[Tokyo Revengers] Những Ngày Hoàn Lương Của Sano Erika

Chương 23: - Ước nguyện của Emma




Sau khi cả ba người vào nhà, Shinichirou mang chiếc bánh sinh nhật nguyên vẹn hai phần ba đặt lên bàn. Vốn dĩ đây là một chiếc bánh xinh đẹp ngon lành, chỉ chờ Erika về là cả nhà sẽ cùng thổi nến. Nhưng vì Erika về trễ mà Emma trông buồn bã, thế là Manjirou đã nhẫn tâm phá chiếc bánh kem rồi trét lên mặt mình và Shinichirou để chọc cho Emma cười. 

Và thêm cái trò dụi mặt vào áo, nhà Sano chính thức có ba người dính đầy phần bánh kem tội lỗi. Emma giả vờ trách anh trai, nhưng không thể giấu được sự vui vẻ trên gương mặt bé bỏng. Con bé chỉ mới 10 tuổi mà thôi.

Erika cắm hai cây nến số 1 và 0 lên bánh kem, Shinichirou tắt điện rồi châm nến cho Emma. Cả nhà tối om, chỉ duy những chiếc nến trên cái bánh kem không hoàn hảo kia sáng lên. Ánh sáng vàng hắt lên khuôn mặt Emma, trông em hạnh phúc và thích thú nhường nào. Lần đầu tiên, em được ăn một bữa sinh nhật đầy đủ người.

Em nhìn những người thân đang vây lấy em. Ông nội và anh Shinichirou vỗ tay hát chúc mừng sinh nhật, anh Manjirou không thuộc lời nên chỉ có thể sáng mắt nhìn hai ngọn nến, chị Erika vừa hát vừa chực chờ với chiếc kèn đồ chơi mà tiệm bánh tặng kèm.

Sano Emma lúc này, là người hạnh phúc nhất thế giới.

Em chấp tay ước nguyện. Trong vòng tay của gia đình, em khẽ lẩm nhẩm.

Nguyện cho gia đình chúng ta có thể quây quần bên nhau như thế này vào năm sau, năm sau, năm sau nữa và càng nhiều năm sau.

Bài hát kết thúc. Emma thổi nến. Ánh sáng duy nhất trong phòng vụt tắt, nhưng theo sau nó là âm thanh hô hào đầy phấn khởi của gia đình nhỏ.

""""Chúc mừng sinh nhật, Emma!""""

Shinichirou bật đèn. Nụ cười hân hoan của Emma hiện rõ dưới ánh đèn điện, khiến lòng Erika tan chảy. Em là một cô bé dễ dàng thỏa mãn, chỉ cần người thân đông đủ, em đã như đạt được điều tuyệt vời nhất. 

Và điều đó cũng làm Erika buồn bã.

Chẳng vì điều gì, nỗi buồn cứ ập đến trong tim. Erika gượng cười, không để ai nhìn thấu.

Sau màn thổi nến, từng món quà sinh nhật tới muộn được đưa đến trước mặt Emma. 

Đầu tiên là của ông nội. Ông tặng cho Emma một chiếc túi chườm nóng cho những ngày đông. Ông dặn, mùa đông đã tới rồi, làn da Emma lại mỏng, ra ngoài rất dễ bị cảm. Ông còn dặn Emma cách sử dụng túi mặc dù chính em cũng rành rọt cái này không ít. Tuy dài dòng, lê thê vậy đó, nhưng Emma biết ông nội thương Emma lắm.

Tiếp theo là món quà của Shinichirou. Lần trước, anh tặng cho Emma một chiếc váy nho nhỏ. Lần này, anh đã mua cho Emma một chiếc hoodie lông ca rô xinh đẹp, cùng họa tiết với chiếc váy. Nhìn sao mà phù hợp với thị hiếu thời nay lắm, nhưng hình như Shinichirou đã mua nhầm size. Emma tròng chiếc áo vào và nó dài đến ngang đầu gối của em. 

Shinichirou gãi đầu cười. Anh bảo anh xí nó trước một bà chị nào đó vì nó khá được chuộng trong cửa hàng mà quên mất xem số size là bao nhiêu, chọc cho cả nhà cười một trận trong khi anh thì xấu hổ không thôi. Nhưng Emma thích nó, em bảo khi nào em lớn em nhất định sẽ mặc cho Shinichirou xem.

Manjirou nhanh chóng đẩy đống quà của cậu nhóc và nhóm Touman. Tiện tay, Erika bỏ thêm vào đống đó túi quà nhỏ vừa nãy Hanemiya Kazutora nhờ cô đưa giúp. 

