[Tokyo Revengers] Làm Việc Ở Phạm Thiên Cũng Nhàn

Chương 43: May quá!




Sanzu đã về nhà, đúng như dự đoán của hắn, cô vẫn còn đang say giấc nồng.

Bình thường những cô gái khác khi ngủ sẽ được ví như một con mèo ngoan ngoãn, đáng yêu. Ấy thế mà cô gái này lại là một trường hợp ngoại lê. Sanzu thấy ai kia giống sư tử nhiều hơn là mèo...

Không biết là Asura mơ thấy gì nhưng mà từ nãy đến giờ cô cứ cười suốt thôi, vừa cười mà miệng lại còn lẩm bẩm. "Chết mày chưa, cho mày chừa." Trông hài ứ chịu được.

Tại sao Sanzu lại có thể thích một người chẳng có chút gì là nữ tính như cô được nhỉ?

Thôi, ý trời cả rồi.

Hắn ngồi đó, đôi tay tái máy bắt đầu nghịch nghịch tóc của đối phương.

Sanzu vẫn chưa cảm thấy đủ, hắn cúi thấp mặt mình xuống, thơm nhẹ lên đỉnh đầu của Asura.

Và ngay sau đó, hắn liền nhăn mặt đầy khó chịu.

Đ- má, nhỏ này chưa có gội đầu!

"Chẳng đáng yêu chút nào hết!"_Sanzu cau có.

"Nói ai đó thằng kia?"_Asura đột nhiên mở mắt ngồi bật dậy, chỉ tay thẳng mặt Sanzu mà hỏi.

Làm hắn giật cả mình!

"N-nói bâng quơ thế thôi."_Sanzu nhún vai một cái, nhanh chóng lấy lại sự bình tĩnh.

"Tưởng mày nói tao là chết chắc!"_Asura nghiến răng đe dọa, đáng ra là cô ngủ rất ngon, rất say nhưng mà mĩ nữ cứ có linh cảm rằng có kẻ đang nói xấu mình. Thế là cô liền tỉnh dậy.

"Thương còn không hết thì làm sao nói xấu mày cho được."_Sanzu lầm bầm trong miệng.

"Nói gì đấy?"_Cô lườm hắn, mĩ nữ mới ngủ dậy nên nhạy cảm lắm đó nha, hung dữ gấp đôi bình thường.

"Không có gì."_Hắn lập tức trả lời, chỉ sợ chậm trễ thêm giây nào nữa là bị Asura làm thịt luôn.

Nhưng mà...cô đang làm cái quái gì trên người Sanzu vậy? Tại sao lại cúi mặt đến gần thế này?

"Khịt khịt."_Asura ngửi ngửi.

Không biết có phải là do bệnh nghề nghiệp hay không nhưng mũi của cô rất nhạy cảm với mùi máu.

Và trên người Sanzu, hình như là vẫn còn vương lại thứ mùi hương tanh nồng ấy.

"G-gì...gì vậy? Bộ mày là chó à?"_Hắn ngả người ra sau hết cỡ, mặc dù thích Asura thật nhưng mà bây giờ Sanzu cứ thấy cô nguy hiểm kiểu gì ấy.

Đúng là làm chuyện xấu xa thì sẽ rất dễ bị chột dạ.

Asura không để tâm đến lời lẽ của Sanzu, cứ thế đưa tay cởi từng cúc áo sơ mi của hắn ra.

Mĩ nữ hôm nay sao mà bạo quá? Không phải vậy đâu, cô đang kiểm tra vết thương thôi!

Sanzu lúc này chỉ biết ngồi im chịu trận, hắn mà phản ứng thái quá lên thì kiểu gì cô cũng sẽ nghi ngờ cho coi.

Nhìn mặt Asura ngu ngu vậy thôi chứ thật ra cô cũng thông minh lắm đấy!

"Vết thương không bị chảy máu à? Lạ thật đấy."_Asura khó hiểu nhìn đống băng gạc trắng xóa trên cơ thể Sanzu, đúng vậy, nó vẫn là màu trắng.

"Thế thì mùi máu ở đâu ra?"_Cô lẩm bẩm, tay xoa cằm suy nghĩ.

"C-chắc mày nhầm lẫn thôi, cái này không phải mùi máu đâu. À...là mùi...mùi nước hoa mới của tao đấy ha ha."_Sanzu lắp ba lắp bắp, hắn gãi gãi đầu đáp.

Viện lý do hay đấy, hay đến mức lừa được cả Asura. Mà, cô cũng dễ bị lừa lắm!

Sau khi nghe Sanzu nói xong, cô lập tức cau mày nhăn mặt. "Má, ai đời lại đi xài nước hoa mà có mùi giống máu dữ vậy. Tao thấy mùi cũ ok hơn nhiều."_Asura bảo với hắn, cô thích mùi hương lúc trước hơn cơ!

Sanzu chỉ biết cười cười, thở phào nhẹ nhõm. "Ờ, vậy để mốt tao đổi lại."_Hắn nói.

Và...mĩ nữ không hề hay biết về chuyện Sanzu đã đi ra ngoài, may quá!

....

Ngày mai là Giáng sinh rồi, Asura mua khá nhiều đồ về nhà để trang trí, căn biệt thự cứng nhắc bỗng chốc tràn ngập không khí lễ hội.

Cô cần phải đi mua sắm thêm một số thứ nữa, Asura đang chuẩn bị lái xe ra khỏi nhà thì đột nhiên bị Ran gọi lại.

