(Tokyo Revengers) Kẹo Bông Hương Bạc Hà

Chương 50





-Rindou.....-Omiru

-Hửm?-Rindou

-Nếu như em làm gì đó xấu xa, anh có căm ghét em không?-Omiru

Hắn phì cười cuối xuống hôn lên môi Omiru

-Em sẽ xấu xa hơn cả anh sao?-Rindou

-Anh trả lời em đi!-Omiru

-Dù em có làm gì thì anh vẫn sẽ bỏ qua mà!-Rindou

Omiru nhếch môi, lại hôn lên má hắn một cái. Có câu nói này nên gã cũng đã an lòng phần nào. Angry dẫu sao cũng sẽ chết, sao gã lại phải lo sợ làm gì chứ.

-ANGRY!!!!-Smiley

Tiếng thét giữa lúc căn phòng đang yên tĩnh khiến Ran giật mình bật dậy.

-Smiley, làm sao vậy?-Ran

-Angry...Angry đã về chưa?-Smiley

-Em ấy về từ khuya rồi, em làm sao vậy gặp ác mộng sao?-Ran

-Em......-Smiley

Bàn tay Smiley không hiểu sao bỗng run lên kiệt liệt, nước mắt hai hàng vô thức chảy dài trên khuôn mặt trắng bệch. Lần đầu tiên trong cuộc đời, cậu cảm nhận được một cơn sợ hãi đến cùng cực như vậy, càng lúc càng thắt nghẹn tâm can. Sao bỗng nhiên cậu lại mơ thấy Angry bị ai đó giết trước mặt mình chứ. Ran nhẹ thở dài ôm lấy Smiley vỗ về trấn an cậu.

-Chắc do em mệt mỗi quá nên gặp ác mộng thôi, đừng lo lắng quá!-Ran

-.....-Smiley

...........

-Bác sĩ, có người nhà của cậu ấy đến, nói là sẽ trả viện phí cho cậu ấy!-Y tá

-Vây sao?, vậy thì tốt rồi!-Kuri

-Người đó nói, vì gia cảnh có chút bất tiện nên muốn đưa cậu ấy đi sau khi phẫu thuật ạ!-Y tá

-Gì?-Kuri

Kuri gấp lại quyển sách, đảo mắt nhìn ra bên ngoài. Phẫu thuật còn chưa biết có thành công hay không mà người nhà đã nôn nóng vậy sao. Nhấc chân bước đến trước phòng phẫu thuật. Đập vào mắt Kuri là một tên thập phần lưu manh, đôi mày rậm lặp tức cau lại có chút nghi ngờ.

-Anh là người nhà của cậu trai bên trong?-Kuri

-Phải!-NVP

-Vậy chúng tôi cần phải khai thác thông tin của cậu ta để làm thủ tục nhập viện!-Kuri

-Không cần, tôi sẽ đưa cậu ấy đi ngay sau khi phẫu thuật thành công!-NVP

-Chí ít cũng biết tên chứ nhỉ?-Kuri

-Angry!-Nvp

Kuri thở dài một chút nhìn vào giấy tờ trên tay.

-Cậu chắc chứ?-Kuri

-Muốn làm khó nhau sao. đây là người nhà của tôi, tôi không thể mang cậu ta đi sao?-NVP

-Nhưng trên giấy tờ tùy thân của cậu ấy thì cái tên không phải là Angry!-Kuri

Tên lưu manh lặp tức cau mày, hắn chỉ biết được mõi cái tên này của cậu, còn có cái tên khác hay không, hắn làm sao biết được chứ.

-Xin lỗi, mời anh về cho!-Kuri

-Mày....mày có tin là tao cho cái bệnh viện này sáng nhất đêm nay không?-NVP

Kuri thảnh thơi nhếch môi, cầm cây bút chỉ ra phía cửa.

-Nhìn đi, trời sáng rồi!-Kuri

-Mày....-NVP

-Bảo vệ! mời anh ta ra ngoài!-Kuri

-Được lắm, mày đợi đó thằng chó!-NVP

Tên ấy hậm hực bỏ đi, Kuri lại nhìn vào sấp giấy tờ trên tay, nó đơn giản chỉ là bệnh áo của một bệnh nhân khác.

-Bác sĩ, cậu ta tên Angry sao?-NVP

-Tôi làm sao biết được?-Kuri

-Trực cả đêm rồi, tan ca đây, khi nào cậu ta phẫu thuật xong thì báo lại cho tôi!-Kuri

-Vâng ạ!-NVP

Trong một cái bệnh viện nhỏ xíu heo hút ấy, Kuri chính là người được đồng nghiệp và cấp dưới ngưỡng một và tôn trọng nhất, anh luôn biết mình cần làm gì, và là một bác sĩ đa tài. Chỉ là lâu lâu đầu óc có hơi chập điện một chút.

Cánh cửa phòng làm việc khép lại, cởi bỏ chiếc áo trắng ra, miệng Kuri lặp tức lầm bầm.

-Cmn, vừa phẫu thuật xong mà đem đi khỏi bênh viện, vậy thì cứu làm cái đéo gì?-Kuri

Suy nghĩ một chút.

-Hay là muốn đến để thủ tiêu?-Kuri

Suy nghĩ một chút, Kuri lại nhấc điện thoại lên.

-Alo, sắp sếp cho cậu con trai vừa vào chuyển viện ngay sau khi phẫu thuật xong!-Kuri

-Vâng ạ!-Y tá

-Cho chúng mày kiếm đến còng lưng!-Kuri

Gần trưa khi bọn lưu manh ấy đột nhập vào bệnh viện lần nữa, thì cảnh sát đã đứng đầy cả dãy hành lang.

-Chuyện quái gì vậy chứ?-NVP

-Nhưng vậy thì không thể rat ay được!-Nvp

Phía trong Kuri đang nói chuyện với một viên cảnh sát, còn Angry thì đã được chuyển đi từ sớm.

-Được rồi, chúng tôi sẽ điều tra vụ hành hung này, anh cứ yên tâm!-Cảnh sát\

-Cảm ơn cảnh sát!-Kuri

-"Con mẹ nó, thằng bác sĩ khùng đó dám báo cảnh sát sao???"-NVP

-Đại ca, chúng ta về báo lại với cậu Omiru đi!-NVP

-Chết tiệt!-NVP