Mitsuya Takashi tự làm cho em một bé gấu bông màu hồng, nhỏ bằng bàn tay. Cậu nhóc "Pa-chin" Hayashida Haruki tặng em một hộp chocolate rượu, trông sang quý lắm. Baji Keisuke hình như đã nhét một chùm dây cột tóc con vật đủ mọi hình thù, màu sắc vào chiếc hộp nhỏ nhắn, khiến nó hơi lộn xộn. Hanemiya Kazutora đưa Emma một chiếc kẹp tóc nơ màu mật ong, giống với màu đôi mắt em. 

Túi quà của "Draken" Ryuguji Ken thì có một quả cầu pha lê nho nhỏ đặt vào một hộp nhựa trong suốt, bên trong có hai đứa trẻ đang chơi đùa với tuyết.

"Oa, cái này đáng yêu ghê. Người tặng có tâm lắm này." Erika lắc nhẹ quả cầu, khiến cho đống tuyết giả bay lên trời rồi rơi xuống đất, giống như cảnh tuyết rơi vào mùa đông.

Món quà mà Manjirou tặng Emma là một hộp bánh đầy Dorayaki. Vừa nhìn, Emma liền đoán được ngay là Manjirou đưa em để được ăn ké chứ gì. Em liếc xéo người anh nhỏ và chỉ ra kế hoạch tham ăn của anh. Manjirou cười khanh khách và tiện tay lấy một cái Dorayaki bỏ vào miệng. 

Cuối cùng là món quà của Erika. Cô khẩn trương đưa chiếc túi cho Emma. Ngay sau khi nhìn vào, Emma hét lên đầy thích thú và ôm chặt lấy con gấu bông tinh xảo. Trông con bé cực kỳ yêu thích món quà này.

Anh Takeomi, lần sau gặp lại em hậu tạ anh hai điếu thuốc, chắc kèo luôn nhé!

Nhìn Emma vui vẻ, tâm trạng thấp của Erika nãy giờ cũng tốt hơn hẳn. Cô véo cái má bánh bao của Emma, hỏi em.

"Vừa nãy em ước gì thế?"

Emma bỉu môi, "Ước mà nói ra là sẽ không thành hiện thực đâu đó!"

"Haha." Manjirou trêu chọc, "Đúng rồi đó, miệng Emma thối lắm, nói xui hoài luôn. Coi mà nói ra có khi điều ước biến thành ngược lại cũng nên." Cậu nhóc còn tiện tay trét một miếng kem lên mặt Emma.

"Anh nói lại tiếng nữa coi!?" Emma gầm lên giận dữ, cũng trả thù lại bằng một đợi kem lớn hơn. 

Hai đứa nhỏ được thế, bắt đầu lấy bánh kem làm vũ khí, khiến chiếc bánh kem không mấy hoàn hảo bây giờ đã gần như mất luôn phần kem. Shinichirou cười to, rồi cùng Erika dọn dẹp lại những chiếc túi và giấy gói quà rơi đầy ra đất. Hai đứa nhỏ nghịch ngợm nằm lăn ra sàn, ngay lập tức bị ông nội đuổi lên sofa ngồi kẻo lạnh. Tụi nhóc cười hì hì, dựa vào nhau nằm ra sofa. 

Trông thấy ba người lớn đang cắm cúi dọn dẹp chiến trường, Manjirou len lén hỏi Emma.

"Vừa nãy em ước gì thế?"

"Sao bảo em miệng thối nói xui mà? Mắc gì em phải nói cho anh chứ!"

"Nhưng mà anh tò mò ghê á..."

Manjirou chu môi, làm nũng Emma mà chẳng thèm để ý đến ai lớn hơn. Emma cười gian trá rồi vỗ hai tay vào khuôn mặt búng sữa của anh trai. Manjirou ăn đau, áp tay vào má và rêи ɾỉ. Emma lại nhìn những người trong phòng, khóe miệng giương lên một nụ cười ấm áp.

"Em đã ước rằng, cả nhà chúng mình sẽ luôn ở bên nhau như thế này, mãi mãi luôn..."

"Nhưng đừng có nói ai đấy nhé. Đây là bí mật đó!" Emma cảnh cáo.

Khuôn mặt hạnh phúc của Emma lúc này rơi vào đôi mắt đen của Manjirou. Manjirou gật đầu, nhìn ông nội, nhìn anh chị và lại nhìn Emma.

Yên tâm đi, Emma, anh nhất định sẽ cùng anh Shinichirou bảo vệ gia đình mình, Manjirou chắc chắn.

Emma nói, "Hứa nhé." Em chìa ngón út của mình ra, quấn lấy ngón út của Manjirou, tạo thành tư thế ngoắc tay.

"Ngoắc tay hứa nhé, nếu không giữ lời sẽ phải uống 1000 cây kim."

Hai đứa nhỏ cùng cười.

__________________________

Hứa như vậy xong mai mốt Manjirou nuốt 1000 cây kim :((