Phí hết sức chín trâu hai hổ, tôi lại thuyết phục Ngôn Tô Kính tin tưởng ba cô nàng là bạn của tôi, chứ không phải kẻ thù không cần anh ta báo thù rửa hận cho tôi. Cậu ta nửa nghi nửa tin, tiếp đó đòi phải đi theo ăn cơm với tôi. Chẳng phải cậu ta đến trường tôi tán gái à? Sao có thể bỏ dở giữa chứng, nhưng mà trước đó vì thuyết phục cậu ta mà tôi đã miệng khô lưỡi đắng, không còn sức lực ngăn cản cậu ta, chỉ có thể để mặc cậu ta đi theo.
Đảo mắt, thật ra cậu ta muốn đi theo cũng được, chỉ cần cậu ta trả tiền. lập tức đưa ra điều kiện này với cậu ta, vốn nghĩ cậu ta sẽ tức giận mắng tôi, ai ngờ cậu ta không nói hai lời đồng ý ngay.
Nhà hàng Tây Tuyệt Tôn.
Nơi trả tiền quá cha, hèn gì tên ‘Tuyệt chủng’. món ăn ngon lắp đầy bao tử, mỗi người 1000 tệ lên gia, thật sự khiến bá hộ 10 vạn không theo kịp, cũng may có người coi tiền như rác tự động đưa đến cửa để bị xâu xé.
Có lẽ là hành vi kiêu ngạo trước đó của Ngôn Tô Kính khiến ba đóa hoa khôi tức giận, các cô nàng gọi món thật sự là không chút lưu tình, chọn toàn thứ mắc nhất, cuối cùng còn gọi một chai rượu đỏ Dulwich Fort.
Ngôn Tô Kính mặt không đổi sắc, tuyệt đối không lo lắng túi tiền của mình có đủ trả hay không, đoán chừng vị huynh đệ này cũng là một chủ nhỏ có tiền. so sánh, có phải đại gia thật nghèo túng hay không??
Ba đóa hoa khôi càng khó chịu hơn, Mạnh Mạnh chợt cười quỷ dị: “Đại Khoản à, người này là ai, cậu không giới thiệu một chút sao?”
Đúng nha, còn chưa giới thiệu họ với nhau nữa. tôi đứng dậy, cười liên tục chỉ về Ngôn Tô Kính.
“Anh ta là cháu tương lai của mình, Ngôn Tô Kinh!”
Sao đó lại chỉ ba cô nàng giới thiệu theo thứ tự.
“Bên trái là dì Lâm tương lai của anh!”
“Ở giữa là dì Lê tương lai của anh!”
“Bên phải là dì Mạnh tương lai của anh!”
Đợi tôi giới thiệu họ với nhau xong, mặt bọn họ đều đen xì, Mạnh Mạnh khôi phục trước tiên, nở nụ cười tú bà thật tươi: “Hóa ra là cháu nhỏ à----“
Mặt râm đen của Ngôn Tô Kính càng thêm âm u, cậu ta hung dữ trừng tôi, không chút khách khí nói với Mạnh Mạnh: “Không muốn đị đánh thì câm miệng cho ông.”
Uy lực này, khí thế này, lời này! Tính quyết đoán áp đảo chiến thắng Mạnh Mạnh, cậu ấy nghẹn họng mặt kinh ngạc tái nhợt. tôi âm thầm vui vẻ, tên nhóc này cả mợ nhỏ của cậu ta cũng không để trong mắt, thì làm sao có thể coi trọng các cậu chứ
Ba đóa hoa khôi sợ đến mức miệng nhỏ nhắn đóng chặt, không nói một lời. tiếp theo tôi liền ra mặt giữ vai trò người hòa giải.
“Haiz thằng bé này thật là! Không lễ phép mà, các cậu đừng để ý, cậu ta chỉ nói thôi chứ không đánh thật đâu!”
“Cô coi ông đây có dám đánh hay không!”
“Không dám không dám, cậu ta chắc chắc không dám!”
Vừa dứt lời mông đột nhiên phát ra một tiếng vang ‘bịch’, tôi sửng sốt. hình như tôi không có thả bơm nha… này này là…
Trên mông truyền đến đau đớn, dần hiểu ra-----Ngôn Tô Kính cư nhiên đánh mông tôi!!!
Đại gia f-ck!
