Tôi Yêu Nhân Dân Tệ

Chương 8




Ha ha ha…hác hắc…ha ha…

“Bốp!” A! trên đầu đau đớn, tôi tức giận! kẻ nào không muốn sống nữa dám đánh đại gia? Tôi quay đầu trừng mắt kẻ đánh lén tôi Liễu Lam Lam.

Liễu Lam Lam hai tay chống nạnh vẻ mặt khinh bỉ nhìn tôi, món đồ cầm trên tay chính là hung khí đã đập vào tôi, sách Số học. Tôi khóc, vốn dĩ Số học đã không cách nào tốt lên được, cô ả còn lấy sách Số học gõ lên đầu tôi, cố tình muốn tôi trở thành kẻ dốt Số học ư? quả thật độc nhất là lòng dạ đàn bà mà.

“Cậu vốn là kẻ ngốc mà, cậu nhìn cậu lúc đi học đi vẻ mặt ngu xuẩn cười không ngừng? não bị rút gân à?” Không chờ tôi có chút phản ứng, giây tiếp theo Liễu Lam Lam đã thay một bộ mặt nhiều chuyện: “Lần trước trở về kết quả tập kích bất ngờ như thế nào?”

Ai~~ quả nhiên, phụ nữ trở mặt không đáng sợ, đáng sợ chính là cứ trơ tới trở lui.

Tôi làm ra vẻ thần bí, ngoắc ngoắc ngón tay với cô ả, Liễu Lam Lam giống như con chó tiến lại gần, trong lòng tôi cân bằng, nhỏ giọng nói ở bên tai cô ả: “Mình trộm quần lót của anh ta.”

“Hả?! cậu trộm của anh ta-----“ Liễu Lam Lam thét chói tai ra tiếng, ánh mắt cả lớp tụ tập lại dặt trên người chúng tôi, tôi vội vàng mở miệng giải thích: “Mọi người bận rộn cái gì thì bận rộn cái đó đi, chúng tôi đang thảo luận tình tiết trong phim điện ảnh.”

Mọi người thiết một tiếng, không chú ý đến chúng tôi nữa.

Mẹ tôi ơi, nếu tôi không kịp thời che cái miệng rộng lớn giọng của cô ả lại, vậy chuyện tôi trộm quần lót của người ta không chừng thiên hạ đều biết rồi, sau này ở trong mắt mọi người tôi nhất định trở thành đạo tặc quần lót, mỗi người nhìn thấy tôi đều sẽ giữ chặt quần lót của mình, sợ tôi ‘hạ độc thủ’ với nó. Nghĩ đến đây, tôi nghĩ lại còn rùng mình căm hận trừng mắt Liễu Lam Lam.

Cô ả cũng tự biết thẹn, kéo móng heo của tôi xuống, dè dặt cẩn trọng nói ở bên tai tôi: “Cậu thật sự trộm quần lót của anh ta?”

Tôi trịnh trọng gật đầu.

“Oa, thật là không nhìn ra, Nhậm Minh Bích ơi Nhậm Minh Bích, cậu không phải là kẻ biến thái chứ?” Vẻ mặt Liễu Lam Lam không thể tưởng tượng nổi, kinh ngạc: “Trộm được quần lót của đàn ông già lại là tiểu thụ khiến cậu hưng phấn đến vậy sao? Đi học vẫn cười ngây ngô không ngừng…”

Tôi đập bàn! Dựa vào đâu mà nói tôi vui vẻ là do trộm được quần lót của anh ta! Nói giống như tôi thật sự là một kẻ cuồng quần lót vậy! Tôi vui vẻ là vì ngày hôm qua tôi đã thành công vô lễ với Ngôn Siêu Kế có được không?!!

“Mẹ nó, cậu mới là tên biến thái! Dù sao mình cũng không biết phải nói như thế nào rồi…..cậu nói xem quần lót này mình có nên trả lại cho anh ta hay không?”

“Trả lại cho anh ta làm gì, tự cậu giữ lại cất giấu đi….sau này còn có thể nhìn vật nhớ người a!”

Đại gia đây! Quần lót? Nhìn vậy nhớ người?! sư cô ơi, tôi không có loại đam mê này! Tôi nghiếng răng kèn kẹt túm cổ cô ả, trước khi cô ả tắt thở mới buông ra tiếp tục hỏi: “Qua ba ngày nữa là sinh nhật của anh ta, bước thứ hai chúng ta phải làm gì bây giờ?”

