Tôi Yêu Người Như Người Yêu Tôi

Chương 45: Đánh một trận




Sự tình chuyển biến quá mức đột ngột, vượt xa dung lượng não của Chu Phóng.

Hắn không muốn tin Chu Tiểu Trang, hắn nghĩ đây nhất định là cậu ta đang nói hưu nói vượn.

Quan Cố chỉ là nhất thời quá mức nóng giận mới không muốn gặp hắn mà thôi, làm sao có thể biến mất mãi mãi được?

Không thể, tuyệt đối không thể.

Trong lòng hắn rối loạn như tơ vò, khi mà hắn chưa kịp chú ý, Chu Tiểu Trang đã lặng lẽ đi đến trước mặt hắn, mềm giọng gọi: “Chồng ơi.”

Hắn mãnh liệt ngẩng đầu, trên mặt hoàn toàn là vẻ bối rối và hoảng sợ, lập tức liền muốn lui về sau để né tránh.

Tiểu Trang giữ chặt lấy hắn, tóc gáy và lông tơ trên người hắn đều dựng đứng lên, vội quát: “Buông tay!”

Tiểu Trang rất nhanh lại khôi phục dáng vẻ ngoan hiền vô tội ngày xưa: “Anh muốn đi đâu?”

Chu Phóng đối diện với gương mặt quen thuộc mà trong lòng lại tràn ngập sợ hãi trước nay chưa từng có: “Cậu… cậu có thể thả anh ấy ra được không?”

Tiểu Trang mỉm cười: “Không thể, là tự hắn chủ động từ bỏ, em đâu có cách nào khác.”

Chu Phóng: “…”

Tiểu Trang nói tiếp: “Anh đừng tự lừa mình dối người nói gì mà ‘trừ anh ấy ra thì ai cũng không được’, lúc nãy em vừa chạm vào anh, chẳng phải anh cứng rất nhanh đó sao?”

Cậu bước lại gần sát, vươn tay muốn chạm vào má Chu Phóng.

Chu Phóng trốn tránh không chịu, run run nói: “Không được, không được, tôi không cần cậu, cậu trả anh ấy lại cho tôi đi.”

“Anh cho rằng người mà anh thích là hắn sao?” Tiểu Trang ngừng tay, nhìn Chu Phóng lộ ra nụ cười châm chọc, “Anh ở bên hắn bao nhiêu năm rồi? Thế mà anh vẫn luôn không thích hắn, ngay cả việc lên giường đều coi hắn ta thành người khác, nếu không phải anh phát hiện hóa ra hắn còn có một mặt khác là em thì tên Quan Cố đó có thể biến thành cục cưng trong lòng anh sao?”

Chu Phóng nhất thời nghe mà sửng sốt, hoàn toàn không hiểu cậu đang muốn nói cái gì.

“Lọ thuốc mẹ em cho anh kia anh ném nó đi ngay, là bởi vì anh không nỡ bắt em uống, đúng không?”

Chu Phóng phản bác: “Tôi không nỡ cho anh ấy uống thì có.”

Tiểu Trang cười nhạt: “Đừng mạnh miệng, ngay cả chuyện lọ thuốc ấy là của mẹ cho anh cũng không dám nói thật, anh sợ em đau lòng, còn nói không thương em sao?”

Chu Phóng: “…”

Tiểu Trang nhìn vẻ mặt hoảng hốt của hắn, cho rằng hắn nghe lọt tai, âm điệu chợt thả nhẹ dỗ dành: “Chồng à, anh ngẫm kĩ lại xem, em vừa ngoan lại vừa nghe lời, từ bé anh đã thích kiểu như em mà, đột nhiên anh bị Quan Cố hấp dẫn cũng chỉ bởi vì phát hiện có khi hắn sẽ biến thành em thôi. Căn bản là anh không thích hắn, hắn có thể bò được lên giường của anh, tất cả đều nhờ em!”

Cậu ghé sát lại mặt Chu Phóng, định hôn môi hắn.