"Đi chung đi."_Hắn đề nghị.

"Thôi khỏi."_Asura từ chối, tên này hôm nay bị làm sao vậy không biết? Bình thường mà không có nhiệm vụ thì Ran sẽ lười chảy thây ra đó chứ có chịu đi đâu bao giờ.

"Tao bảo đi chung thì đi chung, cấm từ chối."_Ran nhăn mặt, hắn cứ thế xách tay Asura kéo đi.

Wtf?

Khi định thần trở lại thì cô đã yên vị trên ghế lái phụ rồi.

Hình như dạo này mĩ nữ hơi bị hiền thì phải?

Ran chở Asura đến trung tâm mua sắm, quầy bán đồ nữ.

"Thông thường thì con gái sẽ thích những gì?"_Hắn gãi gãi đầu, mặt thoáng ửng đỏ.

Cô trừng mắt kinh ngạc, cái vẻ mặt đó của Ran là sao?

"Mua quà tặng bạn gái à?"_Thay vì trả lời Ran, cô lại đặt ra một câu hỏi khó.

Hắn như bị nói trúng tim đen, mặt vốn đã ửng đỏ nay lại càng đỏ hơn nữa.

"Không có, mua quà cho Rindou."_Ran bịa đại một lý do.

Và sau khi lời nói vừa tuông ra khỏi miệng hắn mới cảm thấy nó sai thật sự.

"Rindou là con gái hả cha nội? Có bạn gái thì cứ nói là có bạn gái đi bày đặt ngại ngùng, làm như trai mới lớn không bằng."_Asura nói bằng giọng mỉa mai, cái tên bình thường lúc nào cũng dửng dưng, suy nghĩ thấu đáo vậy mà khi yêu vào lại có thể ngu ngu, ngơ ngơ đến vậy sao?

Còn nói mua quà tặng cho Rindou nữa chứ! Đây là cửa hàng quần áo, trang sức và giày dép nữ đấy! Mua váy cho Rindou mặc à?

"Thì mày cứ chọn quà giúp tao đi, hỏi nhiều thế làm đéo gì."_Hắn tự nhiên cộc cằn.

Asura làm ra vẻ mặt ngẫm nghĩ sau đó trả lời một câu trớt quớt. "Hừm, tao không biết."

"Mày là con gái mà sao lại không biết."_Ran khó hiểu nhìn cô, liệu hắn có sai lầm khi đặt niềm tin vào Asura hay không?

"Tao nghĩ chắc sẽ thích mặc pijama."_Cô bún tay một cái. Đúng vậy, chính nó!

Huyền thoại pijama liệu có được truyền sang cho người khác?

Ran gác tay lên trán, gương mặt hiện rõ vẻ bất lực.

Hắn trông đợi cái đéo gì ở con nhỏ này vậy chứ? Cứ tưởng rằng con gái sẽ hiểu con gái hơn, nhưng mà có lẽ Ran đã lầm rồi.

Asura lạ lắm...

"Ngoại trừ đồ ngủ, chọn một thứ khác đi, nhiều thứ cũng được. Tất cả, ngoại trừ mấy bộ đồ ngủ dở hơi giống mày!"_Ran mở ví rút ra một tấm thẻ rồi đưa nó cho cô, tất nhiên là không quên dặn dò thêm một điều vô cùng quan trọng.

Giờ Asura đấm Ran được không nhỉ? Nói ai dở hơi vậy hả?

Những người tầm thường thì làm sao hiểu hết được giá trị nhân văn trong từng bộ đồ ngủ ấy được. Đó là cả một bầu trời nghệ thuật, con heo màu hồng chính là khát vọng về những điều đẹp đẽ, lãng mạn nhất.

Kẻ phàm phu tục tử như Ran thì làm sao mà thấu được những giá trị to lớn ấy.

Thôi, mĩ nữ không chấp những kẻ hèn mọn. Cô nhận lấy tấm thẻ của Ran, không quên hỏi hắn.

"Thế...có trả công gì không?"_Asura vạn một nụ cười dịu dàng, cố gắng nói bằng chất giọng thùy mị nết na nhất có thể.

Ai rảnh đâu mà làm việc không công cho tên đáng ghét này. Bạn bè lâu năm hay anh em chí cốt gì đó thì vẫn phải trả công nha! Chuyện nào ra chuyện đó, cái gì cũng phải rõ ràng rành mạch.

Ran nhìn cô, ánh mặt hiện rõ vẻ khinh miệt. Asura bao năm vẫn y chang như vậy, hệt như cái lúc mà cô lấy của Ran 100 yên để làm giúp hắn bài tập toán vậy đó.

"Thích gì thì mua đấy, miễn lát nữa chọn được quà để tao tặng người khác."_Hắn bảo.

Tự nhiên nghe câu đấy xong, cô phấn chấn lên hẳn.

"Đi thôi! Vì tương lai của Ran, phải chọn được quà để mày tặng cho bạn gái!"_Asura hô to, hừng hực khí thế.

#còn_tiếp

Nhớ để lại vote và cmt nha 🙆❤

Ulatr riết tuii k biết đặt tên chương là gì luôn, không xét đến nội dung thì tên chương tuii cứ cảm thấy nó ba chấm:))

Ê ê kết bạn fb hong? Kiểu dạo này chán quá mấy cô nên muốn giao lưu kết bạn 4 phương:(( link Facebook của tuii trong phần giới thiệu á 😳😳