[Tokyo Revengers] Làm Việc Ở Phạm Thiên Cũng Nhàn

Chương 54: Đêm Với Biết Bao Suy Nghĩ




Sau sự kiện chấn động ngày hôm đó, mọi thứ dần đi vào quỷ đạo ban đầu. Thỉnh thoảng Asura vẫn mơ thấy ác mộng, nhưng luôn có một người đứng ra bao bọc, che chở cho cô.

Ngoài đời đến cả trong giấc mơ, đó chính là Sanzu.

Đêm hôm nay thật dài, bởi vì khó ngủ nên mới cảm thấy như thời gian đang trôi chậm hơn sao?

Asura xuống phòng khách, phòng khách tối đèn và chẳng có một bóng người.

Đêm Giáng sinh thật sự đã để lại rất nhiều kỉ niệm cho cô, từ vui vẻ đến xấu hổ. Asura trân trọng tất cả mọi kỉ niệm bên cạnh bạn bè.

Chỉ là, có gì đó bất an, ngọn lửa đam mê từ thuở còn là một thiếu nữ thơ ngây giờ đây đang lạnh dần.

Tại sao vậy nhỉ? Asura không còn yêu quý và xem Phạm Thiên là gia đình của mình nữa hay sao?

Tất nhiên là không phải.

Ánh sáng phát ra từ màn hình tivi phản phất trên gương mặt thẫn thờ của mĩ nữ. Tách cacao nóng mà cô pha vẫn đặt trên bàn, chưa hề động đến một giọt. Từ nóng hổi trở nên nguội lạnh lúc nào không hay.

Sanzu khoanh tay, hắn đã đứng phía sau Asura từ nãy đến giờ rồi. Mặc dù cô không phải là một người nhạy bén nhưng để không nhận thấy sự hiện diện của Sanzu, chắc chắn là Asura phải đang suy nghĩ về một vấn đề gì đó quan trọng lắm.

Thế thì tại sao hắn lại không gọi hay hỏi trực tiếp cô? Sanzu vốn là người không thích vòng vo kia mà.

Thật ra chính hắn cũng đang suy nghĩ, suy nghĩ xem người mình thương đang suy nghĩ đến điều gì.

Đến khi có được câu trả lời, Sanzu mới đi đến, ngồi xuống chiếc ghế sofa màu xám lông chuột.

"Hồn đã bay xa đến đâu rồi?"_Hắn chống tay lên cằm, nghiêng đầu ngắm nhìn gương mặt đần độn của Asura.

"Đến Canada rồi, đang ở trong khu rừng lá phông."_Cô cười một cách ngốc nghếch mà đáp lời.

Rừng lá phông rất đẹp, có điều bây giờ đang là cuối đông kia mà. Lá phông ở đâu ra chứ?

"Muốn đi du lịch không?"_Sanzu nhẹ nhàng đưa tay vén mấy lọn tóc mai cho cô, hắn cất giọng hỏi.

Nghe đến hay chữ "du lịch" thì ai mà chẳng thích, Asura rất thích đi du lịch.

Nhưng mà hai chữ này phát ra từ cái miệng chó của Sanzu thì mĩ nữ lại muốn nổi điên nhiều hơn.

Asura giơ chân đá hắn mấy cái.

"Đi đâu? Đi săn Muỗi Miến Điện, đi đấu súng hay ghé qua cánh đồng thuốc phiện?"_Cô lườm hắn đến cháy cả mắt, nhắc đến lại thấy bực bội.

Mặc dù đó là một kỉ niệm đáng nhớ, mặc dù Sanzu đã che chở bảo vệ cho Asura, mặc dù cô thật sự không để tâm đến chuyện đó.

Nhưng mà cô thích đánh Sanzu đấy! Thì sao?

"Không phải."

"Thế thì đi đâu?"_Asura chớp chớp mắt, tự dưng ánh mắt Sanzu thay đổi khiến cho mĩ nữ có chút rén.

Cô ngồi ngay ngắn, hai tay đặt lên đùi, lắng tai lên nghe hắn nói.

"T-thì...Canada."_Sanzu ấp a ấp úng, hắn cứ định nói ra gì đó nhưng rồi lại thôi. Điệu bộ ngượng ngùng khác hẳn với dáng vẻ tùy ý như mọi hôm.

"Canada? Rừng lá phông?"

Sanzu gật gật đầu.

"Ôi bạn ơi, bạn thật tuyệt vời. Mình yêu bạn nhiều lắm!"_Asura mừng quýnh cả lên, cô bất chấp mọi chuyện buồn hay suy nghĩ mông lung trong đầu, cứ thế lao đến ôm chầm lấy chàng trai tóc hồng đối diện.

Sanzu đỏ mặt, nói đúng hơn là đỏ bừng mặt giống hệt như đang bị sốt bốn mươi độ. Trong lòng hắn như đang có trăm ngàn ngọn gió xuân thổi quá. Hạnh phúc thật, vui thật nhưng cũng quá bất ngờ rồi.

