao nhanh như một cơn gió. Cuộc đi săn bắt đầu.

Những người phe Shinichiro vẫn chưa hề biết được chuyện gì mà đang chuẩn bị đi xuống tầng 1 để gặp nhau.

Gương mặt Senju trắng bệch ra. Cô vừa giúp Takemichi lên tầng ba và là người đi xuống tầng một đầu tiên. Ngay khi thang máy mở ra, đập vào mắt cô là một tên đàn ông khắp người nổi những sợi gân lớn nhỏ. Đôi mắt hắn trắng dã ra như mất kiểm soát.

Senju kinh hãi tột độ bấm nút đóng cửa thang máy nhưng hắn vẫn nhanh hơn một bước mà dùng tay chặn cửa lại. Hắn dùng toàn bộ lực banh mạnh khiến hai cánh cửa thang máy bị hư luôn.

- "Rốt cuộc ngươi là cái quái gì chứ!?"-Senju đạp mạnh vào bụng hắn.

Thang máy đã bị hắn phá hỏng rồi giờ chỉ còn cách nghênh chiến mới có thể sống. Tên đó chỉ lùi lại mấy bước sau cú đá đó, hoàn toàn không hề trầy xước hay có một vết bầm nào.

- "....!? Ah!!"-Senju bất thình lình bị hắn đấm văng xa đập cả người vào tường. Cả cơ thể như bị chấn động, tay chân cô run rẩy liên hồi nhưng vẫn chẳng thể cử động theo mong muốn được. Kinh hãi nhìn hắn đang chầm chậm bước tới gần mình.

- "... Ư!!"-Hắn bóp cổ Senju nâng cả người cô lên cao. Senju cố gắng giãy dụa, ra sức đá vào người nhưng tên này cứ như tượng vậy. Mặt cô nóng đỏ lên, không thể chịu nỗi thêm nữa rồi, mọi thứ trước mắt dần nhòe đi.

- "Mau thả em gái tao ra!! "-Sanzu chạy nhanh tới dùng katana như muốn cắt đứt cả cánh tay hắn.

Ryohei thả Senju ra và thu tay lại. Cô ngã nhào xuống đất, gương mặt đỏ chót, ho sặc sụa rồi thở lấy thở để.

- "Khốn nạn!"-Sanzu nghiến chặt răng, đôi mắt đầy tơ máu nhìn hắn. Tên này đã kích thích con chó điên bên trong người Sanzu rồi đó.

Một cái bóng đang hiện hữu trên bức tường đằng sau hắn, con ngươi đen của nó sắc lại.

- "Grào!"-Nó vồ lấy hắn, cào một đường mạnh vào gáy. Ryohei tức giận nắm lấy đuôi nó ném ra xa.

- "Bị như vậy mà vẫn không xi nhê gì à!?"-Baji có phần kinh ngạc. Lúc cào tên này anh cảm giác như bản thân đang chạm vào sắt vậy.

- "Không sẹo không dấu gì luôn!"-Hanma tới cùng Baji cũng ngỡ ngàng không ít. Một là tên này quá mạnh, hai là Hanma đã đánh giá cao Baji.1

Sau đó tất cả cũng đồng loạt hóa bán thú và tấn công tập thể nhưng lại bị ăn hành ngập họng. Hắn không những chẳng bị thương xíu nào mà còn tẩn cả bọn không đứng dậy được.

- "Khụ khụ... Hắn mạnh lắm. Dù tao có tấn công thế nào cũng không được."-Senju

- "Ta phải cố cầm chân hắn, chờ những người có sức mạnh hơn tới đây."-Sanzu

- "Khỏi cần cầm chân làm gì!"

- "Xin lỗi vì bọn ta tới trễ!"

- "Waka!! Benkei!!"-Như vớ liền được vàng, cả bọn mừng rớt nước mắt.

- "Mọi người!"-Shinichiro và Mikey cũng đến ngay lập tức.

Bọn họ ai cũng sốc vì hình dạng có phần hơi dị của hắn. Tên Ryohei đó kiêu ngạo cho rằng bản thân có thể tự khống chế ma thú khi nó mất kiểm soát. Nhưng đấy chỉ là ảo mộng của hắn thôi, ngay từ lúc biến hóa bán thú là hắn đã không còn có thể kiểm soát cơ thể được rồi.

Touya, Taiju và Akane vừa hay chạy tới nơi đang diễn ra cuộc chiến hỗn loạn. Touya cố cầm cự để Akane thoát thân ra ngoài. Takeomi đã chạy tới nơi cuộc chiến diễn ra và vô cùng phẫn nộ.

- "Sao mày dám đánh mấy đứa em thân yêu của tao thành như thế này hả!!"

- "Takeomi..."-Senju và Sanzu kinh ngạc nhìn anh trai của họ. Chưa bao giờ thấy được Takeomi tức giận như thế này.

