Tôi Yêu Nhân Dân Tệ

Chương 36




Trở về ký túc xá tôi nhào lên giường lấy chăn quấn chặt mình, ba đóa hoa khôi thấy thế nhao nhao nhảy lên đến an ủi hỏi, tôi không rên một tiếng không trả lời vấn đề của bọn họ, các cô ấy bất đắc dĩ chỉ có thể rút lui. Cơn buồn ngủ dần kéo đến, tô tiến vào mộng đẹp.

Đêm nay tôi mơ rất nhiều, mơ thấy rất nhiều người.

Trong mơ tôi và ông chủ Ngôn đang vui đùa ầm ĩ trong phòng, tôi tranh cãi ầm ĩ muốn hôn anh ta, ông chủ Ngôn thẹn thùng gật đầu nhắm mắt lại, tôi vui sướng vô cùng chu môi nhào lên, lúc sắp chạm đến môi hồng của anh ta, mặt ông chủ Ngôn đột nhiên biến thành Ngôn Đậu Đậu, cậu ta hoảng sợ kêu la đòi mẹ đòi mẹ. tôi chỉ vào mình hỏi cậu ta, vậy chị làm mẹ em được không, Ngôn Đậu Đậu không để ý đến tôi, cứ khóc nức nở đòi mẹ, tôi vừa định mắng Ngôn Đậu Đậu: mẹ em không cần me nửa rồi!

Hoàn cảnh lại nháy mắt thay đổi đến một lễ đường xa hoa thiên liêng, chú rễ soái khí không thể nghi ngờ chính là ông chủ Ngôn, dáng người anh ta cao ngất anh tuấn trong khuyu tay dắt theo một cô gái, cô gái đưa lưng với tôi, tôi không nhìn rõ dáng vẻ của cô ta, tôi từng bước một đi về phía cô ta, đột nhiên Ngôn Tô Kính xuất hiện trước mặt tôi ngăn cản lối đi của tôi, mặt câu ta không biểu cảm tuyên bố: “Cô đã bị chú nhỏ ruồng bỏ.”

Tôi tiện tay lấy cây chồi bên canh, tức giận đánh về phía Ngôn Tô Kính, ông chủ NGôn làm sao có thể bỏ tôi! Ngôn Tô Kính nhanh nhẹn né, cây chổi bay về phía cô dâu.

Cô dâu bị cây chổi đập trúng té ngã, Ngôn Đậu Đậu khóc kêu mẹ chạy về phía cô dâu, vẻ măt ông chủ Ngôn đau thương quay đầu nhìn chằm chằm tôi, trong đôi mắt sâu thẳm là sự tức giận vô tận, anh ta nhặt cây chổi đập chết cô dâu lên lập tức ném về phía tôi---

Tôi chợt bật dậy từ trên người, sờ cái trán mồ hôi ngập tay, ý thức hỗn loạn. lấy điện thoại di động ra nhìn thời gian, khoảng chừng 4 giờ rưỡi.

Bọn họ còn đang ngủ, mà tôi đã không cách nào ngủ nổi, dứt khoát xuống giường ròn rén đến cửa.

Bình minh ngày hè, chẳng qua là người thức dậy cũng không sớm như vậy, tôi đi ra ký túc xá, con đường không một bóng người.

Đoán chừng sáng sớm cũng chỉ có tôi rút gân thôi…..tôi không khỏi nhớ lại hết thảy cảnh tưởng trong mơ. Từ đầu đến cuối tôi không thấy rõ dáng vẻ cô dâu, nhưng một màn cuối cùng lại khiến tôi nhớ rõ ràng là ông chủ Ngôn cầm chổi ném tôi.

Giấc mơ báo hiệu, là ông chủ Ngôn sẽ vứt bỏ tôi? Nhưng cũng không đúng, chân tướng sự thật cùng ông chủ Ngôn mà Kỷ Hiểu Lan nói với tôi thật ra…

Trong tầm mắt nhìn về phía trước bỗng dưng xuất hiện một bóng dáng, bóng dáng kia thẳng tắp mà kiên định, anh ta dựa vào dười cây hòe ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm tôi.