Asura cứ thế này thì có ngày Sanzu sẽ bị bệnh tim mất.

Cứ tưởng khi mĩ nữ không còn ôm ôm ấp ấp nữa thì Sanzu cũng sẽ bình tĩnh trở lại. Nhưng không, tim hắn lại càng đập nhanh hơn khi ánh mắt vô tình liếc nhìn vào chiếc cổ cao, trắn nõn của Asura.

Sợi dây chuyền mà hôm trước Sanzu tặng cô kìa, eo ôi đeo lên trông rất hợp với mĩ nữ luôn đấy!

Hắn có thể cắn vào cổ của Asura có được không?

Thôi, gác lại suy nghĩ đó qua một bên. Sanzu mà cắn thật thì không khéo mĩ nữ lại tát hắn rụng răng.

"Khi nào sẽ đi, hay đi liền trong đêm nay có được không? Giống như lần trước ấy, tao khỏi cần thay đồ luôn."_Asura không thể ngồi yên được nữa, chỉ cần nghĩ đến khung cảnh tại sứ sở lá phông thôi cũng đủ khiến cho tâm trạng của cô phấn khích hơn gấp trăm lần.

"Hôm nay thì không được rồi, tí nữa tao còn có việc."_Sanzu nhìn vào đồng hồ đeo tay, cũng sắp tới giờ phải ra ngoài giải quyết chuyện của Phạm Thiên rồi.

"Thế thì khi nào?"_Cô hỏi bằng chất giọng trông ngóng kèm theo gương mặt trông chờ.

"Một ngày nào đó."_Sanzu đứng dậy, xoa đầu Asura, hắn cười nhẹ.

Sanzu hối hận rồi, đáng ra hắn không nên hứa hẹn với người khác bất kì điều gì. Đặc biệt là với cô.

Vì sao ư? Vì Sanzu sẽ không bao giờ biết được rằng, liệu ngày mai mình có còn được nhìn thấy ánh mặt trời, được nhìn thấy nụ cười của Asura nữa hay không

Sanzu rời khỏi nhà, đồng hồ điểm mười hai giờ đúng.

Tự dưng cô thấy hắn giống như công chúa Lọ Lem quá. Không biết Sanzu có đánh rơi chiếc giày thủy tinh nào ở trước cổng nhà không nhỉ?

Bằng một sự ngớ ngẩn nào đấy, Asura đã thật sự ra ngoài để kiểm tra xem thằng chó đấy có đánh rơi giày hay không.

Sanzu đi rất nhanh và để lại một lời hứa hẹn mông lung, vô định. "Một ngày nào đó" là khi nào?

"Đừng phi tang theo kiểu cũ, kho đông lạnh không còn dùng được nữa. Cứ đốt xác rồi rải tro ra biển là được."_Sanzu trầm giọng, ánh mắt lạnh lùng và hờ hững khiến cho ai nhìn vào cũng phải dè chừng.

"Đợi một chút, tao đến ngay. Cứ để tao đích thân giải quyết bốn cái xác đó."_Hắn nói nốt hay câu cuối cùng rồi dập máy.

Trực giác của Sanzu rất nhạy bén, hắn cảm giác như có ai đó đang nhìn mình.

Nhưng mà chắc là do Sanzu nghĩ nhiều rồi, những khu đất xung quanh đây đều thuộc quyền sở hữu của Phạm Thiên. Nói thật cho dù là một kẻ xâm nhập tài giỏi thì cũng khó lòng mà vào đây để nghe lén được. Vì vậy cho nên Sanzu hoàn toàn yên tâm khi để Asura ở lại nơi này.

Chiếc Mercedes-Benz màu đen lăn bánh rời đi.

Asura đứng tựa lưng vào cánh cửa đang đóng chặt, rơi vào một khoảng trầm tư.

Tội phạm là người xấu, tội phạm giết người càng xấu xa hơn. Thế nhưng cô lại lỡ xem những kẻ xấu xa ấy là gia đình của mình mất rồi.

Mặc dù hiểu nhưng khi đối mặt với sự thật ấy, tâm trạng của Asura lại vô cùng, vô cùng hỗn loạn.

Cô không bao giờ quên rằng Sanzu là một tên tội phạm nguy hiểm, không bao giờ quên rằng chính bản thân Asura cũng là một kẻ giết người.

Đó là một đêm không ngủ.

Suy nghĩ về cuộc sống sau này, về những câu chuyện đẹp đẽ, về những kỉ niệm ấm áp cho đến những thứ đáng sợ đau thương.

Suy nghĩ về Sanzu và lời hứa của hắn.

Canada, mĩ nữ muốn đến đó một lần trước khi chết.

Cô không muốn đi một mình, như thế thì vừa chán vừa cô đơn. Đi cùng ai đó sẽ thú vị hơn nhiều.

#còn_tiếp

Nhớ để lại vote và cmt nha 🙆❤

Dành thời gian đọc lại Làm Việc Ở Phạm Thiên tôi thấy mình còn nhiều thiếu sót thật sự. Có nên ẩn một thời gian dài để sửa đổi không?