[Tokyo Revengers] Những Ngày Hoàn Lương Của Sano Erika

Chương 3: - Tokyo Akehisa




"Có bao nhiêu người?"

"Năm à. Không, thế là đủ rồi."

"Ừ. Chúng mày cứ yên tâm mà quản Chiba. Sắp tới tao thấy có thể sẽ nổi lên một vài băng đảng mới đấy. Cẩn thận cho chắc."

"Nếu đụng Yakuza thì nói tao một tiếng. Mấy đứa bây giờ không đấu lại Yakuza đâu."

"Biết rồi. Có thời gian tao sẽ về. Nhưng mà sắp tới chắc không được. Phải ổn định Roppongi trước đã."

"Ừ. Vậy đi. Tao cúp đây."

Kết thúc cuộc gọi ngắn với Katagiri Satoshi, Erika nghĩ nghĩ, không khỏi tấm tắc. Hiện tại số lượng thành viên cho băng đảng mới chưa được nhiều, chỉ có năm người. Tuy vậy, năm người này đều là những người cô hiểu rành mạch. Bọn họ đều là bạn học cùng năm với Erika, cũng chính là những thành viên cốt cán đầu tiên của Akehisa ngoài cô và Karasawa Tatsumi. Một số trong họ khá thông minh, lực lượng đồng thời đều đạt mức rất mạnh. Chất lượng hơn số lượng. Không thi đại học mà chạy tới chỗ cô, đương nhiên cô sẽ không bạc đãi bất kỳ ai.

Ở chơi Shibuya vài ngày là phải đi đến Roppongi. Không biết tiệm bên đó cô nhờ Karasawa mua như thế nào rồi nhỉ. Erika đã thanh toán xong với cậu ta và nhận được địa chỉ, hình ảnh tiệm. Tất cả đều được trang trí hoàn tất, biển hiệu cũng đã được đề lên. Vì cửa tiệm ban đầu cũng là một quán cà phê khá hợp ý cô nên hiện tại không cần phải sửa sang gì nhiều. Giờ chỉ việc đến đó chuẩn bị khai trương là được.

Tiệm cà phê Eka. E trong Erika, Ka trong Erika. Eka là Erika. Quá tuyệt vời. Nghe cũng biết là tiệm của Sano Erika rồi. Cô đắc ý. Nhưng vài giây sau lại âu sầu.

Ngày khai trương Eka cũng là ngày thành lập băng nhóm riêng của cô ở Tokyo. Lúc thảo luận với Sagara Takeshi thì thằng nhóc đó bảo cứ đặt luôn là Akehisa cho nhanh. Erika thấy cũng hợp lí, với lại cô cũng rất ưng tên trường. Thế nhưng, ở Chiba cũng là Akehisa, ở Tokyo cũng là Akehisa, trùng lặp vậy thì ai mà biết cái nào là của cô chứ nhỉ.

"Chị Erika!"

Erika giật mình quay lại. Tiếng hét to vừa nãy là của Sano Manjirou, em trai của cô. Đi cùng với cậu nhóc là Sano Emma và Sano Shinichirou.

Chạm mặt với Shinichirou khiến cơ thể Erika cứng đờ. Ký ức cũ lại trở về. Erika không muốn lại nghĩ về những thứ khiến cô khó chịu mấy năm nay nữa. Cô vờ như không nhìn thấy anh, đi đến ôm lấy hai đứa em nhỏ tuổi của mình. Erika hưng phấn.

"Xin chào. Hai đứa là Manjirou và Emma đúng không? Chị là Sano Erika." Erika nhìn vào hai đôi mắt đen sáng long lanh. "Chị rất vui vì được gặp hai đứa. Thật kỳ diệu khi có em đấy!"

Chị Erika thật sự rất vui vẻ, Manjirou và Emma nghĩ. Đến cả Shinichirou cũng cảm nhận được sự vui vẻ toát ra từ Erika. Anh rất mừng cô không bài xích hai đứa trẻ, nhưng lại hơi buồn vì từ nãy đến giờ, Erika không thèm nhìn anh lấy một lần.

Manjirou bỗng hỏi. "Chị, em nghe nói chị đánh nhau siêu giỏi đúng không?"