Tôi chà chà mắt, bóng dáng ấy vẫn đứng sừng sững như cũ dưới táng cây không biến mất, không phải ảo giác sao, thật là ông chủ Ngôn.

Anh ta bước nhanh vững vàng về phía tôi, bước chân kiên định như thế.

Ánh mắt bỗng có chút chua chát, tôi bĩu môi, phát hiện quần áo ông chủ Ngôn ảm ướt chưa khô, tôi nhớ tối qua nửa đêm dường như có cơn mưa tí tách.

Chẳng lẽ vì tôi cúp điện thoại của anh ta, suốt đêm anh ta liền đuồi từ thành phố S đến thành phố T, còn không biết anh ta đứng dưới ký túc xá tôi bao lâu……

Nước mắt lạch cạch rơi xuống, ông chủ Ngôn đứng ở trước mặt tôi dang hai tay, một khắc này tôi liều lĩnh nhào vào lòng anh ta.

Ông chủ Ngôn ôm chặt tôi, than thở một tiếng.

Tôi ôm chặt eo anh ta, vùi đầu trong ngực anh ta, rầu rĩ nói: “Anh là đại ngốc!” người anh ta lạnh lẽo đến không có chút độ ấm nào, hơi lạnh lan sang người tôi, tôi không khỏi ôm anh ta càng chặt, hi vọng anh ta có thể ấm một chút.

Anh ta cúi đầu cười, bàn tay to sờ đầu tôi, giọng khàn khàn: “Cũng là ai làm hại vậy?”

Tôi! Là tôi không tim không phổi lòng lang dạ sói vân vân làm hại!

Tôi cắn môi, đau lòng: “Anh đứng ngây ngốc bao lâu?”

Cánh tay anh ta càng siết chặt, tôi nghe thấy giọng trầm thấp của anh ta: “Rất lâu, rất lâu.”

Lệ trong mắt rơi xuống càng nhiều, tôi vùi đầu trong lòng anh ta nỉ non.

Tôi biết ý rất lâu trong lời anh ta nói, không đơn giản chỉ anh ta lo lắng bất an đứng ởi dưới ký túc xá của tôi mắc mưa, còn là chỉ thời gian tôi tùy hứng liều lĩnh ích kỷ khiến anh ta chờ, rất lâu rất lâu.

Sau đó tôi gọi cho Quý Tiểu Quang, nói với anh ta hôm nay tôi không đi huấn luyện, để tự anh ta xem xử lý. Đoán chừng anh ta còn đang trong mộng, mãi cho đến khi tôi cúp điện thoại anh ta cũng chưa thốt lên một lời.

Tôi kéo bàn tay lạnh lẽo của ông chủ Ngôn đến khách sạn thuê phòng, cho đến khi đẩy anh ta vào trong phòng tắm, trái tim đau lòng hơn nửa ngày của tôi mới dễ chịu một chút.

Anh ta vội đến rồi lại quên mang theo ví tiền, thẻ tín dụng, chính là không mang theo gì, một mình đến thành phố T.

Quan trọng nhất là ông chủ Ngôn lại không nói sớm với tôi, nếu sớm nói với đại gia, đại gia đã không dẫn anh ta đến một khách sạn năm sao….

Oa hu~! 8888 tệ đó…..túi tiền của đại gia sắp chảy máu! Thôi, vì ông chủ Ngôn cái gì cũng đáng gia! Huống chi….đại gia trở về có thể tìm anh ta thanh toán!

Ông chủ Ngôn đang ở trong phòng tắm tắm rửa sạch sẽ, hiếm khi đại gia không mơ mộng, hiếm khi không có đi nhìn lén thân thể trắng trẻo thơm ngát của ông chủ Ngôn, lúc này ngập đầu đại gia đều là chuyện về Kỷ Hiểu Lan và Ngôn Đậu Đậu.

Nặng nề nhào lên giường lớn mềm mại lăn lộn, đại gia thật vui vẻ, thật vui vẻ. bởi vì Kỷ Hiểu Lan trở về là vì Đậu Đậu, mà không phải vì ông chủ Ngôn! Quá tuyệt vời ~!

