Tôi Yêu Người Như Người Yêu Tôi

Chương 37: Diêu Bối Bối




Đầu Chu Phóng đau muốn nổ tung, hoàn toàn chẳng đọc vào nổi nửa chữ trong kịch bản, hắn cứ không ngừng thất thần suy nghĩ tận đẩu đâu.

Hắn tự biết có lẽ chẳng giấu được bao lâu nữa, sớm muộn gì Quan Cố cũng sẽ phát hiện chuyện hắn từng nhắn tin với Tiểu Trang, đến lúc đó hắn phải làm gì đây?

Bảo Chu Phóng chủ động thẳng thắn với Quan Cố thì hắn lại không dám, hắn sẽ chẳng thể nói trôi chảy rành mạch toàn bộ sự việc được. Quan Cố còn rõ ràng hơn cả hắn việc người tên Tiểu Trang kia làm nũng khủng khiếp cỡ nào, giờ hắn lại bảo “Em luôn nghĩ cả hai chỉ là một người” thì ai mà tin, khinh anh là kẻ ngốc sao?

Sống đến tận giờ phút này, Chu Phóng tuy không đành lòng nhưng vẫn phải thừa nhận bản thân mình chưa từng làm được bất kỳ một chuyện thông minh có não nào, cứ thử điểm lại vài việc chính trong cuộc đời hắn thì biết. Đầu tiên là ngu ngu ngơ ngơ chẳng hiểu làm sao lại yêu đương hẹn hò với tên nhóc mang danh nghĩa ‘mối tình đầu’, rồi cũng chẳng hay do đâu mà come-out khiến mẹ biết, có thể thi đậu Học viện Điện ảnh hoàn toàn là dựa vào Quan Cố, số hắn may mắn chỉ đóng một phim liền nổi tiếng, nuôi mèo cùng với Quan Cố rồi thầm yêu anh, vừa ngốc nghếch vừa sợ hãi chẳng dám thổ lộ, thật vất vả có thể ở bên nhau thì lại mơ mơ hồ hồ ngoại tình… Ấy khoan! Hắn không ngoại tình mà!

Nửa đời người này sao mà hắn sống vô nghĩa vậy cơ chứ?

——–

Camera theo dõi mà Quan Cố đặt mua ngay ngày hôm sau đã được giao tới, lúc anh đang lúi húi lắp đặt thì Chu Phóng dè dặt ở một bên hỏi: “Là loại thu được cả tiếng sao?”

Quan Cố gật đầu đáp: “Ừ, 4K, độ phân giải cao lắm.”

Nghe vậy Chu Phóng chỉ có thể trưng ra vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc nữa, đến cảm giác tận thế sắp sửa ập tới cũng xuất hiện luôn rồi.

Quan Cố ngồi xổm trước tủ TV, lắp cái camera vào góc kín trong nóc tủ.

Mèo Tới nhảy lên trên lưng anh, tò mò duỗi cổ ngó nghiêng xung quanh. Thấy vậy anh bèn cười bảo: “Mau kéo thằng con béo ụ nhà em xuống đi, nặng quá đè anh không vặn nổi ốc luôn này.”

Chu Phóng đi qua bế Mèo Tới ra, dường như con trai hắn lại mập thêm rồi, ôm lên cực kỳ nặng tay.

Quan Cố vừa loay hoay vặn ốc vừa thuận miệng nói: “Hình như mấy ngày rồi em không cho nó xuống đây à?”

Chu Phóng có tật giật mình nhưng vẫn cố trấn tĩnh đáp: “Nào có.”

Quả thực là có!

Tiểu Trang từng nhắn tin bảo có ý định chuyển nhà, hắn sợ Tiểu Trang trong cơn mất bình tĩnh lại ôm luôn Mèo Tới đi nên mấy ngày nay không dám cho con trai xuống dưới. Thế nhưng hiện tại hình như cậu ta cũng không còn muốn dọn đi nữa.

… Với lại, trông dáng vẻ cậu ấy đi tìm mèo rất đáng thương.

Quan Cố đứng dậy, lui ra phía sau vài bước nhìn ngó xem xét, cảm thấy camera vừa gắn vô cùng bí mật mới vừa lòng thu gom dụng cụ đi cất.