Liễu Lam Lam nhất thời theo không kịp dòng suy nghĩ của tôi, xoa cái cổ của mình, mặt đờ đẫn nhìn tôi.

“Đần độn.” Tôi khinh bỉ bỏ mặt cô ả, trong bụng nảy ra một ý niệm.

Cửa hàng.

Tôi dứt khoát lôi kéo Liễu Lam Lam đang chần chừ do dự tiến vào khu….quần lót nam.

Trước mắt đầy rẫy quần lót Lâm Lang, chúng tôi nhìn đến mặt hồng tim đập. Người bán hàng **** sớm đã coi nhưng không thấy gì, mặt mỉm cười hỏi chúng tôi cần gì. Chúng tôi cùng lúc thốt ra:

“Mua cho bạn trai cô ấy.”

“Mua cho cha tôi.”

Vẻ mặt tôi xấu hổ: “Cũng là mua cũng là mua mà, ha ha ha.”

Ý cười trên mặt người bán hàng **** càng sâu, giới thiệu với chúng tôi một vài kiểu sản phẩm…quần lót mới và bán chạy. Giới thiệu với chúng vô cùng đến nơi: đây là kiểu quần lót có vải vóc co dãn rất tốt, thấm mồ hôi, chức năng thoáng khí tốt, hơn nữa một phần trước đũng quần còn được lược bớt bao gồm các mặt….hai tiểu nữ sinh e lệ chúng tôi nghe đến vô cùng vô cùng xấu hổ, vội vàng xua tay nói với chị ta để chúng tôi tùy ý xem.

Liễu Lam Lam vỗ vào tay tôi, nghi hoặc hỏi: “Sao cậu lại không cần, mình không cảm thấy ánh mắt của cậu sẽ tốt hơn so với hàng chị ta giới thiệu?”

Tôi hừ một tiếng, không quan tâm đến nghi vấn của cô ả, tự mình bước tới.

“Cậu đi đâu vậy? đó là khu trẻ em mà!” Liễu Lam Lam giữ bước chân tôi lại, chỉ vào ba cái chữ to đùng trên cái bảng nói.

Tôi nói thầm vào lỗ tay Liễu Lam Lam ý tưởng của tôi, Liễu Lam Lam nghe đến tắc lưỡi.

Khu trẻ em thì sao? đại gia chính là muốn mua quần lót của khu trẻ em!

Lựa chọn vài cái quần lót, tôi gọi người bán hàng **** đến, có chút ngượng ngùng hỏi: “Mấy cái quần lót này có cỡ lớn hơn chút nữa không? Tôi đột nhiên muốn mua vài cái cho cháu tôi….ha ha ha, nhưng mà nó là Tiểu mập mạp, ha ha ha…”

Liễu Lam Lam nhìn tôi không nói gì, sau đó im lặng nhìn người bán hàng **** cầm hàng rời đi, rồi quay sang làm động tác khinh bỉ với tôi.

Ha ha…thích khinh bỉ thì khinh bỉ đi, người khinh bỉ đại gia nhiều vô số, không biết cậu có thể đúng hàng đầu không.

Tôi vừa đi vừa nhảy trên vỉa hè, khoảng cách giữa tôi là Liễu Lam Lam luôn duy trì hơn một mét, nói rằng sợ bị xem là bạn của kẻ điên. Tôi cũng không để ý, dù sao người nói chuyện với kẻ điên thì cũng không tốt hơn chỗ nào: “Mình nói cậu này, tại sao lại quyết định tặng quần lót trẻ em vào sinh nhật của người ta?”

Tôi dừng bước, trợn mắt nhìn cô ả: “Cậu đã hỏi bao nhiêu lần rồi?”

“Lần cuối cùng!”

“Vậy mình cũng trả lời lần cuối cùng, mình chính là tặng quần lót trẻ em cho anh ta.” Để anh ta có giác như được quay về thời tuổi thơ, ngụ ý quá tốt.

“…xác định, khẳng định và chắc chắn?”

