Ngày hôm sau tôi đột
nhiên bận túi bụi với công việc, tới tối mịt tôi mới gặp được Kiyoshi.
Cậu cũng không liên lạc với tôi. Có lẽ cậu phải tập trung vào bí ẩn về
những con số. Là một họa sĩ vẽ tranh minh họa tự do, thỉnh thoảng tôi
cảm thấy khó chịu với công việc của mình vì nó không cho tôi quyền lựa
chọn. Tôi muốn tiếp tục tranh luận về các vụ án mạng, nhưng để khách
hàng khó chịu đồng nghĩa với việc tôi có thể mất họ mãi mãi.
Tôi đã từng phàn nàn với Kiyoshi, “Nếu tôi chuyển sang một công việc theo giờ hành chính thì cuộc sống của tôi sẽ dễ dàng hơn.”
“Cứ treo một củ cà rốt trước mặt con ngựa, thể nào nó cũng chạy!” Kiyoshi
nói và đứng bật dậy. “Có người trong khóm hồng gai. Dùng rìu chặt sạch
hồng, gã loay hoay tìm cách tiếp cận ngôi nhà. Anh đã thấy hình ảnh đó
chưa?”
Tôi không hiểu ý cậu là gì, nhưng vẫn gật đầu như thể đã hiểu.
“Cắm đầu cắm cổ hì hục làm một việc gì đó không phải lúc nào cũng bõ công
đâu. Chỉ cần leo lên hàng rào và nhìn xung quanh, anh ta sẽ thấy rằng
đích đến thực ra ở rất gần.”
Hiển nhiên là tôi trông ngơ ngác ra mặt.
“Thật xấu hổ!” Kiyoshi thở dài nói. “Nếu anh không hiểu thì ngay cả kiệt tác của Picasso cũng sẽ chẳng còn giá trị gì.”
Tôi chỉ hiểu phần sau câu nói. Bạn tôi hàm ý rằng làm việc hùng hục không
suy nghĩ như một con trâu là điều ngớ ngẩn. Nhưng tôi nghĩ có lẽ cậu sợ
cô đơn. Nếu tôi có một công việc đều đặn thì sẽ chẳng còn ai bầu bạn với cậu ấy nữa. Niềm kiêu ngạo của Kiyoshi lớn đến mức cậu không thể nói
thẳng sự thật đó với tôi.
Sau một ngày bận rộn, tôi tới gặp
Kiyoshi. Trông cậu rất phấn khởi. Mỗi lần chúng tôi gặp nhau, thường thì Kiyoshi nằm dài ra sofa như thể đang lênh đênh trên một cái bè giữa đại dương. Nhưng lần này cậu lại đứng và đi đi lại lại như một con thoi,
nhại theo những bài diễn văn tranh cử phát ra từ mấy chiếc xe phát thanh lưu động ngoài đường.
“Chúng ta đấu nhau nào,” Kiyoshi nói bằng giọng chói lói nhưng thiếu quả quyết, bắt chước y hệt nữ ứng viên
Otome, “hoặc là những công dân Nhật Bản chúng ta đây sẽ ở trong tình
trạng vô cùng bí bách về tài chính!” Đột nhiên giọng cậu trầm hẳn xuống, “Kanno! Kanno! Kanno! Mansaku Kanno hứa với quý vị về dịch vụ chăm sóc
sức khỏe mà quý vị xứng đáng được hưởng!”
Rõ ràng là có chuyện
gì đó thuận lợi mới khiến Kiyoshi như vậy. Quay về phía tôi, cậu vẫy
tay, cười toe toét và thông báo, “Tôi đã khám phá được bí ẩn 4-6-3! Mấy
cái xe phát thanh lưu động kia khiến tôi phát bực, nhưng tôi đã tìm được lời giải.”
Tay cầm cốc cà phê, cậu bắt đầu giải thích.
“Là thế này, Kazumi. Chúng ta biết đâu là trung điểm của đường trục đông
bắc-tây nam ở Nhật Bản. Nhưng chúng ta không biết trung điểm đường trục
bắc-nam là ở đâu. Theo Heikichi, điểm cực bắc của Nhật Bản là
Kharimkotan ở vĩ độ 49o11’ Bắc, còn điểm cực Nam là Iwo Jima ở vĩ độ
24o43’ Bắc. Như thế vĩ độ 36o57’ Bắc là trung điểm. Kẻ đường trục tâm
đông-tây, ở kinh tuyến 138o48’ Đông, anh sẽ tìm ra chỗ nào đó quanh khu
trượt tuyết Ishiuchi tại Niigata.”
“Heikichi cũng nói đảo
Hateruma, nằm ở vĩ độ 24o3’ Bắc, mới là điểm cực nam thật sự của Nhật
Bản, cho nên tôi cố gắng tìm tâm điểm giữa Kharimkotan và Hateruma. Đó
là vĩ độ 36o37’ Bắc. Đường này cắt kinh tuyến 138o48’ Đông ở đâu đó
quanh suối nước nóng Sawatari thuộc tỉnh Gumma. Các vị trí của Ishiuchi
và Sawatari cách nhau khoảng 20’. Số liệu này có thể rất quan trọng.”
“Heikichi mô tả núi Yahiko, ở vĩ độ 37o42’ Bắc, là cái rốn của nước Nhật. Núi
Yahiko và khu trượt tuyết Ishiuchi chính xác cách nhau 45’, nhưng vẫn
chẳng có gì liên quan đến các số 4,6 hay 3 cả. Khoảng cách giữa núi
Yahiko và Sawatari là 65’ - vẫn không phải con số chúng ta tìm kiếm.”