Cậu bé nhìn Erika một cách đầy thích thú. Cậu nghe nói chị Erika chỉ dùng một năm để tạo ra băng đảng bất lương hung ác nhất quận Chiba, thậm chí Yakuza vùng đó cũng phải nhún nhường vài phần. Manjirou cảm thấy, người chị này nhất định có thể giúp cậu biến Tokyo Manji thành băng đảng hùng mạnh nhất Shibuya này.

Erika không biết suy nghĩ của Manjirou. Nếu cô biết, hẳn cô sẽ lại dùng ánh mắt cao thâm nhìn cậu và ngân nga giai điệu cứng đờ về Akehisa.

Cô hỏi lại Manjirou, sao em lại hỏi thế. Cậu bé không trả lời. Sano Erika cao 1m70, mà Manjirou 11 tuổi chỉ cao có 1m55, cậu chỉ đứng ngang ngực của Erika. Thân cao thấp bé khiến Erika trong mắt cậu trở nên cao lớn và ngầu bá cháy. Manjirou kéo lấy tay Erika, dắt cô chạy thật nhanh vào phòng khách, để lại hai người một lớn một nhỏ nhìn nhau không biết nói gì. Bọn họ đã làm người vô hình từ nãy đến giờ.

Emma phát hiện Shinichirou trông có vẻ hơi buồn. Em hỏi. "Anh với chị Erika không sao chứ?"

"Anh cũng không biết nữa." Shinichirou bất đắc dĩ, xoa đầu em gái. "Hẳn Erika vẫn còn giận anh."

"Sao anh không đi xin lỗi chị ấy?"

Shinichirou nghe vậy, anh nhìn theo bóng dáng đang chạy của hai đứa em. Anh đáp. "Anh chắc chắn sẽ xin lỗi em ấy. Chỉ là, anh không biết em ấy có chấp nhận hay không nữa. Anh sợ là không."

Cả hai theo chân Manjirou và Erika vào phòng khách. Manjirou đang kể chuyện gì đó ngon lành, còn Erika thì vừa ôm gối vừa vỗ tay cổ vũ cậu bé. Không khí cả hai vô cùng hài hòa. Đến gần, nghe sơ qua mới biết, thì ra Manjirou đang kể cho Erika nghe về những câu chuyện thú vị và chiến tích của băng nhóm do cậu đứng đầu, Tokyo Manji.

"Cái tên Tokyo Manji có nghĩa là gì?" Erika hỏi.

Manjirou giật mình, một hồi sau mới đáp. "Chắc là... Manji của Tokyo?"

"Oa, đặt tên tùy tiện ghê đó. Mà sao lại là chắc là?"

"Ách... Dù sao thì đó cũng là một cái tên hay. Sau này Tokyo Manji sẽ rất mạnh cho mà coi."

"Oa, tự tin ghê chưa."

"Đương nhiên rồi, chị đừng có oa oa kinh ngạc nữa!" Manjirou bỉu môi, nét phụng phịu hiện lên trên gương mặt trẻ con của cậu nhóc. Rồi Manjirou nói.

"Chắc chắn Tokyo Manji sẽ trở nên rất mạnh. Bởi vì nó là Tokyo Manji của em mà!"

Bởi vì nó là Tokyo Manji của em mà.

Tokyo Manji. Manji của Tokyo. Manji trong Manjirou. Manji của thịnh vượng và may mắn.

Oa, thích thật! Erika rất thích Manjirou của hiện tại. Giọng nói của cậu nhóc đầy nhiệt huyết, cả người toát ra một hơi thở đầy ánh sáng và hi vọng. Trong đôi mắt đen láy kia, khi nhắc đến Tokyo Manji thì lại như chứa đựng một vũ trụ, tựa như bầu trời đầy sao vào những ngày không mây, lấp lánh, xán lạn. Nhìn Manjirou như vậy, Erika không hiểu sao lại có hảo cảm với Tokyo Manji, mặc dù cô chưa hiểu rõ về nó hay gặp mặt thành viên nào trong nhóm.

Erika quyết định. Băng nhóm bất lương do chính tay cô thành lập ở Tokyo, với cái tên "Tokyo Akehisa".

Tokyo Akehisa. Akehisa của Tokyo. Akehisa độc nhất thuộc về Sano Erika.

"Nè Manjirou, em có muốn sát nhập với Tokyo Akehisa không?"