Tôi Yêu Người Như Người Yêu Tôi

Chương 42: Mẹ thương em lắm




Chu Phóng giật mình: “Cậu đùa tôi à? Điều này sao có thể xảy ra?”

Diêu Bối Bối phân tích: “Nếu thật sự xuất hiện nhân cách mới thì ‘hắn’ làm sao có thể biết rõ quan hệ tam giác của cậu, Quan Cố và Tiểu Trang được?”

Chu Phóng bối rối: “…Ai có quan hệ tam giác với ai chứ?”

“Bây giờ không phải là lúc thảo luận chuyện này, tôi chỉ muốn nói vừa rồi người mà cậu nhìn thấy quá nửa không phải là nhân cách mới, nếu cậu đã cho rằng đó không phải Quan Cố, vậy thì đương nhiên là Tiểu Trang rồi. Nhưng cậu xác định chắc chắn không phải là Quan Cố chứ? Có khi nào do cậu nghĩ nhiều rồi không?”

Chu Phóng quả quyết: “Tôi xác định trăm phần trăm. Người yêu tôi lẽ nào tôi nhận không ra. Nhưng mà… Tiểu Trang đâu có nói được?”

Diêu Bối Bối bật cười: “Đồ ngốc. Cậu thật sự cho rằng cậu ta là người câm à? Dây thanh quản của Quan Cố đâu có vấn đề gì, chẳng qua Tiểu Trang xuất hiện đúng lúc Quan Cố chịu kích thích khiến bản thân bị mất tiếng, cho nên Tiểu Trang mới cho là mình không thể nói chuyện thôi, đây là vấn đề nhỏ của tâm lý, vượt qua cũng chẳng khó khăn gì.”

Chu Phóng nhớ tới chạng vạng ngày hôm qua nghe thấy tiếng người nói chuyện trong phòng sách, nhất thời đầu óc hỗn loạn hết cả lên, suy nghĩ một lúc lâu mới nói: “Vậy cậu ta giả làm Quan Cố có ý gì?”

Diêu Bối Bối đưa ra suy đoán: “Có thể là trông cậu đau khổ quá nên cậu ta muốn dỗ cậu vui vẻ lên thôi.”

Chu Phóng: “…”

Diêu Bối Bối thở dài: “Kỳ thật tâm tư của Tiểu Trang rất đơn thuần, chỉ là cậu ấy quá thích cậu. Sở dĩ cậu ấy tồn tại, nói cho cùng vẫn là bởi vì Quan Cố yêu mà không có được. Cậu ấy là nhân cách mà Quan Cố tạo ra dựa theo sở thích của cậu, Quan Cố có bao nhiêu tình cảm dành cho cậu, thì Tiểu Trang cũng có ngần đó.”

Thuốc hạ sốt dần có hiệu quả, Chu Phóng nằm chăn trong toát mồ hôi toàn thân, đầu óc cũng không váng vất quay cuồng như sáng hôm qua nữa.

Có điều hắn chỉ cảm thấy còn khổ sở hơn cả ngày hôm qua.

Tiểu Trang quả thật rất vô tội rất thê thảm, nhưng chẳng lẽ hắn không thảm sao? Người khác yêu đương hẹn hò đều rất ngọt ngào, vì lẽ gì mà tình yêu của hắn lại nhiều đau khổ đến vậy? Rõ ràng hắn và Quan Cố là thanh mai trúc mã, mà ai cũng rất yêu đối phương, thế nhưng tại sao lại biến thành trò đùa như hiện giờ chứ?

Hắn suy nghĩ thật lâu, nghĩ hoài nghĩ mãi.

Trách ai được đây? Cuối cùng, hết thảy hắn đều quy về tự trách bản thân mình, giai đoạn trưởng thành tựa như một thằng ngốc, giờ đã hai mươi mấy tuổi vẫn là một kẻ chẳng có chút đầu óc nào.

Qua hồi lâu, cửa phòng nhẹ nhàng vang lên một tiếng gõ, hắn vội vàng nhắm mắt lại vờ như đang ngủ.

Có người tiến vào, bước chân rất nhẹ đi đến bên giường, sau đó hắn cảm giác trán của mình bị sờ tới.

Hắn chỉ diễn kịch khi đứng trước máy quay đóng phim thôi, thế nên dứt khoát mở mắt nhìn thẳng người trước mặt.

