[Tokyo Revengers] Làm Việc Ở Phạm Thiên Cũng Nhàn

Chương 58: Nội tâm




Chúc mừng Làm Việc Ở Phạm Thiên được 21k+ vote 😻

...

Sanzu đã giải quyết xong công việc của mình, nhưng hắn vẫn chưa được về nhà. Bởi vì vẫn còn một chuyện khá nhức nhối khác nữa.

"Chị dâu à, cần gì phải cố chấp như thế. Chấp nhận dưới trướng Phạm Thiên, chị cũng đâu chịu thiệt thòi gì."_Sanzu nhấp môi một ngụm vang đỏ, giọng điệu trở nên mất kiên nhẫn.

Đáng lý ra là hắn đã được về nhà từ lâu rồi, đáng lý ra là bây giờ Sanzu đang ngồi thảnh thơi mà thưởng thức bữa tối do Asura nấu.

Nhưng không, mọi kế hoạch đều đã đổ vỡ. Tất cả là bởi vì người anh yêu quý của Sanzu đã đột nhiên gọi điện đến, Takeomi bảo rằng hắn sẽ tạm bàn giao lại phần việc ở các sòng bạc cho Sanzu giải quyết.

Mỗi lần hai người này giận dỗi là y như rằng Sanzu sẽ lại trở nên bận rộn đến lạ. Sòng bạc mà Naya quản lý tồn tại rất nhiều thành phần, gần như mọi thông tin, mọi cuộc giao dịch của các băng đảng, tất thảy mọi tin đồn đều được bắt nguồn tại nơi này.

"Không thiệt thòi ư? Đối với chị mày, việc chấp nhận dưới trướng của ai đó đã là một thiệt thòi rất lớn rồi."_Naya nhếch môi, cô vén mái tóc đen dài ra đằng sau, đôi mắt sắc sảo ánh lên một cái nhìn tràn đầy sự kiêu ngạo.

Hơn nửa cuộc đời Naya đã phải sống trong cảnh đói nghèo, cô đã làm việc và tiếp xúc với không biết bao nhiêu những kẻ có lòng dạ hiểm độc.

Suốt mười mấy năm thanh xuân, Naya đã phải chấp nhận cảnh cúi đầu, ngậm đắng nuốt cay vì miếng cơm manh áo. Thế nên bây giờ đối với cô, lòng tin là thứ không dễ dàng gì mà có được.

Naya tin Takeomi không? Cô có! Nhưng tin tưởng ở đây không có nghĩa là Naya sẽ phục tùng hay chấp nhận sự bao bọc, che chở của hắn.

Chuyện gì cũng cần phải rõ ràng, bất kể là tiền bạc hay tình cảm.

...

Asura lái xe về đến nhà thì cũng đã gần 9 giờ tối.

Hôm nay chỉ có mỗi mình cô ở trong căn nhà rộng lớn, đám người kia đều bận đi giải quyết công việc cả rồi.

Cảm giác một mình một nhà cũng thích thật đấy nhưng mà mĩ nữ thấy sợ nhiều hơn là vui mừng.

Tối đó Asura có nhận được hai cuộc điện thoại, một là của Sanzu, một là của Kakuchou.

Cả hai cuộc gọi đều có ý hỏi thăm, nhưng một cái vừa dịu dàng, vừa ân cần, còn một cái vừa nghe là chỉ muốn ngay lập tức ngắt máy.

Tách cacao nóng thơm lừng khiến cho bao tử của Asura cũng bắt đầu kêu cồn cào. Cô uống vội tách cacao sau đó lục tìm xem trong tủ lạnh còn có thứ gì có thể bỏ vào bụng được hay không.

Ở nhà một mình nên cũng không cần bày biện gì cho bắt mắt, một bát mì gói với quả trứng gà là quá đủ cho bữa tối rồi.

Dạo gần đây Asura cảm nhận được rằng tầng suất thời gian yên ắng trong căn biệt thự này ngày càng tăng dần thì phải.

Nếu công việc bận rộn như vậy thì chắc chắn phòng khám của cô cũng sẽ tất bật không kém. Nhưng Asura có hỏi rồi, ai cũng bảo là mọi thứ vẫn ổn, chẳng có ca phẫu thuật nào quá khó khăn cả, số người bị thương cũng không nhiều.

