[Tokyo Revengers] Làm Việc Ở Phạm Thiên Cũng Nhàn

Chương 30: Ăn trưa ở nhà hàng




Hai đêm rồi Sanzu chưa về, Asura hỏi Ran thì hắn bảo rằng tên đó có nhiệm vụ cần phải giải quyết.

Cô gật gù hiểu ý rồi thôi.

Mong rằng Sanzu sẽ sớm quay về, tự dưng trong lòng cô lại dậy lên chút bất an.

Sao chiếu mệnh của Sanzu đang tối dần, chắc là do Asura nhìn nhầm thôi. Dạo này tiếp xúc với màn hình máy tính, điện thoại, tivi nhiều quá nên nảy sinh ảo giác ấy mà.

...

Sáng hôm sau, Asura có việc cần phải ra ngoài và người phụ trách làm tài xế cho cô chính là thằng bạn thân - Rindou.

Ngày mười bốn hằng tháng, Asura đều đến ngân hàng để chuyển tiền.

"Lại chuyển tiền về chỗ đó à?"_Thấy cô vừa trở lại xe sau khi đi ra từ cây ATM, Rindou nhướn mày hỏi.

"Ờ, thì tháng nào chẳng vậy."_Asura ngồi xuống chỗ ghế lái phụ, cô trả lời.

Rõ ràng là tháng nào hắn và cô cũng đi cùng vậy mà giờ còn hỏi.

"Tại sao phải làm vậy? Chẳng phải không còn quan hệ gì nữa rồi sao?"_Rindou cảm thấy rất khó hiểu.

Asura đã rời cô nhi viện từ lâu lắm rồi, và kể từ khi làm việc cho Phạm Thiên đến nay, không tháng nào là cô không gửi một nửa số tiền về đó cả.

Rindou thì chẳng có ý kiến gì với cách mà Asura tiêu tiền đâu, hắn không hiểu ở chỗ là tại sao cô lại làm như vậy thôi.

"Thời gian nơi đó nuôi tao còn lâu hơn cả tụi bây nuôi nữa đó."_Asura cười nhẹ một cái.

Người như Rindou thì làm sao mà hiểu được.

Nếu không nhờ có cô nhi viện thì chắc bây giờ Asura không còn ngồi đây mà nói chuyện được như vầy đâu.

Có khi là chết cóng, chết đói ở đâu đó không chừng.

Rindou hừ lạnh một tiếng rồi thôi, cô nói đúng quá mà cãi thế đéo nào được.

"Đi ăn không? Hôm nay tao lười nấu quá."_ Asura vỗ vai hắn một cái, nghiêng đầu rủ rê.

"Thôi, về nhà tao với mày làm pudding. "_Rindou nhăn mặt từ chối, hắn muốn ăn món pudding hôm trước mà họ cùng làm cơ.

Cô thở dài một cái, sao cái tên này lì lợm vậy không biết.

"Pudding thì về nhà ăn sau, giờ tao muốn ăn trưa cơ. Đói sắp chết rồi."_Mĩ nữ ôm bụng cất giọng mè nheo.

"Thì mình ăn trưa bằng pudding."_Rindou tỉnh bơ nói.

Pudding pudding, suốt ngày pudding!

Asura cốc vào cái đầu chỉ toàn nghĩ đến pudding đó một cái rõ đau.

"Tỉnh táo lại chưa?"_Cô hạ thấp giọng hỏi.

"Rồi, đi ăn trưa thôi."_Hắn quay lưng, miễn bàn cãi nữa.

Lâu lâu Rindou hay bị như vậy, căn bệnh nghiện pudding bỗng chốc tái phát rồi cũng đột ngột khỏi. À không phải là đột ngột đâu, cần có sự can thiệp của bác sĩ kiêm luôn bảo mẫu - Asura.

Trên xe, cả hai đang bàn xem trưa nay nên ăn gì và ăn ở đâu. Ban nãy cô có lỡ mồm bảo rằng mình sẽ bao hắn bữa trưa nên giờ Rindou tích cực đưa ra ý kiến lắm.

"Lâu rồi chưa ăn trứng cá trích nhỉ? Hay là gan ngỗng, để xem...tự nhiên cũng thèm bít tết ở nhà hàng GGG quá."

Hắn đưa ra một loạt các món ăn với mức giá trên trời, làm ơn hãy nghĩ cho cái túi tiền của cô nữa có được không?

"Hay là ghé chỗ nhà hàng mới khai trương của thằng Kokonoi đi, tao nghĩ mình là người quen nên sẽ được nó giảm giá đó, có khi là miễn phí luôn không chừng."_ Asura hào hứng đưa ra đề nghị, cô vỗ tay đầy phấn khích, ví tiền của Asura sẽ được cứu, chắc chắn là như vậy.

"Chưa chắc đâu."_Rindou lại mặt nặng mày nhẹ mà phun ra ba chữ.

