[Tokyo Revengers] Làm Việc Ở Phạm Thiên Cũng Nhàn

Chương 59: Về nhà




Dạo này truyện hết vui rùi nên mấy cô bỏ khum đọc nữa hả:( view với vote tuột hẳn (。•́︿•̀。)

...

Ba ngày sau, Sanzu trở về biệt thự một cách an toàn khiến cho Asura cũng cảm thấy an tâm hơn phần nào.

Nói thật, từ cái ngày mà hắn nằm trên bàn mổ của cô, Asura đã luôn cảm thấy lo lắng, thấp thỏm không yên mỗi lần Sanzu đi ra ngoài làm nhiệm vụ.

Quả không sai khi nói rằng chó điên chính là khởi nguồn của mọi tiếng ồn trong căn nhà này.

Bầu không khí của căn biệt thự khi vắng Sanzu và khi Sanzu có ở đây hoàn toàn khác nhau.

Hắn vẫn chăm chỉ bày trò để chọc ghẹo Asura, còn cô thì vẫn đang cố hết sức để giữ cho bản thân được bình tĩnh. Asura đã quay trở lại với công việc tại phòng phẫu thuật và tối nay cô còn có ca trực, rượt hắn chỉ tổ phí sức mà thôi.

"Nghỉ việc đi, đừng có làm nữa. Ở nhà chơi với tao."_Sanzu có hơi phồng má, hắn hiện tại đang cảm thấy không được vui cho lắm.

Sanzu cũng chỉ vừa mới về nhà được một tiếng đồng hồ, vẫn còn chưa được gần gũi với Asura, hắn có rất nhiều chuyện muốn kể cho cô nghe. Thế nên Sanzu sẽ không để Asura ra ngoài bây giờ đâu.

Nhưng hắn không cho phép thì sao? Lời nói của Sanzu bây giờ chẳng có tí sức nặng nào cả, Asura không hề sợ hắn.

"Ở nhà thì chỉ có nước cạp đất mà ăn, chị mày dạo này đang túng thiếu dữ lắm."_Cô đang chú tâm vào màn hình điện thoại để chỉnh lại tóc tai, sau đó thì ném cho con cún hồng đằng kia một cái lườm.

Sanzu vắt chéo chân, nghe đến đây, tự nhiên khóe môi hắn lại cong lên một nụ cười tà mị đến lạ thường.

Chỉ bằng một động tác rất nhỏ, Sanzu đã thành công lôi kéo được sự chú ý của mĩ nữ về phía của mình.

Hắn rút từ trong túi quần ra một thứ, tất nhiên không phải là súng.

Đó là một chiếc ví bằng da, từ kiểu dáng cho đến chất liệu đều là hàng hiếm có khó tìm.

Nhưng Asura đâu phải là một cô gái để tâm đến những thứ như ví tiền hay đồ hiệu, cái mà mĩ nữ đang hướng đến chính là thứ khác.

Đây rồi, chính là nó.

Thẻ ngân hàng của Sanzu!

"Tao nuôi mày, ở nhà đi."_Hắn một tay vuốt mái tóc hồng tay còn lại thì chìa tấm thẻ quyền lực ra. Sanzu cao ngạo cất giọng.

Ôi, câu nói này. Ôi, cái thần thái ngút trời này sao mà đáng ghét thế không biết?

À không, là đáng yêu, đáng yêu mới phải!

Sanzu bắt đầu tưởng tượng ra 7749 viễn cảnh Asura sẽ hồ hởi tiến đến, ôm lấy hắn và thậm chí là cả hai sẽ trao nhau những nụ hôn thật nồng cháy. Chỉ cần nghĩ thôi mà đã thấy cả người rạo rực như lửa đốt rồi.

"Cảm ơn, nhưng tao không cần."_Asura mặc dù rất thích tiền, đặc biệt thích xài tiền của Sanzu. Nhưng cô từ chối cũng là vì có lý do riêng.

"Ơ?"_Hắn ngơ ngác nhìn cô, trai đẹp và tiền vẫn không đủ sức quyến rũ Asura sao?

Cô từ chối đơn giản là vì bản thân muốn tiếp tục trở lại làm việc. Là một bác sĩ, Asura đâu thể trốn tránh con dao phẫu thuật suốt đời được.

Tạm gác những cảm xúc không đáng có sang một bên, chuyện khó hiểu nhất bây giờ chính là cái bộ dạng như cún cụp đuôi của ai đó.

Sanzu đang dỗi cô đấy à? Eo ôi, kinh thế!