Chu Phóng vội né tránh, cũng đã hiểu phần nào Chu Tiểu Trang rốt cuộc muốn ám chỉ điều gì.

Tiểu Trang lại tỏ vẻ tủi thân, tựa vào vai Chu Phóng thấp giọng nói: “Hiện tại anh chưa nghĩ thông cũng không sao, anh cứ chậm rãi suy nghĩ đi, em biết anh ngốc, em thích anh ngốc thế này mà. Dù sao về sau ngày còn dài, sớm muộn gì anh cũng sẽ thông suốt. Đến lúc đó chúng ta liền quên những kẻ râu ria đi, chỉ cần vui vẻ ở bên nhau là được rồi.”

Chu Phóng nghe giọng cậu nũng nịu yếu ớt nói chuyện, trong lòng đột nhiên dâng lên uất hận, nghiến răng nghiến lợi: “Những kẻ râu ria?”

Tiểu Trang nghe ngữ khí của hắn đột nhiên biến đổi, vội ngẩng đầu lên.

Chu Phóng tung ra một đấm, Tiểu Trang không hề đề phòng thế nên bị hắn đánh ngã trên nền nhà, hắn nhào lên ấn Tiểu Trang xuống đánh cho một trận, vừa đánh vừa mắng: “Mẹ nó, cái gì mà bởi vì thích cậu! Tôi thích Quan Cố chín năm, vất vả lắm tôi mới có được tình yêu từ anh ấy! Thế mà chẳng bằng mấy chữ “kẻ râu ria” của cậu! Cậu trả anh ấy lại cho tôi! Mau trả lại đây! Trả lại đây!”

Hắn đánh mệt, thở dốc ngồi sang một bên, khó có thể kiềm nén mà gào khóc.

Tiểu Trang miễn cưỡng đứng lên, vừa rồi cậu đã bị Chu Phóng đánh cho sưng nửa bên mặt, hiện giờ lại tiếp tục bị đánh, dáng vẻ càng thêm chật vật hơn gấp trăm lần ban nãy.

Cậu nhìn chằm chằm Chu Phóng đang khóc thảm thiết, trong ánh mắt mơ hồ lộ ra chút yêu hận, cắn răng quát: “Tùy anh thích nói gì thì nói, nếu anh còn muốn người này thì cũng chỉ có thể là em, không muốn thì em cũng chẳng ngu như Quan Cố đâu, em sẽ bám riết lấy anh.”

Chu Phóng khóc đến nghẹn họng, vừa khẩn trương vừa giận dữ, lại muốn đánh người.

Tiểu Trang cứng đầu hét: “Đến đây! Có bản lĩnh thì giết em đi, không thì sớm muộn gì em cũng đem cái bản mặt này đi làm loạn với người khác cho anh xem!”

Chu Phóng tức giận đến nỗi trước mắt biến thành màu đen, lại không thể thật sự giết người kia, nhịn lại chẳng nhịn nỗi, cuối cùng chỉ có thể hung hăng tung thêm mấy đấm.

Mặt của Tiểu Trang đã sưng vù không thể nhìn, nhưng cậu vẫn bật cười đắc ý: “Hoặc là anh vui vẻ ở bên em hoặc là em đi tìm người khác, anh tự chọn đi.”

Chọn bà nội mày ấy chứ chọn!

Chu Phóng kéo cậu dậy, lôi thẳng vô phòng ngủ, ném Tiểu Trang vào bên trong rồi rầm một tiếng đóng cửa lại, khóa trái cửa từ bên ngoài, không quên rút luôn chìa khóa.

Hắn tức giận đến nỗi cả người muốn nổ tung, thế mà một chút biện pháp xử lý cũng chẳng có, tay chân Chu Phóng phát run đi đến trước tủ lạnh, rót một ly nước đá ừng ực uống cạn. Trên bàn cơm còn bày món ăn thừa của đêm nay, hắn nhìn mà tức giận, bưng lên đổ hết vào bồn cầu, giật nước cho trôi sạch rồi ném hết chén đĩa dơ vào bồn rửa.

