[Tokyo Revengers] Làm Việc Ở Phạm Thiên Cũng Nhàn

Chương 6: Dọn vô biệt thự




Loay hoay một hồi thì mất cả buổi trưa. Cuối cùng Asura cũng đã giải quyết xong chuyện ăn uống của cả 2 buổi bằng ba gói mì.

Thề luôn rượt thằng chó Sanzu mệt khiếp!

Đám này vẫn chưa về mà đang nằm phè phỡn trên sofa ăn bánh, uống trà, xem tivi.

Tin tức dạo này toàn đưa tin về mấy vụ nổ súng. Tình hình thành phố loạn thật rồi.

Cả bọn bình thường xúm lại là ồn ào dữ lắm vậy mà giờ ai cũng chăm chú vào bảng tin. Asura có thể thấy được sự khó chịu trong khóe mắt bọn họ.

"Tao liên hệ với chủ nhà rồi, chắc tầm tuần sau sẽ chuyển đi."_Cô không ngồi trên sofa mà trực tiếp ngồi bệch xuống sàn nhà luôn.

Sofa mấy tên yêu nghiệt này chiếm hết rồi còn đâu.

"Gì phiền phức vậy. Đi ngay trong hôm nay luôn đi."_Rindou cau mày nói.

"Không được. Làm sao mà tao có thể chuyển hết đống đồ này trong vòng một ngày đây?"_Asura đưa mắt nhìn quanh nội thất và đồ đạc trong nhà. Toàn là tiền cô mua không đó!

"Vứt hết lại đi, tụi tao mua cái mới cho mày."_Ran tỉnh bơ đề nghị.

"Ừ, nó nói đúng đó. Đem theo mấy thứ  cần thiết là được rồi."_Kakuchou gật đầu đồng ý.

Trời ơi, từ khi nào mà đám bạn của cô lại hào phóng như vậy chứ? Làm xã hội đen kiếm được nhiều tiền lắm sao?

Giờ cô mới phát hiện, đám này toàn đại gia...

"Nếu bọn bây đã nói vậy thì...tao không khách sáo đâu đó nha."_Asura nở một nụ cười gian tà. Đồ mà mình mua bằng tiền của người khác thì phải chọn món gì đó thật đắt vào.

Nhờ có lời đề nghị của Ran mà rất nhanh sau đó Asura đã sắp xếp đồ đạc xong.

Mang tiếng là đến để giúp cô dọn nhà mà chỉ toàn ăn rồi nằm. Có mỗi Kakuchou là chịu phụ Asura dọn đồ thôi.

Asura cũng đã đến căn biệt thự của Phạm Thiên nhiều lần rồi nên cũng không có gì là xa lạ nữa.

Nó nằm ở một nơi tương đối vắng vẻ. Căn biệt thự với kiến trúc phương Tây xưa cũ nhưng nội thất và thiết kế bên trong lại rất hiện đại.

Chỉ có điều...hơi bừa bộn.

Đồ đạc của Asura cũng không nhiều, chất gọn trong hai cái vali và một cái balo.

Tuy rất hay đến đây chơi nhưng mà lần này dọn đến sống nên cũng có chút gì đó hồi hộp.

Thề luôn bạn bè như l- ấy! Thấy Asura mang vác hành lí nặng nhọc vậy mà chẳng thèm đến giúp một tay, thậm chí đến một câu hỏi thăm cũng không có.

Kakuchou sau khi đỗ xe vào bãi thì đi đến giành lấy hai cái vali để kéo hộ cô.

Anh em tốt! Người bạn tuyệt vời!

Phòng của Asura nằm ở tầng hai. Đối diện là phòng Sanzu còn cách đó một phòng là chỗ của Ran. Kakuchou, Rindou và Takeomi ở tầng một. Còn thủ lĩnh Mikey thì một mình ở trên tầng ba.