“Cho nên tôi nằm vật ra sàn một lúc, chợt một ý tưởng tuyệt vời lóe lên
trong óc tôi. Tôi tìm vĩ độ và kinh độ của sáu khu mỏ nơi tìm thấy xác
các cô gái. Tôi đã lập một danh mục. Nhìn này…” Kiyoshi nói vẻ đắc thắng và quăng một tờ giấy cho tôi. Đây là những gì viết trên đó:
“Khi tôi tính
trung bình cộng những kinh độ này, tôi thu được kết quả kinh ngạc:
138o48’ Đông. Anh có biết đó là đâu không? Đó chính là địa điểm Heikichi chọn làm trục đông-tây. Như vậy sáu khu mỏ không hề trùng hợp ngẫu
nhiên đâu! Tiếp nữa, tôi tính trung bình cộng vĩ độ của sáu khu mỏ và
kết quả là 37o27’ Bắc. Vĩ tuyến này cắt 138o48’ Đông ở đâu đó thuộc vùng tây Nagaoka. Nếu anh so sánh vị trí này với trung điểm của đường
bắc-nam giữa Kharimkotan và Iwo Jima thì chúng chỉ cách nhau 30’. Giữa
37o27’ Bắc và núi Yahiko, khoảng cách chỉ còn 15’.”
“Như
bậy giờ chúng ta đã có bốn điểm, kể cả núi Yahiko, sắp hàng trên kinh
tuyến 138o48’ Đông. Đi từ nam lên bắc; trước hết gặp trung điểm giữa
Kharimkotan và Hateruma; 20’ Bắc tính từ đó chính là trung điểm giữa
Kharimkotan và Iwo Jima; 30’ Bắc tính từ đó là vĩ độ trung bình của sáu
khu mỏ; và cuối cùng, 15’ Bắc từ đó là núi Yahiko. Bốn điểm được bố trí
trên đường 138o48’ đông với khoảng cách là 20’, 30’ và 15’. Chia những
khoảng cách này cho 5 anh sẽ có các số 4, 6 và 3; cộng lại anh có 13!”
“Khi cộng bốn điểm này và sau đó đem chia cho bốn, kết quả là 37o9,5’ Bắc.
Điểm này cắt kinh tuyến 138o48’ Đông tại nơi nào đó trên ngọn núi ở thị
trấn Toka, tỉnh Niigata. Chắc chắn đó là chỗ của Azoth! Anh biết không,
Kazumi, cà phê tôi pha lúc nào cũng tuyệt, nhưng hôm nay là tuyệt nhất!
Anh có thấy vị khác không?” Nói xong, cậu phá lên cười.
“Ừm, có, vị cũng ổn…”
“Hả? Chỉ thế thôi à? Này, tôi đã giải quyết xong câu đố 4, 6 và 3! Tôi thậm chí còn vẽ sơ đồ cho anh. Đây này.”
“Chà, tuyệt, anh cừ thật,” tôi miễn cưỡng đáp lời. Tôi không muốn làm tổn
thương Kiyoshi, nhưng cậu không biết rằng kết luận này cũng đã được một
vài thám tử nghiệp dư mẫn cán khác đưa ra. “Thật sự rất đáng khâm phục.
Anh đi đến chặng đường này chỉ trong một đêm, có thể xem là kỷ lục…”
“Sao cơ? Ý anh là trước đây đã có người khác làm được việc này rồi à?”
“Chậc, bốn mươi năm đã qua kể từ các vụ án mạng, Kiyoshi ạ. Ngay một người
bình thường cũng có thể xây xong một Kim tự tháp trong chừng ấy thời
gian.”
Kiểu phản ứng khá thẳng thừng này chính tôi học được từ
Kiyoshi, nay tôi áp dụng ngược lại với cậu ấy. Đương nhiên cậu không thể vui thích trước nhận xét đó của tôi. Đá cái trường kỷ, cậu hét lên bực
bội “Tôi chưa bao giờ dính vào vụ nào vớ vẩn như thế này cả! Tôi đang
làm gì nữa không biết? Chỉ làm giẫm lên con đường đã đi của người khác
ư? Anh đã biết hết mọi câu trả lời, và anh đang thử tôi! Tại sao anh lại lãng phí thời gian của tôi như thế này chứ?”
“Không phải, Kiyoshi, không…”
Kiyoshi đứngbên cửa sổ, không chịu quay lại, cũng chẳng thèm trả lời.
“Kiyoshi, tôi chỉ…”
“Tôi biết ý anh là gì,” cậu nói, xoay lại đối diện với tôi. “Tôi không nghĩ
mình tài ba lỗi lạc. Tất cả chúng ta cùng sống trên một hành tinh, tất
cả chúng ta cùng chung ý thức và cảm xúc, nhưng thật sự điều đó có làm
cho chúng ta là những con người như nhau không? Hãy thử nhìn giới doanh
nhân Tokyo, hãy nhìn người dân Thái Lan trồng lúa, hãy xem đám nghệ sĩ
và chủ nhà băng. Chắc chắn chúng ta là những người có ý thức, nhưng
nghiệp quá khứ và hiện tại của chúng ta khác nhau. Chúng ta sống cuộc
đời khác nhau và chết đi trong những ngôi mộ khác nhau. Cuộc sống của
chúng ta chỉ là một đám bụi vũ trụ nổ tung, hoặc là một đám mây trôi
qua. Tôi không phải một kẻ lập dị, mà chính những người khác ấy. Tôi cảm thấy như tôi đang sống trên Sao Hỏa. Khi tôi quan sát sự tồn tại của
những người khác và cố gắng hiểu cuộc sống của họ, tôi thấy chóng hết cả mặt!”
Cậu đang hết sức nghiêm túc.