"Hả?"_Cô ngơ mặt.

"Người quen nó tính tiền gấp đôi thì có, má! Hồi đó tao cũng tưởng như mầy, ai mà ngờ rằng nó lại khác những gì tao tưởng."_Rindou đập vào vô lăng một cái, vô tình ấn vào cái kèn xe tạo nên một tiếng động chói tai.

Nghĩ lại vẫn thấy tức, hồi đó Kokonoi rủ cả đám đến quán bar mới khai trương để uống rượu. Lát ra tính tiền Rindou suýt hú hồn, không những chẳng giảm một xu mà giá cả còn ở trên mây.

Tên đó quả thật là biết cách kiếm tiền, cũng may là Kokonoi ở cùng phe với Rindou đấy nếu không là Rindou bắn chết hắn luôn rồi.

Nghĩ đến bữa tiệc rượu là sự cay cú trong lòng Rindou lại dậy lên, hắn phải uống chút nước để hạ hỏa mới được.

"Tao nghĩ Kokonoi không có làm vậy đâu."_ Asura ngây thơ góp vào một câu.

"Nó sẽ làm vậy đấy!"_Rindou nhấn mạnh câu nói của mình.

Tự nhiên hắn lớn tiếng vậy khiến cho tâm hồn mong manh dễ vỡ của cô thoáng giật mình.

Nhưng mà ý của mĩ nữ đã quyết, trưa nay sẽ ăn ở nhà hàng của Kokonoi.

Dù gì cũng là chỗ quen biết, hắn dám chặt chém giá cả là cô sẽ chặt đầu hắn luôn.

Phép vua thua lệ nàng, Rindou hết cách rồi. Nàng này không có dùng lệ mà dùng dao, sau này còn phải trông cậy vào Asura, hắn vẫn là nên nghe theo cô thì hơn.

Hai người đỗ xe vào bãi,  bước vào trong, chọn cho mình một vị trí thích hợp rồi bắt đầu gọi món.

Không biết là do chưa đến giờ cao điểm hay sao mà nhà hàng vắng khách quá.

Đừng nói là Kokonoi kinh doanh bị ế ẩm à nha. :))

Mang tiếng là mời Rindou đi ăn vậy thôi chứ cô gọi món còn nhiều hơn hắn, gọi đến mức mà phục vụ phải hỏi lại đến mấy lần thì mới có thể ghi đầy đủ.

Rindou ngồi đối diện thầm nghĩ trước kia chắc Asura kiếp trước hẳn là một con lợn béo.

"Ê mày."_Sau khi gọi món xong thì cô quay sang khều tại hắn.

Rindou bụng đang nghĩ xấu về Asura thì cô tự nhiên kêu mình nên hắn có hơi chột dạ, mất mấy giây sau mới "Hả" một tiếng.

"Sao tao thấy chỗ này lạ quá à, cảm giác chẳng giống một nhà hàng chút nào hết."_Asura nhìn xung quanh rồi nói với giọng nghi ngờ.

Với tính cách của Kokonoi thì chắc chắn nhà hàng do hắn làm chủ sẽ không sơ xài như vầy đâu.

Ban nãy có hai vị khách bước vào, họ ngồi cách Rindou và Asura hai bàn, chốc chốc lại liếc mắt dò xét hai người.

Rindou thở hắt ra, nhàm chán chống cằm.

"Thì đây đâu phải nhà hàng bình thường."_Không chỉ có gương mặt mà giọng nói cũng ảm đạm và chán chường không kém.

Asura khó hiểu nhìn hắn, "không phải nhà hành bình thường" là ý gì?

"Chỗ này hay có mấy vụ giao dịch hàng cấm lắm, mà mày đừng có để ý, bình thường thôi mà."_Rindou giải thích cho cô hiểu.

Giọng hắn nhẹ tựa lông hồng nhưng nó lại như một tản đá lớn đối với Asura.

Đừng để ý cái con khỉ! Bình thường thôi mà cái rắm ấy!

Tự nhiên cô muốn đi chỗ khác quá, biết vậy ngay từ đầu nghe Rindou về nhà cho rồi.

"Đi với tao mà mày sợ cái gì."_ Như nhìn thấu được tâm can của Asura, Rindou vươn tay bún nhẹ lên trán cô một cái.

Có thành viên cốt cán của tổ chức tội phạm khét tiếng bảo kê mà Asura vẫn không thể hết rén được.

Tính cô là vậy đó, người ta hay gọi là "khôn nhà dại chợ " đúng không nhỉ?

Kiểu như chỉ hung dữ và bắt nạt được mấy đứa trong nhà thôi ấy chứ ra đường là Asura rén lắm.

"Tít...tít...tít...tít."

Những âm thanh không rõ từ đâu cứ vang lên đều đều, giống như tiếng đồng hồ kêu vậy đó.

#còn_tiếp

Nhớ để lại vote và cmt nha 🙆❤