Mỹ nhân Kỷ Hiểu Lan nói với tôi, thật ra Ngôn Đậu Đậu không phải con trai ruột của ông chủ Ngôn, Đậu Đậu là con trai của cô ta và Trần Viên---bạn thân của ông chủ Ngôn!

Cụ thể là xảy ra chuyện gì, mọi người cứ thả lỏng nghe đại gia nói.

Theo lời của đương sự Kỷ Hiểu Lan, chín năm trước cô ta mang thai Đậu Đậu lại vì hiểu lầm Trần Viên ngoại tình, hai người cãi nhau ầm ĩ một trận sau đó Kỷ Hiểu Lan tức giận bỏ nhà đi. Trần Viên đuổi theo vì muốn đuổi kịp cô ta, vượt đèn đỏ không may gặp tai nạn giao thông, bi kịch cứ thế xảy ra. Lúc Kỷ Hiểu Lan nói đến Trần Viên, khóe mắt như có lệ, cô ta ngẩng đầu dừng lại một lát mới nói tiếp, ông chủ Ngôn và Trần Viên là bạn chơi từ nhỏ đến lớn, tình cảm đương nhiên không sao diễn tả được. chuyện Trần Viên, khiến anh ta rất hận Kỷ Hiểu Lan, cũng vì cô ta cố tình gây sự mới khiến anh em tốt của anh ta mất đi mạng sống, đây là chuyện làm sao anh ta cũng không tha thứ được.

Kỷ Hiểu Lan nói, ông chủ Ngôn không tha thứ cho cô ta cũng bình thường, bởi vì chính cô ta cũng không chách nào tha thứ cho bản thân. Sau khi sinh Đậu Đậu ra, liền nhẫn tâm bỏ đi, mỗi năm ở nước ngoài nghĩ ngơi dưỡng thương. Mà lần này về, thật sự là vì không chịu được sự khiển trách của lương tâm, ngày ngày đêm đêm cô ta đều mơ thấy Trần Viên ôm một bé trai mắng cô ta nhẫn tâm, cả con mình cũng không thèm lo.

Mà nguyên nhân cô ta đến tìm tôi, là muốn nhờ tôi giúp khuyên bảo ông chủ Ngôn, nhường quyền nuôi dưỡng Đậu Đậu cho cô ta, để cô ta tận tâm làm trách nhiệm của người mẹ.

Từ lúc biết được Kỷ Hiểu Lan không vì đến vì ông chủ Ngôn, tôi liền hủy bỏ địch ý với cô ta, còn vô cùng cảm thông. Nhưng có phải cô ta quá xem trọng tôi không…..tôi không có bản lĩnh lớn như vậy được hay không….

Tôi đang suy nghĩ làm sao uyển chuyển từ chối lời thỉnh cầu của cô ta, mỹ nhân Kỷ Hiểu Lan liền lệ rơi lã chã, như đổ máu: “Tôi cầu xin cô!”

Xin đại gia…

Cô ta cư nhiên cầu xin đại gia…….

Đại gia nhất thời kích động, liền dõng dạc đồng ý: “Giao hết thảy cho tôi!”

Ông chủ Ngôn nửa người dưới quấn khăn tắm bước ra, mái tóc ướt nhẹp thấm nước không thôi, một giọt nước chảy từ tóc anh ta xuống đến ngực rắn chắc cường tráng, một đường cong duyên dáng cho đến khi biến mất ở cuối khăn tắm. sắc đẹp động lòng người như thế chọc cho miệng lưỡi đại gia khô dắng, nhiệt huyết sôi trào, lửa dục thiêu thân. Trong đầu chuyện về Ngôn Đậu Đậu hay Đậu Đậu, Kỷ Hiểu Lan hay hòa gì đó hết thảy lập tức ném ra sau đầu, một lòng dốc sức làm sao đẩy ngã ông chủ Ngôn.

Ông chủ Ngôn thoáng nhìn bộ dạng dê xòm của tôi, khẽ nhếch môi, chậm rãi tiến tới giường lớn.