Làm xong một loạt chuyện hắn càng thấy nôn nóng, trong lòng ngoại trừ hận Tiểu Trang thì hắn còn hận chính mình, hơn hết là nỗi khủng hoảng, lo lắng Quan Cố thật sự không bao giờ xuất hiện nữa đang bao trùm lấy hắn.

Làm sao đây? Phải làm sao đây? Hắn phải làm gì mới có thể cứu Quan Cố trở về?

Cửa phòng ngủ bị gõ hai cái, Tiểu Trang ở bên trong gọi hắn: “Chồng ơi.”

Chu Phóng phiền muốn chết, quát lớn: “Câm miệng! Tôi không muốn nghe cậu nói chuyện!”

Tiểu Trang cách cánh cửa cười khẽ: “Có phải còn cứng đúng không? Uống nước đá có tác dụng gì đâu chứ?”

Chu Phóng ngẩn ra, rất nhanh nhớ tới di động của Quan Cố còn ở trong tay Tiểu Trang, mà trong máy có kết nối với camera theo dõi bên ngoài, nãy giờ hắn làm những gì thì Tiểu Trang ở trong đó đều có thể thấy rõ.

Càng đáng ghét hơn là trừ camera sau tủ TV thì những cái khác Quan Cố đặt ở đâu hắn hoàn toàn không biết.

Hắn muốn vào cướp di động của Quan Cố về, lục đi lục lại mấy lần túi áo túi quần trên người mới phát hiện chìa khóa mới mấy phút đồng hồ trước rút từ cửa phòng ngủ đã biến mất.

…Vừa rồi bực bội đổ đồ ăn thừa vào bồn cầu không cẩn thận ném luôn nó mất rồi.

Nghĩ đến Tiểu Trang đang theo dõi nhất cử nhất động của mình, Chu Phóng ở trong này một phút đồng hồ cũng không chịu nổi nữa, ôm lấy Mèo Tới đang cuộn tròn trên ghế sô pha hoảng loạn bỏ chạy.

Trở lại lầu trên, hắn lập tức gọi điện thoại cho Diêu Bối Bối.

Bạn trai của Diêu Bối Bối nghe máy: “Bối Bối ngủ rồi, nếu không có việc gì gấp thì ngày mai tôi bảo cô ấy gọi lại nhé.”

Chu Phóng đang vội muốn chết, bèn nói ngay: “Liên quan đến mạng người đó, tôi chờ không được rồi, phiền anh gọi cô ấy dậy hộ tôi đi.”

Một lúc sau, người nói thay đổi thành Diêu Bối Bối: “Chu Phóng hả, sao vậy?”

Chu Phóng vừa nghe giọng của cô, thiếu chút nữa liền khóc lên: “Bối Bối, cậu giúp tôi với, nếu vĩnh viễn Quan Cố không trở về, tôi cũng chẳng thiết sống nữa mất.”

Diêu Bối Bối không hiểu gì hết, hoang mang hỏi lại: “Không trở về nữa là sao?”

Chu Phóng kích động vô cùng: “Chu Tiểu Trang! Cậu ta là đồ lừa đảo!”

Diêu Bối Bối cho rằng vẫn là chuyện xưa, bèn nhẹ giọng đáp: “Không phải cậu vạch trần chuyện cậu ta giả trang Quan Cố đấy chứ?”

Chu Phóng lắc đầu: “Không phải chuyện ấy, lúc giữa trưa mẹ Quan Cố tới dùng cơm…”

Hắn thuật lại từ khi mẹ Quan tới ăn cơm đến tận chuyện xảy ra khi tối, trừ việc Tiểu Trang cố tình dụng chạm hắn thì tất cả chuyện khác đều kể.

Diêu Bối Bối hiển nhiên cũng sợ hãi nhảy dựng lên, một lúc lâu mới bật thốt một câu: “Dm…”

Chu Phóng vẫn cứ ôm tâm lý mong chờ may mắn hỏi cô: “Nhân cách Chu Tiểu Trang này làm sao có thể chiếm xác trở thành chủ nhân, cậu ta lừa tôi đúng không?”