Dù sao thì hắn cũng chỉ vừa mới về nhà được có mấy tiếng đồng hồ, thôi thì hôm nay cô sẽ đến phòng khám trễ một chút vậy.

Asura đặt điện thoại và túi xách xuống sofa rồi bước vào trong gian bếp.

"Mày muốn ăn gì không? Hình như trong tủ lạnh cũng chẳng còn gì nhiều, hôm qua thằng Rindou nó vét hết rồi còn đâu."_Cô không quên ngoảnh mặt lại hỏi Sanzu.

Kia rồi, bộ dạng hớn hở kèm theo gương mặt tươi tắn đã quay trở lại. Số 2 của Phạm Thiên không ngờ cũng có lúc tâm trạng và cảm xúc thay đổi nhanh đến chóng mặt như thế này.

"Miễn là mày nấu thì gì cũng được."_Hắn mỉm cười, bảo.

Thức ăn mà Asura nấu, nói thẳng ra là nó cũng không cao sang hay thuộc hàng mĩ vị gì cả. Nhưng chẳng hiểu vì sao, chỉ cần ăn đồ cô nấu, Sanzu lại có cảm giác như bản thân đã thật sự trở về nhà.

Cả hai đang ăn mì gói cùng nhau, nói đúng hơn là chỉ có mình hắn ăn thôi, Asura đã giải quyết xong bữa tối từ trước rồi.

"Lát nữa tao đưa mày đến đó nhé? Dạo này đường xá không còn an toàn như trước nữa đâu."_Sanzu hút sợi mì một cái rột, hắn ngước mắt lên nhìn cô, ngữ khí chẳng giống như đang đùa một chút nào cả.

Asura chống cằm, cô trưng ra vẻ mặt chán chường đến khó coi. Đường xá nào mà không an toàn? Nói đúng hơn chính là vì có bọn tội phạm đang ngày đêm lộng hành nên nó mới trở nên bất ổn đấy. Trong chuyện này, Phạm Thiên cũng góp phần không nhỏ.

"Cũng được."_Asura gật gù đồng ý lời đề nghị, xem như tiết kiệm được chút ít thời gian và công sức.

...

Ăn uống no nê, bây giờ Sanzu đang ngồi trong ô tô, ngón tai gõ từng nhịp trên vô lăng. Asura dạo này đảng trí lắm rồi, có cái áo khoác thôi mà cũng không nhớ choàng vào.

Điện thoại của cô để lại trong xe, nó hiện lên một dòng tin nhắn, cũng chẳng có gì đặc biệt, là tổng đài nhắn qua thôi.

Thứ khiến Sanzu để mắt đến không phải là tin nhắn chính là ảnh nền màn hình khóa của cô kia kìa.

Rừng lá phong, thật sự rất đẹp.

Được một lúc, Asura cuối cùng cũng đã mở cửa xe bước vào.

"Đi thôi."_Cô cầm điện thoại rồi ngồi xuống ghế.

"Ờ."_Trong đáy mắt của Sanzu, chẳng hiểu vì sao lại lộ ra chút ý cười còn đọng lại.

Asura khó hiểu mà nhìn hắn, có gì vui à?

Cô vuốt điện thoại lên để kiểm tra tin nhắn, chẳng nhận được tin mới nào cả.

Màn hình chính của Asura, là bức ảnh mà cô và ai đó đã chụp chung cách đây gần mười năm trời.

...

Natsuko cắn môi, đắn đo mãi cũng chẳng thể nào đưa ra được quyết định cuối cùng. Nhỏ ghét phải lựa chọn, thế nên đừng bắt Natsuko phải lựa chọn giữa mì gói vị bò hay vị hải sản nữa. Cái nào cũng ngon hết nhưng nhỏ không thể ăn cả hai cùng một lúc được.

Cuối cùng sau mười lăm phút suy nghĩ thì Natsuko quyết định trưa nay sẽ ăn cơm hộp.

Ăn xong thì nhỏ bắt xe đến thư viện để học thêm, mặc dù đang trong kì nghỉ nhưng Natsuko vẫn rất chăm chỉ.

Chiếc vòng tay được tặng vào đêm Giáng sinh, món quà đầu tiên mà nhỏ được nhận.

Không, làm gì có món quà nào?

Natsuko không nhớ, nhỏ không biết gì hết.

Cổ tay gầy gò, nơi đó chẳng còn điểm xuyến thêm bất kì món đồ trang sức nào cả.

...

#còn_tiếp

Nhớ để lại vote và cmt nha ♪~('ε` )