“Quan Cố” mỉm cười rất dịu dàng: “Anh đánh thức em hả?”

Chu Phóng đã biết đây không phải là Quan Cố, nhưng trong vài giây cơ hồ hắn vẫn tưởng anh thật sự trở về.

Không chỉ là mặt, ngay cả biểu tình Tiểu Trang cũng học rất giống.

Tiểu Trang ngồi xuống bên giường, thân thiết hỏi han: “Hạ sốt rồi, bả vai em còn đau không?”

Chu Phóng khẽ gật đầu: “Tốt hơn nhiều rồi.”

“Có đói bụng không? Giữa trưa em muốn ăn gì? Lát nữa mẹ anh sẽ đến, em thèm món gì anh sẽ bảo mẹ làm món đó nhé.” Ánh mắt Tiểu Trang tràn ngập sự quan tâm dành cho hắn.

Chu Phóng sửng sốt: “Dì muốn tới đây sao?”

Tiểu Trang cười bảo: “Ừ, một tuần anh không gặp mẹ rồi, nãy mới gọi điện báo công tác bận quá, mẹ vừa nghe hôm nay anh không đi làm liền muốn tới thăm, cũng nhân tiện thăm em luôn.”

Chu Phóng suy nghĩ rất nhanh rồi nói: “Thế em dậy rửa mặt cạo râu đã, để dì nhìn thấy dáng vẻ này cũng không tốt.”

Hắn ngồi dậy, chăn trượt xuống chỉ che khuất bụng dưới. Vẻ mặt Tiểu Trang hoàn toàn trấn định nhìn cả người hắn trần truồng, hầu kết tự cho là không bị phát hiện lại len lén trượt lên trượt xuống mấy cái.

Chu Phóng bối rối, khẽ kéo tấm chăn lên cao: “…Em khát quá, anh lấy giúp em một ly nước ấm đi.”

Tiểu Trang lưu luyến đứng dậy rời đi. Chu Phóng vội vã mặc quần áo với vận tốc ánh sáng.

Lúc này hắn hồi tưởng lại cảnh lúc sáng chủ động cởi sạch nằm trên giường cầu xin người ta đè mình, thật sự là điên rồi… thiếu chút nữa là thành chó điên động dục luôn rồi mà.

Trong thời gian rửa mặt cạo râu, hắn luôn suy nghĩ tiếp theo phải làm như thế nào. Trước hết vẫn không nên để cho cho mẹ Quan biết, bằng không bà sẽ rất đau lòng, con trai ngoan của bà đang yên đang lành lại bị Chu Phóng làm cho tức ‘chết’.

“Á…” Chu Phóng không chú ý, cạo xước một vệt dài dưới cằm, vết cắt này khá sâu làm máu cũng chảy ra, hắn vội lấy tay bưng kín.

Hắn xả nước trong bồn rửa mặt, lấy khăn lau máu rồi gọi Tiểu Trang: “…Quan Cố! Mặt em bị thương!”

Tiểu Trang hối hả chạy vào, vừa thấy miệng vết thương của hắn liền hoảng đến nỗi nói lắp: “Làm… làm sao bây giờ?”

Chu Phóng: “…”

Tiểu Trang rất nhanh cảm giác được mình thất thố, cố gắng thay đổi sắc mặt: “Anh đi lấy hộp thuốc.”

Giữa trưa, mẹ Quan xách hai túi to đầy rau dưa và các loại thịt đến, vào cửa nhìn thấy cằm Chu Phóng dán miếng băng cá nhân liền sốt sắng hỏi: “Con bị sao vậy?”

Chu Phóng ngoan ngoãn trả lời: “Lúc cạo râu không cẩn thận lỡ tay quẹt một đường thôi dì ạ.”

Mẹ Quan xuýt xoa: “Sao không đổi dao cạo bằng điện ấy? Dì thấy Quan Cố với ba nó dùng cái đó mà, vừa tiện lại vừa an toàn.”

Chu Phóng cười đáp: “Râu của con cứng lắm, dùng dao cạo điện không sạch hết được đâu ạ.”

Lúc hắn mới ngủ dậy tính tình rất khó chịu, thường thì lúc rửa mặt cạo râu kiểu gì cũng ào ào vội vã, mỗi tháng ít nhất cũng tự rạch vào mặt một lần, vì vậy mà trong nhà lúc nào cũng chuẩn bị sẵn bông băng và cồn, Quan Cố có rất nhiều kinh nghiệm giúp hắn xử lý miệng vết thương do dao lam gây ra.