Chu Phóng ôm mèo cũng tò mò đi qua xem thử, quả thực rất bí mật, còn là loại máy 4K chất lượng cao. Thật đáng sợ!

Quan Cố rửa tay trong nhà tắm xong xuôi mới đi ra nói: “À, Diêu Bối Bối về nước rồi đó, cô ấy muốn mời chúng ta ăn một bữa cơm.”

Chu Phóng nghe thấy cái tên này theo phản xạ liền biến sắc mặt: “Hai người còn liên lạc với nhau ư?”

Quan Cố bật cười, quẹt tay ướt lên mũi hắn: “Chẳng phải đã kể với em rồi sao? Anh với cô ấy chỉ là bạn tốt thôi mà.”

Chu Phóng ghen với cô gái này đã rất nhiều năm rồi, dù có biết chuyện thì theo bản năng vẫn thấy cực kỳ khó chịu: “Người ta lấy xong bằng tiến sĩ kinh tế rồi à? Không ở lại đấy làm đi, vội vã về nước làm gì vậy?”

Quan Cố tỏ vẻ bất đắc dĩ, chỉ đành kiên nhẫn giải thích hòng vuốt đuôi cậu người yêu đang xù lông nhà mình: “Trong nhà Bối Bối đã biết cô ấy mang thai rồi, phỏng chừng thấy hai người kiên trì nhiều năm như vậy nên suy nghĩ cũng thoáng hơn, không để tâm chuyện hoàn cảnh gia đình của bạn trai cô ấy nữa. Mới đây đã gọi cả hai về đăng ký kết hôn, hơn nữa ở gần thì người nhà chăm sóc cho cô ấy cũng tiện mà. Hiện tại cô ấy có bầu sắp năm tháng rồi, ngồi máy bay sẽ không bị ảnh hưởng nhiều nên mới tranh thủ về luôn. Còn nữa, cô ấy không học kinh tế mà là chuyên ngành tâm lý học.”

Chu Phóng ngạc nhiên: “Em nhớ cô ấy với anh cùng chung khoa ở trường đại học mà? Sao lại đổi ngành rồi?”

Quan Cố tiếp tục giải thích cho hắn hiểu: “Trong nhà Bối Bối vốn làm kinh tế nên muốn cô ấy theo học thương mại, kỳ thật Bối Bối không hứng thú gì với chuyên ngành này. Ra nước ngoài rồi thì chẳng khác gì chim sổ lồng, không ai quản nữa cho nên lập tức đổi ngành luôn.”

Chu Phóng nói bằng giọng chua lè: “Anh cũng rành việc nhà người ta quá ha. Hai người là bạn tốt mà, cổ hẹn anh thì cứ hẹn, gọi em theo làm gì?”

Quan Cố đoạt lấy Mèo Tới từ trong ngực của hắn, cười khẽ: “Cô ấy sẽ dắt theo bạn trai, bảo anh cũng phải mang người yêu của mình theo kia kìa.”

Chu Phóng khống chế không được tâm tình, thật sự rất muốn ngửa mặt lên trời cười mấy tiếng thật to. “Người yêu” – hai chữ này mới ngọt ngào làm sao!

Quan Cố nhấc bổng Mèo Tới lên xoay vòng vòng: “Cưng à, em đừng tỏ ra thù địch với cô ấy nữa, Bối Bối quý em lắm đấy. Rốt cuộc em có đi cùng anh không đây?”

Chu Phóng vui vẻ đáp ứng ngay: “Đi chứ.”

Tuy rằng Chu Phóng đã biết đôi bên không phải là tình địch của nhau, nhưng ít nhiều trong lòng vẫn có chút lăn tăn, dù sao cũng ghen với người ta nhiều năm lắm rồi, đâu phải chỉ một câu bảo “bạn tốt” là lập tức xóa sạch hiềm khích đi ngay được!

Thế nên trước khi đi gặp Diêu Bối Bối, Chu Phóng đặc biệt hẹn nhà tạo mẫu tóc thay đổi một kiểu đầu mới cực soái, buổi tối trước hôm hẹn còn đắp cả mặt nạ cho đẹp da làm Quan Cố dở khóc dở cười không thôi.