Trong khi ba đóa hoa khôi che mặt cười trộm, tức giận đứng lên, đại gia tức giận chỉ vào mũi cậu ta kêu gào: “Ngôn Tô Kính! Anh tạo---phản à!!!
“Rút lại móng heo của cô.” Mặt Ngôn Tô Kính không biểu cảm giơ tay lên nhắm ngay-------mông của tôi.
Bà cậu ta!! Mẹ cậu ta!! Bà mẹ cậu ta!! Còn, còn dám uy hiếp đại gia, cực kì đáng giận!! cái gì có thể nhịn cái gì không thể nhịn, đại gia nhịn. tôi oán hận rút ngón tay, giậm chân một cái chạy ra nhà hàng Tây ‘Tuyệt Chúng’.
Ngôn Tô Kính, xem như anh lợi hại! không thể trêu vào đại gia mà còn yên được!!
Trong lúc chạy lòng tôi nảy ra một kế, bỗng dưng quay đầu hô to với mọi người trong nhà hàng: “Tên đàn ông ngồi bàn 013---là thái giam!”
Tiếp đó tầm mắt mọi người đều đặt trên người ‘thái giám’, cả người ‘thái giám’ chấn động, lập tức vỗ bàn đứng dậy. nổi giận đùng đùng chạy về phía tôi.
ở cửa cầu thang tầng nào đó, tôi thở hồng hộc như trâu, Ngôn Tô Kính kéo cổ áo tôi cười lạnh. Đại gia, tôi tuyệt đối không ngờ tên nhóc này khỏe mạnh như vậy, nói trên ở trên giường nhất định cũng rất….ách, phi phi phi, tôi đang miên man nghĩ gì thê!
“Sao không chạy nữa đi?” cậu ta châm chọc.
Anh ngu à, anh nắm áo tôi rồi sao chạy, ngu ngốc! nhưng mà yên lặng không nói mới là hành động thoát thân sáng suốt, tôi không thèm quan tâm câu hỏi của cậu ta. Cậu ta càng buồn bực, dựa sát vào tôi, nghiến răng nghiến lợi: “Cô còn hủy hoại thanh danh của tôi, nói tôi là thái giám, lá gan cô to thật đấy?”
Này này này, nói chuyện thì nói chuyện, anh dựa sát như vậy làm gì chứ??
Ngôn Tô Kính đến gần tôi một bước, tôi liền lùi hai bước, mãi đến khi tôi hoàn toàn dán lên vách tường, anh ta cũng hoàn toàn dán lên người tôi!
Tôi xấu hổ hô to: “Anh muốn làm gì! Cứt xa một chut!” nam nữ thụ thụ bất thân được không! Nam nữ hữu biệt được không!
Hoàn toàn không đếm xỉa đến lời trách cứ của tôi, cậu ta cười âm u: “Chẳng phải cô nói tôi là thái giám sao? Tôi nhất định phải chứng minh với cô rốt cuộc tôi là thái giám hay là---đàn ông.” Tôi lại muốn cãi nhau: “Anh là thái giám hay đàn ông cũng không liên quan đến đại gia.”, trong nháy mắt chỉ thấy cậu ta cúi đầu đến gần tôi, nhanh chóng ngậm lấy môi tôi….
Sấm sét giữa trời quang!
Một khắc này đầu óc tôi trống trỗng, không biết làm sao với hành đồng bất ngờ của cậu ta.
Cũng may Ngôn Tô Kính chỉ giới hạn ở ngậm môi tôi, không có hành động khác. Chờ phản ứng lại, nặng nề đánh cậu ta, mơ hồ không rõ nói: “Tôi là mợ nhỏ tương lai của anh…”
Oanh---!
Không biết là phải lời tôi kích thích cậu ta hay không, nụ hôn vốn chỉ là lướt qua dừng lại, cậu ta chợt cắn lên môi tôi, cực kì thô lỗ không hề có chút kỹ xảo đáng nói, không biết vì sao tôi lại có thể cảm nhận được trên người cậu ta tản ra sự đau thuong giãy giụa sâu sắc.
Nhưng mà thế này không đúng! Tôi kịch liệt đẩy người cậu ta: “Buông….ưm!” đầu lưỡi ấm áp của cậu ta tiến vào khoang miệng tôi, mãnh liệt càn quết chung quanh, ngang ngược dùng sức mút đầu lưỡi của tôi.