Mất ba tiếng đồng hồ để sắp xếp đồ đạc trong phòng.

Phòng ngủ gì mà lớn quá. Asura có thể đổi sang phòng khác được không? Cô thích chỗ nào nhỏ nhỏ thôi.

Ở một mình trong căn phòng rộng thế này có chút sợ ma...

Mặt trời đã lặn rồi. Asura mở cửa bước chân ra khỏi phòng, vươn vai rồi thở hắt ra một cái trông rất uể oải.

Mọi chuyện hôm nay xảy ra thật chớp nhoáng.

Theo thói quen, cô xuống bếp để nấu bữa tối.

Nói thật giờ dọn đến rồi Asura mới để ý. Biệt thự sang trọng gì mà nhà bếp lại đóng cả lớp bụi vậy nè?

Cũng phải thôi. Làm gì có ai thèm động đến bếp núc đâu chứ. Nhìn cái tủ lạnh toàn nước, rượu với bia kia là biết.

Giàu lắm nên chỉ toàn ăn ngoài thôi chứ gì.

Cũng may là Asura đã dự liệu trước chuyện này nên cô mang theo rất nhiều đồ ăn từ nhà cũ của mình sang.

Nhưng mà trước tiên là phải quét dọn lại gian bếp cái đã.

Cái số của Asura sao mà đen quá vậy trời?

Qua hôm nay chắc cột sống cô có vấn đề luôn quá. Hơn hai mươi lăm tuổi rồi chứ nên cũng đâu còn sung sức như thiếu nữ nữa.

Có khi lát nữa mệt quá xỉu cái đùng không chừng.

Phù! Xong rồi. Mọi thứ bây giờ cũng đã tương đối sạch sẽ. Giờ thì bắt tay vào nấu món gì ngon ngon thôi.

Lát phải ăn thiệt nhiều để bù lại sức lực tiêu hao từ nãy đến giờ mới được.

Đầu tiên là bật nút nồi cơm, chiên trứng, luộc rau sau đó là đến món chính.

Asura dùng dao rất thành thạo, cô cắt rau củ, thịt một cách thật đẹp mắt rồi cho vào nồi làm món hầm.

Thịt hầm thì phải để lâu một chút mới ngon nên cô đi lên phòng để tắm rửa, mồ hôi ướt hết cả áo luôn rồi này.

....

"Thấy Asura đâu không?"_Rindou nhìn xung quanh phòng khách, phòng bếp một lượt rồi hỏi Ran.

"Không biết, chắc nó ở trong phòng."_Ran mở tủ lạnh lấy ra lon bia rồi quay sang đáp.

Sanzu cũng xuống bếp để uống chút nước.

"Mùi gì thơm thế bây?"_Hắn ngửi ngửi.

Nghe Sanzu nói hai người mới để ý. Rồi ba người chẳng hẹn mà nhìn về cùng một hướng.

"Gọi Kakuchou xuống ăn cơm đi Rindou."_Ran quay sang bảo với thằng em.

"Thôi, nó lột da hết bốn đứa đấy!"_Sanzu phản đối.

"Không đâu, nó xử mình mày à."_Rindou lấy điện thoại gọi cho Kakuchou rồi dửng dưng bảo với hắn.

Có gì thì đổ lỗi cho Sanzu là được.

....

Asura sau khi ngâm mình trong bồn nước nóng thì tâm trạng cũng thoải mái hơn hẳn. Sự mệt mỏi theo làn nước mà trôi đi hết rồi.

Giờ xuống ăn cơm nữa là tuyệt vời luôn. Nồi thịt hầm chắc cũng đã chín tới rồi.

Tâm trạng có chút vui vẻ, cô nhảy chân sáo xuống cầu thang. Vừa đi vừa ngân nga vài câu hát vô nghĩa.

Asura nấu nhiều lắm, đủ để cô ăn tới ngày hôm sau luôn.

"Asura, vô đây ăn cơm nè."