...

Mười một chấp một, không chột cũng què. Nhưng thua đây là mười một cơ. Bọn họ không trụ nỗi nữa rồi, tên này mạnh quá! Riêng Mikey là vẫn còn chiến đấu. Từ trước giờ trong giới bất lương, anh được mệnh danh là vô địch, bất bại, chưa từng biết thua cuộc là gì. Từng cú đá hiểm liên tục tung ra nhưng vẫn chẳng khiến hắn nhúc nhích dù chỉ là tí ti gì.

- "Mikey coi chừng kìa!"-Baji hét lên nhưng không kịp nữa rồi.

"Bốp!"-Hắn đấm anh một cú mạnh khiến toàn bộ ruột gan như lẫn lộn hết lên. Lần này cú đấm đó mạnh hơn trước rất nhiều. Sức mạnh khủng khiếp đến mức Mikey đã ho ra máu.

Shinichiro hoảng sợ nhìn em trai mình đang yếu thế lại nhìn sang tên khốn kia. Hắn giơ chân lên đá một cước mạnh làm anh bay ra xa.

Phải. Bạn không nghe lầm đâu. Là bay đi luôn đấy.

Toàn thân đau nhức rã rời. Lần này Mikey không thể đứng dậy nỗi nữa. Shinichiro cố gắng đứng dậy nhưng chết tiệt! Chân anh bị gãy mất rồi. Đến cả Waka và Benkei còn bị đánh đến mất luôn ý thức. Những người kia thì nằm hẳn ra đất đến cả một ngón tay cũng không thể cử động nỗi.

Tên khốn kia vẫn không buông tha cho Mikey. Hắn chầm chậm bước tới nơi anh đang nằm gục ra đó. Mikey biết nguy hiểm sắp tới nhưng chẳng thể chống trả nỗi, cố di chuyển thì cơ thể lại đau thêm, chỉ có thể trở người một chút.

Nhìn tòa nhà kiên cố sạch sẽ bây giờ trông không khác nào một đống gạch vụn. Trần nhà phía trên bị thủng một mảng tường lớn khiến Mikey có thể nhìn thấy được bầu trời phía trên. Sao trông nó có vẻ âm u thế nhỉ?

Vậy đây là cảm giác khi thua cuộc sao? Chẳng thích tẹo nào. Nhưng không hiểu sao trong lòng anh lại cảm thấy nhẹ nhỏm hơn nhiều so với lúc dành chiến thắng.

- "Manjiro!"-Shinichiro gào đến khàn giọng.

Ryohei giơ cao nắm đấm lên, gương mặt của Mikey trầy xước dùng ánh mắt căm phẫn nhìn hắn. Nắm đấm giơ cao rồi dứt khoát hạ xuống.

"Bốp"

"Rầm"

...Một tiếng đánh và tiếng thứ gì đó đập vào tường. Shinichiro hoảng sợ đến mức chẳng dám nhìn, nhưng rồi cũng vì lo lắng cho Mikey mà phải quay đầu nhìn sang. Những người khác cũng nhắm chặt mắt không dám nhìn kết quả.

- "Đồ khốn nạn! Sao ngươi dám làm học trò của ta bị thương chứ hả!?"-Takemichi đã đến kịp lúc giải cứu Mikey.

- "Ta- Takemichi!"-Bọn họ mừng rỡ, vui đến mức muốn khóc luôn ấy.

- "Xin lỗi mọi người. Tôi đến trễ quá."

- "Thằng ngốc này! Tao đã bảo mày trốn đi rồi mà!"-Dù có nói vậy nhưng Takeomi vẫn mong Takemichi đến cứu lắm.

Bludeer vừa húc tên Ryohei kia vào tường cũng dùng chân dậm xuống đất mấy nhịp, đôi mắt vẫn hiện lên vẻ hung dữ ấy. Takemichi dùng gương mặt thờ ơ của mình nhìn cái bóng đang từ từ đứng dậy phía sau cát bụi.

- "Không trầy xước gì luôn. Ngươi cũng ghê phết đấy. Dám chơi ngu đến mức này!"

Takemichi cười mỉa mai. Chẳng có cái gì là mãi mãi đâu. Sức mạnh này cũng giống như mấy thằng chơi thuốc quá liều ấy mà. Khi không còn tỉnh táo thì nó làm cái mẹ gì cũng mạnh. Sức mạnh giả tạo đó thì sao sánh được với sức mạnh thuần túy chứ.

- "Chúng ta sẽ cùng xử bẹp hắn! Lên nào Bludeer! Biến hóa bán thú!"

Takemichi sẽ trả cho tên khốn này cả gốc lẫn lãi những gì hắn trao cho cậu.

- "Ta sẽ đấm ngươi đến lệch hàm, không còn răng ăn cháo thì thôi!"