Anh ta bước một bước, trái tim nhỏ bé của tôi lại nhảy loạn thình thịch, lỗ tai chậm rãi đỏ hồng. ông chủ Ngôn sao anh ta, anh ta đột nhiên trở nên câu hồn người như vậy….gương mặt mỹ lệ, dáng người xinh đẹp, ánh mắt quyến rũ như tơ….phụt---!

Máu mũi đã lâu không thấy lại hoa hoa lệ lệ thiểm thiểm lượng lượng chảy ra!

Tôi nhanh chóng bịt mũi, dòng nước nóng đang liên tục trào ra từ lỗ mũi, mông chậm rãi lết về sau. Không thể nhìn ông chủ Ngôn nữa, bằng không đang đẩy ngã anh ta, đại gia sẽ chết vì mất máu mũi!

Dời tấm mắt, tìm kiếm khắp nơi thứ gì đó có thế khiến tôi phân tâm, phút chốc ánh mắt dừng ở trên đống quần áo vứt bỏ trước cửa phòng tắm. tôi rõ ràng nhìn thấy quần lót của anh ta, chất lỏng trong lỗ mũi chảy càng thêm hả hê.

Ông trời nhất định phải để đại gia chảy máu mũi chết sao.

Bàn tay to dịu dàng nhẹ nhàng lau sạch cái mũi tôi, ông chủ Ngôn cười khuynh thành: “Máu mũi này chảy vì tôi sao?”

Tôi không có tiền đồ gật đầu mạnh, máu mũi theo động tác tôi chảy xuống lần nữa. F-ck! Máu mũi cũng là máu, cứ chảy không ngừng như vậy, sớm hay muộn đại gia cũng bỏ mạng tại đây!

Đẩy bàn tay chà lau của ông chủ Ngôn ra, ta hít mạnh, hịt dòng chất lỏng đang sắp chảy ra về, ngây ngô cười hắc hắc với anh ta. Mày đẹp của ông chủ Ngôn khẽ nhếch, tùy tiện vứt khăn giấy dính đầy máu tươi trong tay, ngón tay ngọc thon dài nâng cằm tôi, giọng trầm thấp mị hoặc.

“Nếu không thì, chúng ta làm trước khi em 18 tuổi?”

Tiếp đó! Máu mũi đại gia thật vất vả ngừng, lại hoa hoa lệ lệ thiểm thiểm xuất huyết lần nữa!

Buổi tối trước mười tám tuổi mất hồn thần bí của đại gia cuối cùng cũng không thành công, bỡi vì mỗi khi nghĩ đến tuồi mười tám kích động lòng người, máu mũi liền không hề nghi ngờ chảy không ngừng, thế nên không cách nào tiếp tục xảy ra một đêm tuyệt vời.

Đại gia chưa bao giờ thống hận cái mũi mình như lúc này, vì sao phải làm hỏng đại sự của đại gia vào thời điểm mấu chốt, nếu không vì nó chảy máu không ngừng, ông chủ Ngôn bây giờ sớm đã trở thành người của tôi, từ nay về sau anh ta sống là người của đại gia chết là ma của đại gia, *gào khóc*! Chuyện tốt đẹp cỡ nào a….đại gia gia quyết định thống hận cái mũi mình một vạn năm!!

Ông chủ Ngôn lo lắng cho tôi bất an đứng một đêm không ngủ dưới ký túc xá chờ đợi, lúc này đang ngủ say, hô hấp vững vàng mà có quy luật.

Tôi rón rén trèo lên giường, nằm nghiêng bên cạnh anh ta, một tay chống đầu tỉ mỉ đánh giá ngủ quan ông chủ Ngôn đang ngủ say, nhẹ tay khẽ xoa mày tuấn lãng, tư thế có vẻ đặc biệt oai hùng bừng bừng phấn chấn, lông mi thật dài dày đặc thỉnh thoảng khẽ run, lần lượt đến mũi cao thẳng…

Rồi kết luận: ông chủ Ngôn thật là đẹp mắt, nhìn hoài không chán, ngàn nhìn vạn xem cũng thấy thật đẹp.

Nhẹ nhàng tiến vào trong ngực anh ta, nằm ở vòng eo cường tráng của anh ta, tôi ngáp một cái, hạnh phúc nghĩ: Thật ra như vậy cũng thật mất hồn…