Vừa ló đầu xuống phòng ăn là cô đã nghe thấy tiếng Kakuchou gọi mình.

"Trứng mày chiên có hơi mặn đấy."_Ran gắp cái trứng chiên bỏ vào miệng. Mặc dù chê nhưng vẫn ăn.

"Thịt hầm ngon lắm, lần sau nấu tiếp nha."_Rindou đang múc thêm một bát cơm nữa.

"Ê...đừng nhìn tao như vậy chứ? Lần này không phải tao bày đầu đâu."_Sanzu ủy khuất giơ hai tay đầu hàng.

Asura trầm mặt mất mấy giây, cô có hơi sốc.

Nhưng rồi Asura nhận ra rằng nến còn đứng đó nữa thì tối nay cô sẽ hít không khí để no bụng mất.

Thôi kệ cha chúng nó đi. Lát nữa xử lý sau vậy.

Kakuchou xới cơm cho Asura, cô nhận lấy rồi bắt đầu ăn.

Đối với Asura thì đây chỉ là một bữa cơm bình thường thôi vì ngày nào mà cô chẳng tự nấu.

Nhưng đối với bọn họ thì khác. Đã từ lâu lắm rồi bọn họ không được ăn cơm nhà.

Thức ăn bên ngoài đúng thật là ngon hơn Asura nấu gấp trăm lần. Ấy vậy mà không khí vui vẻ trên bàn ăn này lại khiến tâm trạng họ thấy dễ chịu hơn nhiều.

"Hồi nãy đàn em báo cáo tình hình cho tao, Takeomi đã tỉnh lại rồi đó."_Cô gắp chút rau luộc, lên tiếng thông báo.

"Đầu tư vào mày thật là quyết định đúng đắn. Làm tốt lắm."_Ran cười hài lòng rồi xoa đầu cô.

Không phải xoa đầu bình thường đâu. Nói đúng hơn là vò đến rối cả tóc.

"Bọn bây cũng nên cẩn thận đó. Tao không muốn phải cấp cứu cho ai đâu."_Cô hất tay Ran ra rồi nói với giọng nghiêm túc.

Tuy mở miệng ra là muốn đấm nhau nhưng mà cô lo cho bọn họ lắm. Cũng gần chục năm tình bạn rồi chứ ít ỏi gì.

"Ủa mà từ khi nào mày có đàn em luôn vậy?"_Kakuchou tò mò.

"Thì cái đám dưới trướng Takeomi hôm ở phòng mổ ấy. Tự nhiên sau vụ đó cái tụi nó nghe lời tao dữ lắm."_Asura kể lại.

Cả đám ồ lên một tiếng.

Hay rủ cô hành tẩu giang hồ cùng bọn họ luôn nhỉ? Để Asura làm bác sĩ đúng  thật là phí phạm một nhân tài.

...

Đêm đầu tiên trong căn biệt thự Phạm Thiên trôi qua một cách tương đối êm đẹp.

Asura vẫn chưa ngủ, cô quyết định mở cửa ra ban công hóng gió một chút.

Nơi đây bốn bề đều là đất trống nên không khí trong lành lắm.

Cô thở dài, trong lòng dậy lên chút bất an.

Asura biết một chút về thiên văn học. Sao chiếu mệnh của cô cứ lập lòe,lập lòe chứ không còn sáng rõ nữa.

Nó đã như thế kể từ khi Asura du học trở về rồi.

Tính ra cũng đã hai năm trôi qua rồi nhỉ.

Dạo gần đây tần suất phẫu thuật cứ liên tục tăng chứng tỏ công việc ở Phạm Thiên đang gặp cản trở.

Asura rất muốn hỏi nhưng rồi lại thôi. Thà không biết gì mà sống còn hơn là ngày đêm thấp thỏm lo âu.

#còn_tiếp

Nhớ để lại vote và cmt nha ❤