Tiểu Trang yên lặng không nói gì, chỉ lo giúp mẹ Quan xách hai gói to vào phòng bếp.

Mẹ Quan cảm thấy không khí hơi là lạ, nhỏ giọng hỏi Chu Phóng: “Hai đứa cãi nhau hả?”

Chu Phóng không muốn nói nhiều nên chỉ trả lời ngắn gọn: “Không phải đâu dì, là cậu ấy nổi giận với con.”

Mẹ Quan nghe vậy chỉ thở dài: “Đừng trách dì lắm lời nhưng mà tính tình nóng nảy của con cũng phải thay đổi đi, cũng mỗi Quan Cố mới chịu được con đấy.”

Chu Phóng ngoan ngoãn gật đầu đáp ứng: “Dạ.”

Hắn nghĩ chỉ cần Quan Cố đồng ý ra gặp mình thì cả đời này hắn sẽ chẳng bao giờ nổi giận nữa, hắn chẳng những muốn tu thân dưỡng tính, còn muốn xem Quan Cố như ba mình để mà hiếu kính kia kìa.

Mẹ Quan chuẩn bị nấu cơm, gọi Chu Phóng vào phụ vài việc lặt vặt, Tiểu Trang lập tức chủ động lên thay: “Mẹ ơi, bả vai cậu ấy không thoải mái, để con làm cho.”

Vết thương cũ của Chu Phóng đương nhiên mẹ Quan cũng biết, bà còn quan tâm dặn dò Chu Phóng vài câu rồi mới vào phòng bếp bận rộn xào nấu.

Chu Phóng làm bộ như rót nước uống, ngang qua cửa phòng bếp len lén nhìn vào bên trong. Hai mẹ con cười nói rất vui vẻ.

Hắn chợt thấy mất hứng thay cho Quan Cố.

Hắn nhớ rõ lúc Quan Cố nhắc tới Tiểu Trang giọng điệu còn có vẻ rất ghen tuông bảo rằng “Mẹ anh thích cậu ta lắm!”, nếu biết hiện tại mẹ mình ngay cả hàng giả cũng không nhận ra kiểu gì cũng tức điên lên cho xem.

Cơm nước xong, mẹ Quan nói còn hẹn bạn đi spa chăm sóc da cho nên không ở lại lâu được. Bà vừa đi, Chu Phóng lập tức vạch mặt Tiểu Trang.

“Đừng giả bộ nữa.” Hắn nói, “Chẳng giống gì cả.”

Tiểu Trang hẳn cũng đã sớm nhận ra mình bị phát hiện, cúi đầu không nói lời nào.

Chu Phóng tiếp tục kể tội: “Rõ ràng là cậu có thể nói chuyện, còn giả làm người câm lâu như vậy, rốt cuộc thì cậu muốn làm gì?”

Tiểu Trang nhỏ giọng: “Không mà… Mới cách đây không lâu em phát hiện mình nói được đó chứ, chính là khi anh và Bối Bối bảo với em, Quan Cố và em là cùng một người ấy.”

Chu Phóng bác bỏ ngay: “Cậu và anh ấy không phải là một!”

Tiểu Trang tủi thân lại muốn khóc. Chu Phóng nạt: “Không được khóc!”

Tiểu Trang vội dùng mu bàn tay chùi mắt, đáng tiếc nước mắt rất nhanh lại đảo quanh đầy đôi con ngươi. Chu Phóng bị dáng vẻ này của cậu ta khiến cho lòng mềm nhũn, rút tờ giấy khăn đưa cho cậu chàng rồi bảo: “Đừng khóc nữa.”

Hai mắt Tiểu Trang rớm lệ nhìn hắn, giọng mềm mềm yếu ớt gọi: “Chồng ơi.”

Chu Phóng thoáng rùng mình: “Gọi tôi là Chu Phóng!”

Tiểu Trang lau nước mắt đi: “Không phải em muốn nhân cơ hội giả làm anh ta để làm gì với anh đâu. Đêm qua anh khổ sở như vậy, lại còn sốt cao mà chẳng chịu cho em chăm sóc, còn nói anh ta mà không trở lại thì anh chết cho xong nên em lo lắm.”