Ngôn Tô Kính căn bản không quan tâm đến sự chống cự vô ích, càng hôn mãnh liệt hơn, tôi rõ ràng cảm nhận được tay cậu ta dao động chung quanh ở sau lưng tôi, tôi sợ hãi gần như muốn khóc lên.
Hu hu hu…
Tại sao có thể như vậy….tại sao có thể như vậy!!
1 phút, 2 phút, 3 phút….cảm thấy lúc bị cưỡng hôn trái đất quay một vòng thật lâu, cuối cùng anh ta cũng buông tha đôi môi sưng đỏ của tôi ra, bàn tay thô ráp lau đi lệ ở hốc mắt tôi.
Tôi co rúm lại, làn da trên mặt bị chà lau mà sinh đau: “Đau….” Tay cậu ta làm từ xương rồng à….hu hu, giả tốt bụng mà!!
Cậu ta cười, trong nụ cười tràn đầy diu dàng, tôi gần như cho rằng bản thân nhìn lầm, không đợi tôi kịp xác nhận, cậu ta lại cúi đầu hôn tôi..
……???
……..???
Nói với tôi rằng Ngôn Tô Kính đã bị rút gân đi.
Lần thứ hai cậu ta hôn dịu dàng rất nhiều, thời gian lần này cũng duy trì như trái đất quay mấy vòng…
Chờ sau khi thần trí Ngôn Tô Kính thoáng tỉnh táo, tôi nâng tay liền muốn cho cậu ta cái tát, để cậu ta nếm thử mùi vị ‘phi lễ’ mợ nhỏ nhà mình. Cậu ta không né, hung hăng đón nhận bàn tay tôi, dấu vết năm ngón tay lập tức hiện lên. Lòng tôi mềm xuống, chẳng phải phản ứng của cậu ta nhanh nhẹn lắm sao, thời khắc quan trọng sao không nhạy?
Không cho tôi có quá nhiều thời gian rối rắm, cậu ta tím móng heo tôi chạy lấy người, tôi lẳng lặng cúi đầu quan sát, kinh sợ phát hiện không chỉ cậu ta nắm tay tôi, mà là mười ngón tay đan nhau!!!
Càng kinh sợ chính là, sau đó cậu ta đến khu trung tâm mua sắm lớn, ép tôi mặc quần áo tình nhân với cậu ta, tôi sống chết không chịu.
Tiếp đó, giữa ban ngày ban mặt, vũ trụ sáng soi, cậu ta cúi đầu nói nhỏ bên tai toi: “Nếu cô không ngoan ngoãn thay cho ông, đợi lát nữa ông sẽ tìm một chỗ cượng-bức cô!”
……
…….
Có lần, tôi từng dùng chiêu này uy hiếp ông chủ Ngôn, hơn nữa còn thành công. Bây giờ ‘phong thủy luân chuyển’, báo ứng chuyển tới trên người đại gia! Tuyệt đối thành công!! Ngôn Tô Kính, tôi tuyệt đối không ngờ anh cầm thú như vậy! cưỡng-bức đại gia cũng thô, còn là tùy tiện tìm chỗ!!
Nén lệ, tôi thay quần áo trong tay người bàn hàng. Ông chủ Ngôn, em xin lỗi anh nha, nhưng mà anh phải tin em, em là cô gái yếu ớt bị ép bức, không có cách nào phản kháng Ngôn thiếu gia bất cú lúc nào bất cứ đâu cũng có thể cưỡng-bức, a hu~!
Chuyện càng áp bức còn có, cậu ta cưỡng ép tôi liên tục chụp hình thân mật, càng không ít là cảnh hôn môi, tôi vốn sống chết không thuận theo, nhưng hỗn cầu Ngôn Tô Kính này lại dùng cùng một chiêu uy hiếp tôi…….trong lúc nước mắt rơi, Ngôn Tô Kính không ngừng kéo tôi làm xong hết những việc mà chỉ có người yêu nhau mới có thể làm.
Sau đó. Lúc chia tay, Ngôn Tô Kính mặt không đổi sắc nói với tôi.
“Ông thất tình, hôm nay coi như cô an ủi tôi đi.”
Nhậm Minh Bích, tôi sẽ không bao giờ có cơ hội ở bên cạnh em nữa, sẽ không bao giờ nữa.