Tôi mất kiên nhẫn vừa định nổi bão, một chiếc xe chợt dừng lại bên cạnh chúng tôi, tôi thận trọng đánh giá một lượt, rõ ràng là rất giống với chiếc bảnh bao của Ngôn Siêu Kế nha…

Cửa kính xe hạ xuống, bỗng nhiên xuất hiện vẻ mặt nhìn không mấy tốt lắm của Ngôn Siêu Kế.

“Ôi? Sao anh lại ở đây?”

“Lời tôi nói lúc sáng, em quên hết rồi hả?”

ạch….ò.ó…anh ta nói gì? Nắm tóc, hình như anh ta nói muốn đến đón tôi tan học ấy….tôi thực sự quên không còn một mảnh.

Anh ta nhìn thoáng qua Liễu Lam Lam: “Người này là bạn học của em?”

“Xin chào, em là bạn học kiêm bạn thân của Nhậm Minh Bích.” Liễu Lam Lam gật gật đầu với Ngôn Siêu Kế.

“Chào em, ngày thường phiền em chăm sóc cô ấy.” Đây là tình huống gì vậy, nói thật giống như cha tôi vậy…..tôi trợn trắng mắt, nhưng không ngờ bị Ngôn Siêu Kế túm, anh ta hung hăng trừng tôi một cái. Tôi co rúm lại, kéo tay áo của Liễu Lam Lam, cô ả lén lút chọc chọc vào thắt lưng tôi, nhẹ nhàng nói ở bên tai tôi: “Ôi, không tệ nha..”

“Lên xe, tôi đưa hai em về nhà.”

Liễu Lam Lam sau khi nhìn thấy Ngôn Siêu Kế liền trưng ra dáng vẻ thục nữ về nhà, Ngôn Siêu Kế bắt đầu thẩm vấn:

“Lời của tôi, có phải em đều vào tai này ra tai kia, vào tai trái ra tai phải hay không?”

Tôi lắc đầu mạnh mẽ, có cũng không thể thừa nhận.

“Lần sau mà cho tôi leo cây nữa, coi tôi làm sao xử lí em.” Ông chủ Ngôn lạnh lùng pia tôi, tôi liền lập tức lấy lòng: “không không không, tôi đảm bảo tuyệt đối không còn lần nào nữa. Nếu có thì anh cho tôi leo cây lại…được không?”

Ngôn Siêu Kế hơi cong môi, chỉ vào gò má mình: “Vậy bây giờ cho em một cơ hội để bù đắp.”

Rầm rầm rầm-----

Cái này là quyến rũ nha, quyến rũ trắng trợn nha, ông chủ Ngôn đang quyến rũ tôi nha. Tim tôi nhảy kịch liệt, chậm rãi đến gần anh ta, nhanh chóng chụt một cái lên mặt anh ta rồi rời khỏi.

Nụ cười của anh ta càng sâu hơn, thoáng nhìn thấy cái hộp trong ngực tôi: “Đó là gì?”

Tôi còn đang dắm chìm trong sắc đẹp và sự quyến rũ của anh ta, liền trả lời theo bản năng: “Đây là quần…quà sinh nhật cho anh!” bụm miệng, thiếu chút nữa bật ra hai chữ quần lót.

Sau đó Ngôn Siêu Kế cười càng thêm rực rỡ, rực rõ đến chọc mù mắt tôi, rực rỡ đến nỗi tôi chảy máu mũi, tôi vội vã dời tầm mắt, chẹ chặt hai mắt vài cái mũi của mình.

Cũng may anh ta không có hỏi tôi quà tặng trong cái hộp là gì, thở phào mạnh một hơi.

…….

Về đến nhà, ông chủ Ngôn ngồi trên sofa tâm trạng đăc biệt tốt, hạ lệnh: “Em đi nấu cơm.”

Để tôi đi nấu cơm? Thân thể tôi hết chấn động lại chấn động, kinh ngạc nhìn anh ta,anh ta bảo vào ‘đầm rồng hang hổ’ đi?

Ngôn Siêu Kế thấy tôi ngẩn người không nhúc nhích, môi mỏng khẽ mở: “Sao còn chưa đi?”

Nhìn vẻ mặt như là chuyện đương nhiên của anh ta, trong nháy mắt tôi cảm thấy chuyện đương nhiên của anh ta thì chính là chuyện đương nhiên. Ở nhà anh ta lâu như vậy…dường như tôi chưa từng làm cơm nha…? Cũng không có giúp anh ta giặt quần áo..? cũng chưa từng kéo….tôi sẽ cảm thấy kinh ngạc cũng là rất bình thường thôi……ách o.O, được rồi, tôi làm thì tôi làm.