Chu Phóng thở dài: “…Tôi không chết đâu, tôi còn muốn chờ anh ấy trở về mà.”

Tiểu Trang trầm mặc mấy giây mới nói: “Nếu… em nói là nếu thôi nhé, nếu Quan Cố vĩnh viễn không trở lại thì anh cũng chờ anh ta mãi sao?”

Lời này khiến tâm trạng Chu Phóng như rớt xuống đáy vực, hắn muộn phiền gắt gỏng: “Không có cái giả thuyết này, dù anh ấy giận tôi thì chẳng lẽ cũng không cần ba mẹ ảnh nữa sao? Sớm muộn gì thì ảnh cũng sẽ xuất hiện thôi! Cậu đừng nói linh tinh nữa!”

Tiểu Trang mím môi: “Em cũng có thể chăm sóc mẹ mà.”

“Đó không phải là mẹ cậu đâu!” Chu Phóng cực kỳ tức giận.

Tiểu Trang đột nhiên nóng nảy, lớn tiếng quát lại: “Sao lại không? Mẹ thích em lắm, anh không thấy mới nãy mẹ đối xử tốt với em thế kia à, luôn gắp đồ ăn cho em, bảo em gầy, bảo em phải ăn nhiều một chút, còn dặn em chú ý sức khỏe, đừng chỉ lo công tác. Mẹ thương em lắm!”

Chu Phóng lắc đầu: “Đó là vì dì chưa nhìn ra cậu không phải Quan Cố thôi.”

Tiểu Trang không phục cãi lại: “Hôm nay có thể là như vậy, nhưng trước kia thì sao? Lúc trước mẹ đã đối xử với em rất tốt rồi, bà vẫn luôn thương em, xem em như con ruột của bà mà!”

Chu Phóng không thể phản bác, hắn chưa từng làm cha làm mẹ nên khó lý giải tình cảm mà cha mẹ dành cho con cái, càng miễn bàn đến tình huống phức tạp như Quan Cố và Chu Tiểu Trang.

Nhưng hắn thật sự không vui nổi, có chút gì đó giống như là ghen tị thay Quan Cố, hắn khó chịu bảo” “Tôi không thèm nghe cậu nói nữa, mau rửa chén đi! Tôi đau đầu lắm, muốn đi ngủ trưa.”

Hắn đứng lên rồi nói: “Cậu… từ hôm nay trở đi ngủ sô pha đi!”

Nói là ngủ trưa, kỳ thật Chu Phóng sao có thể ngủ được. Hắn mở di động và album ảnh những tấm hình trước kia, Quan Cố cùng hắn và cả Mèo Tới nữa, rất nhiều tấm là một nhà ba người tự cầm máy chụp chung.

Càng xem Chu Phóng lại càng thấy khổ sở, hắn nhớ Quan Cố phát điên lên được, đau đớn đến nỗi tê tâm liệt phế, cả người thấy bứt rứt khó chịu vô cùng. Đang lúc xem hình đến nỗi hai mắt rưng rưng chực khóc, trái tim đắng chát khó chịu thì mẹ Quan đột nhiên gọi điện thoại cho hắn.

Bà mới đi chưa tới một giờ, chẳng lẽ quên chưa dặn gì sao?

Hắn mờ máy lên nghe: “Alo, sao thế dì?”

Mẹ Quan nói: “Chu Phóng, dì đang ở cửa nhà con trên tầng, con lên đây đi.”

Chu Phóng còn định hỏi lại thì bà đã nói trước: “Con tìm lý do đi một mình thôi, đừng để Quan Cố theo lên, cũng đừng nói với nó là dì tìm con.”

Hắn đi ra khỏi phòng, Tiểu Trang đang ngồi trong phòng khách vuốt bụng cho Mèo Tới, con mèo kia được sờ híp hết cả mắt, thoải mái chổng bốn vó lên trời.

“Tôi lên lầu lấy ít đồ.” Chu Phóng nói, “Một xíu thôi là xuống, cậu đừng có chạy lung tung đấy.”

Tiểu Trang vô cùng nhu thuận gật đầu: “Em sẽ không đi đâu hết, ngồi đây chờ anh thôi.”

Chu Phóng lên lầu, mẹ Quan quả nhiên đang đứng chờ trên hành lang. Hắn đi qua mở cửa, cúi người xuống lấy dép lê cho bà thay rồi hỏi: “Dì ơi, rốt cuộc có chuyện gì thế ạ?”