Diêu Bối Bối ấp úng: “Cái này…”

Chu Phóng gấp gáp: “Cậu mau nói đi!”

Giọng Diêu Bối Bối vô cùng cẩn trọng: “Chuyện này cũng không phải tuyệt đối không có khả năng.”

Chu Phóng nói không nên lời được nữa.

Diêu Bối Bối thấy vậy bèn an ủi: “Nếu Quan Cố uống thuốc có thể ngăn chặn Chu Tiểu Trang nhiều năm qua, vậy thì Quan Cố mới chỉ một tuần chưa xuất hiện thôi, hẳn là không tới nông nỗi hết cách cứu chữa đâu.”

Chu Phóng thở dài: “Tôi phải làm gì bây giờ?”

Diêu Bối Bối suy nghĩ một lát rồi hỏi: “Cậu đã kể cho mẹ Quan Cố nghe chưa?”

Chu Phóng đáp thật khẽ: “Chưa… Tôi không dám.”

Diêu Bối Bối gật gù: “Ừ, không nói cũng được nhưng cậu phải tìm cái cớ hỏi dì cách liên lạc với bác sĩ khoa thần kinh chữa bệnh cho Quan Cố những năm qua, tôi muốn xin ông ấy tư liệu và hồ sơ bệnh án của Quan Cố để nghiên cứu kĩ.”

Chu Phóng vội đáp ngay: “Được được! Giờ tôi hỏi dì luôn.”

Diêu Bối Bối ngăn cản: “Đừng, mười một giờ đêm rồi đó, lỡ dì sinh nghi chạy tới thăm Quan Cố thì sao? Chẳng phải cậu mới đập cậu ta tơi tả à, đừng khiến dì hoảng sợ, ngày mai rồi gọi, nhớ tìm lý do hợp lý vào.”

Chu Phóng chỉ đành đáp ứng: “Ừ, ừ, tôi biết.”

Diêu Bối Bối an ủi tiếp: “Cậu đừng gấp, nhất định có cách mà. Cậu ta đâu rồi?”

“Tôi nhốt cậu ta trong phòng ngủ… Tại cậu ta cứ bảo muốn ra ngoài làm loạn.”

Diêu Bối Bối phân tích: “Phỏng chừng là cố ý chọc giận cậu thôi, tôi cảm thấy cậu ta cơ bản không có hứng thú gì với ai ngoài cậu đâu.”

Chu Phóng chán nản thở dài: “Dù sao cái chìa khóa kia cũng mất rồi, trước tiên cứ nhốt cậu ta đêm nay đã. Cám ơn cậu nhé Bối Bối, cậu bầu bì thế kia mà tôi còn làm phiền thế này. Cậu mau ngủ đi, ngày mai lấy được số điện thoại của bác sĩ rồi tôi sẽ gửi cho cậu, ngủ ngon.”

Hắn ôm Mèo Tới cuộn tròn trên giường, lăn qua lộn lại. Đã một tuần không được gặp Quan Cố, hắn nhớ Quan Cố chết mất.

Nghĩ một hồi lại nhịn không được bật khóc, nức nở một mình trong đêm tối, khóc tê tâm liệt phế, khóc vô cùng thê thảm.

Nước mắt làm lông Mèo Tới ướt một mảng lớn.

Mèo Tới ước chừng cảm giác được hắn khổ sở bèn duỗi móng vuốt, dùng đệm chân chạm vào mặt của hắn.

Buổi sáng, hai mắt hắn sưng húp một mình đi xuống lầu.

Tiểu Trang thế mà lại đang rửa chén đĩa tối hôm qua trong bếp, vết bầm trên mặt trông thảm vô cùng, cậu bình tĩnh nhìn Chu Phóng, thậm chí còn vui vẻ hỏi: “Chồng ơi, bữa sáng anh muốn ăn gì?”

Chu Phóng: “…”

Hắn đi vào trong ngó qua thử, ổ khóa cửa phòng ngủ đã bị khoét một lỗ thủng rất to.