Bát mì tôm đã được giải quyết sạch sẽ, dọn dẹp lại nhà bếp một chút, nhìn đồng hồ thì cũng đã gần mười hai giờ tối.

Thời gian dạo này cứ trôi qua nhanh kiểu gì ấy, nhanh đến mức cô còn chưa kịp cảm nhận rõ ràng hết tất cả mọi chuyện.

Nơi gần gũi nhất trong căn biệt thự này đối với Asura không phải là phòng ngủ của mình.

Cô thích không gian và cái cảm giác ấm cúng bên ngoài phòng khách hơn.

Mĩ nữ hôm nay không xem phim, cô cũng chẳng thèm động đến đồ ăn vặt.

Asura chỉ ngồi bó gối trên một góc nhỏ của chiếc sofa.

Sau sự việc ngày hôm đó, không đêm nào cô có thể ngon giấc được.

Cảm giác dằn vặt và đau đớn này cũng rất khôn khéo, nó chỉ xuất hiện khi Asura ở một mình, chỉ xuất hiện vào những đêm giống như hiện tại.

Một vị bác sĩ giết người bằng chính con dao phẫu thuật mà mình dùng để cứu sống biết bao bệnh nhân. Nghĩ đến đó thôi cũng đủ khiến cho mắt cô ngân ngấn lệ. Asura liên tục lặp đi lặp lại câu xin lỗi trong tâm trí. Nhưng cho dù có xin lỗi bao nhiêu lần đi chăng nữa, cô vẫn cảm thấy không đủ.

Cảm xúc của Asura dạo gần đây hệt như một thướt phim cũ, cả hình ảnh lẫn âm thanh đều hỗn độn.

Cô thấy mệt mỏi và muốn buông xuôi tất cả. Đây không phải là lần đầu tiên Asura nghĩ đến chuyện từ bỏ công việc hiện tại của mình.

Có một lần cô đã đề cập chuyện đó với Sanzu, phản ứng của hắn giống hệt với dự đoán của Asura.

Tên chó điên ấy không biết sẽ làm ra những chuyện kinh khủng gì khi cô rời đi nữa.

Asura không ngốc tới mức sau từng ấy năm mà vẫn ngây ngô chẳng biết gì. Chỉ là, cô luôn mong rằng những điều mà bản thân hoài nghi bấy lâu nay không phải là sự thật.

Mong rằng giữa Asura và Sanzu Haruchiyo sẽ không nảy sinh bất kì thứ tình cảm nào khác ngoài tình bạn.

...

Natsuko bước đi trong con hẻm tối đèn, bốn bề yên tĩnh đến đáng sợ.

Phía cuối đường, có một bóng người cao lớn, trên tay là một điếu thuốc đang hút dở.

Người đàn ông diện âu phục chỉnh tề, chân đi giày da, tóc vuốt gọn gàng. Diện mạo bóng bẩy, sang trọng như thế này thì đi đến con hẻm chật hẹp, dơ dáy này để làm gì?

Natsuko không cảm thấy khó hiểu hay tò mò, bởi vì nhỏ biết rất rõ thân phận của người đàn ông đó.

"Có vẻ như mày đang sống rất tốt."_Người đàn ông đã nhận thấy được sự hiện diện của Natsuko trong con hẻm, hắn vứt điếu thuốc, không quên dập tắt mồi lửa.

Chân dung của người đàn ông cứ ẩn ẩn hiện hiện, trăng đêm nay không thể soi rõ được con đường phía trước, và nó càng không thể khiến ta nhìn thấu được dã tâm của con người này.

"Đừng quên mày là ai."_Thanh âm trầm đục vang lên tựa như một lời nhắc nhở khéo léo.

Nhưng đối với Natsuko, đó chẳng khác gì một lời đe dọa, cảnh cáo.

Đúng thật là nhỏ gần như quên mất thân phận cũng như số phận của mình. Natsuko bấc giác nắm đôi bàn tay, sự dằn vặt và cắn rứt lại lần nữa ùa về.

Một đứa như nhỏ, có lẽ sẽ chẳng bao giờ chạm tay được đến hạnh phúc.

#còn_tiếp

Nhớ để lại vote và cmt nha 😘

Mời mấy cô đoán tình tiết ~ đoán đúng bão chương