Chờ hai người đi vào đóng kín cửa nhà, mẹ Quan mới lạnh  mặt nói: “Chu Phóng, con đừng bảo con nhìn không ra đấy nhé, đó đâu phải là Quan Cố.”

Chu Phóng: “…”

“Con biết đúng không? Biết mà sao con còn ở với nó? Còn hợp nhau gạt dì?” Mẹ Quan tức giận đến nỗi tay run lên, chỉ vào hắn nói, “Quan Cố yêu con lâu như vậy, cả tấm lòng thành của nó hóa ra đều cho chó ăn cả à?”

Chu Phóng vội giải thích: “Không phải! Dì ơi, không phải như vậy đâu!”

Chuyện cho tới bây giờ thì cũng không có để giấu giếm nữa, hắn bèn kể lại tất cả từ đầu đến cuối mọi chuyện hắn đã làm Quan Cố tức giận rồi biến mất như thế nào cho mẹ Quan nghe.

Gương mặt mẹ Quan tái nhợt, giọng bà run rẩy: “Đã một tuần rồi ư? Tại sao không gọi cho dì biết sớm hả?”

Chu Phóng cúi đầu ủ rũ: “Xin lỗi dì, con sợ dì lo lắng nên…”

Mẹ Quan tháo kính xuống, bà dụi dụi khóe mắt đỏ ửng rồi cắt ngang: “Con đừng nói nữa, dì hiểu rồi.”

Chu Phóng an ủi bà mà cũng là tự nói cho chính mình nghe: “Chờ Quan Cố hết giận nhất định anh ấy sẽ về, dù anh ấy bỏ được con thì cũng sẽ luyến tiếc dì mà.”

Mẹ Quan đeo kính nghiêm chỉnh lại, thay đổi ngữ khí: “Nó không ra thì chúng ta kéo nó đi ra.”

Chu Phóng tròn mắt chưa hiểu. Mẹ Quan lôi ra một bọc nhỏ trong túi xách, bên trong là một hộp thuốc, Chu Phóng cầm qua xem, bên trên viết rõ đây là thuốc hỗ trợ điều trị tinh thần phân liệt.

Chu Phóng: “…”

Mẹ Quan giải thích: “Đây là thuốc mới rồi dì lấy từ chỗ bác sỹ trước kia của Quan Cố, nó từng uống hơn một tháng rồi, sau khi uống đã nhiều năm đều không tái phát bệnh nữa, hiệu quả vẫn có thể thấy rõ, con cho nó uống đi.”

Chu Phóng cầm thuốc, do dự hỏi: “Chẳng phải thuốc này ảnh hưởng rất lớn đến sức khỏe sao?”

Mẹ Quan thở dài: “Dì cho rằng tác dụng phụ có nhiều thế nào thì cũng đâu quan trọng bằng tình trạng lúc này?”

Chu Phóng vẫn rất do dự: “Đang yên đang lành bảo Tiểu Trang uống thuốc, cậu ta nhất định sẽ không đồng ý đâu.”

Mẹ Quan tức giận: “Sao con giống hệt hồi bé chẳng chịu động não suy nghĩ vậy? Nó không chịu thì dù ép cũng phải nhét hết vào bụng nó, con không cần Quan Cố nhưng dì còn muốn con trai dì đấy!”

Tiễn bà rời đi, Chu Phóng mới về nhà dưới lầu. Tiểu Trang còn ngồi ở chỗ vừa rồi, ôm Mèo Tới trêu đùa rất vui vẻ.

Cậu hỏi Chu Phóng: “Không phải anh đi lấy đồ sao? Đồ đâu?”

Chu Phóng: “…Quên mất rồi.”

Hắn vào nhà, lướt qua Tiểu Trang và Mèo Tới, đi thẳng đến buồng vệ sinh.

Đầu Tiểu Trang giống như bông hoa hướng dương vậy, xoay theo từng động tác của Chu Phóng.

Hắn quay đầu lại nhìn Tiểu Trang, cậu vội vàng cười tươi với hắn. Đột nhiên hắn cảm thấy trong lòng rất xót xa.

Đứng trong nhà vệ sinh, hắn lôi hộp thuốc kia ra nhìn một lúc lâu, cuối cùng vẫn ném vào trong giỏ rác.