Bước chân tôi đặc biệt nặng nề, bước từng bước một đến vực thẳm có tên là Nhà bếp. ( Té)

Binh binh bang bang----

Nghe tiếng vang từ nhà bếp truyền đến, Ngôn Siêu Kế nhíu mày, sau đó dường như nghĩ đến cái gì đó lông mày liễn giãn ra, có chút vui vẻ xem bộ phim cẩu huyết trên truyền hình.

….

Trên bàn ăn to như vậy mà chỉ đặt có hai cái chén gì gì đó đen đen, Ngôn Siêu Kế nhíu chặt mày, có chút không thể tin nổi hỏi tôi: “Trò gì đây?”

Anh hỏi tôi trò gì đây hả, tôi định gọi nó là cơm rang trứng màu đen, thực ra thì cơm rang trừng không giống cơm rang trứng…..vì sao nó có màu đen ư? Có lẻ là vì tôi xịt xì-dầu(nước tương) quá nhiều…. hình như cũng gần nửa chai xì-dầu….thật ra tôi cũng không muốn xịt nhiều như vậy, chẳng qua là trượt tay liền liền liền….

“Em cảm thấy cái này có thể ăn được sao?”

“Có thể…”

“Em thật sự cảm thấy cái này có thể ăn được sao?”

“Có thể mà…”

“Vậy em có thể ăn cho tôi xem không?”

“Không thể….” Ngôn Siêu Kế nhìn tôi không nói gì, tôi cũng không nói gì nhìn anh ta.

Tôi đột nhiên rất uất ức: “Tôi cũng không muốn mà, ai bảo anh muốn tôi nấu cơm chứ, có biết ‘không bột đố gột nên hồ’ hay không. Tôi không nhìn thấy bất kì nguyên liệu nấu ăn nào ở trong tủ lạnh cả, chỉ còn lại hai quả trứng. Tôi cũng đành phải làm cơm rang trứng. Trời biết cơm rang trứng chính là món không sở trường nhất của tôi…bởi vì hồi nhỏ ăn cơm rang trứng bị mắc nghẹn, nên tôi cực kì ghét cơm rang trứng…không biết làm cơm rang trừng cũng bình thường thôi…” Vừa dứt lời nước mắt của tôi liền lộp bộp rơi xuống.

Thấy vậy, Ngôn Siêu Kế cũng không biết làm thế nào, hết đứng lên rồi ngồi xuống, trong giọng nói có chút run rẩy: “Em, em đừng khóc.”

Vấn đề là tôi đã khóc rồi có được không, hít hít nước mũi. Hai mắt đẫm lệ, trong lúc mông lung tôi nhìn thấy anh ta bưng chén cơm rang trứng đen thui kia lên bắt đầu ăn từng miếng từng miếng, không thèm quan tâm đến việc lau nước mắt liền sửng sốt ngăn anh ta: “Anh đừng ăn mà, cái đó ăn không được đâu!”

Ngôn Siêu Kế trả lời không rõ ràng: “Ngon…đấy…”

Tôi phì, nín khóc mỉm cười. Cái người ngốc nghếch này, bản thân mình ngốc nghếch thì thôi đi, còn hại tôi trở thành kẻ ngốc, hơn nữa lại là kẻ ngốc vừa khóc vừa cười.

Tôi lau nước mắt, cầm lấy chén cơm rang trứng còn lại bắt đầu ăn.

Thật ra dường như cơm rang trứng cũng không có đáng ghét như vậy…chỉ là vô cùng mặn!!!

Về sau tôi vẫn cứ chán ghét cơm rang trứng, bởi vì quá mặn, hại tôi khát nước liền uống nước liên tục, mà Ngôn Siêu Kế cũng thế.

Giữa đêm giữa hôm, mỗi lần chúng tôi vừa mới nằm ngủ liền vì phải kiềm nén nước tiểu mà tỉnh ngủ, quả thực là hành hạ mà.

Tôi không chịu nổi, Ngôn Siêu Kế cũng không chịu nổi, kết luận cuối cùng là: “Sau này em không được phép làm cơm rang trứng nữa!”