————-

Ngày hôm sau, lúc hắn đến chỗ hẹn thì Quan Cố vẫn chưa tới, ban nãy mới gọi thì anh bảo mình còn đang bị kẹt xe trên đường, nói hắn cứ vô đó trước.

Diêu Bối Bối ngồi cạnh bạn trai ở một cái bàn vuông vuông trong góc nhà hàng, hai người đang cười đùa tán gẫu chuyện gì đó, thoạt nhìn có vẻ vô cùng ngọt ngào, tình cảm.

Cô ngẩng đầu thấy Chu Phóng liền vội vẫy tay gọi hắn đi qua.

Chu Phóng đành phải xấu hổ tới gần, hắn đương nhiên từng gặp Diêu Bối Bối rồi, chẳng qua số lần đôi bên trò chuyện chỉ cần một bàn tay là có thể tính hết. Khi đó chỉ cần hắn vừa nhìn thấy Diêu Bối Bối xuất hiện bên cạnh Quan Cố là sẽ tự động né tránh ngay tức khắc.

“Quan Cố đâu? Hai người không đi chung hả?” Diêu Bối Bối hỏi thăm.

Chu Phóng chậm rãi kéo ghế ngồi xuống: “Anh ấy lái xe từ công ty sang đây, tôi đang nghỉ ngơi ở nhà nên tự qua luôn.”

Diêu Bối Bối giới thiệu bạn trai của mình, đó là một anh chàng cao lớn ưa nhìn nhưng rất dễ ngượng ngùng, xấu hổ.

Chu Phóng chào hỏi người kia xong cũng không nói gì nữa, chỉ tự lấy nước uống.

Diêu Bối Bối đẩy tay bạn trai, giọng hơi nũng nịu: “Em muốn ăn ô mai, anh đi mua cho em nha.”

Bạn trai của cô rất thật thà, không hiểu ý cô nên đáp: “Xa lắm, cơm nước xong trên đường về anh mua cho nhé.”

Diêu Bối Bối lắc đầu, tiếp tục lay lay cánh tay của anh: “Không, em muốn ăn ngay bây giờ cơ.”

Đến lúc này bạn trai của cô mới kịp ngộ ra đây là muốn mình tạm tránh đi bèn đứng lên ra ngoài.

Chỉ còn lại hai người, một tay cô chống cằm, một tay gõ gõ lên mặt bàn, cười tủm tỉm nhìn Chu Phóng.

Chu Phóng khó hiểu hỏi: “…Cậu nhìn tôi làm gì?”

“Trước kia tôi cảm thấy trừ cái mặt ra thì cậu chẳng được gì hết, không biết Quan Cố thích cậu ở điểm nào nữa.”

Chu Phóng: “…”

Diêu Bối Bối cười nói tiếp: “Hiện tại lớn tuổi rồi, nhìn cậu xem, quả nhiên chỉ cần có mặt là đủ rồi.”

Đây là khen hắn sao? Đúng không? Hình như không phải! Chắc chắn không phải đâu!

Chu Phóng bực bội: “Cậu khỏi phải mắng xéo, tôi nhịn cậu lâu rồi đấy!”

Diêu Bối Bối ngạc nhiên vô cùng: “Cậu nhịn tôi?”

Chu Phóng thấy vẻ mặt “tỏ vẻ ngây thơ” của cô thì lại càng khó ở: “Cậu có phải bạn gái của Quan Cố đâu, trước kia vừa nhìn thấy tôi liền khoác tay anh ấy! Cậu cố tình lợi dụng ảnh đúng không? Trước mặt bạn trai cậu, tôi mới nhịn không nói đấy!”

Diêu Bối Bối cười lớn: “Có lẽ Quan Cố thích cậu vì cậu ngốc thế này nhỉ?”

Chu Phóng thật sự khó chịu, cô gái này cứ mở miệng câu nào là sỉ cậu câu đó là sao?

Diêu Bối Bối thấy hắn cau mày bèn cười làm hòa: “Được rồi, được rồi, đừng giận mà, tôi thành tâm xin lỗi cậu còn không được à?”

Kỳ thật cô rất xinh đẹp, dễ gần, hơn nữa còn có một đôi mắt biết cười, lúc này đây ngồi đối diện nhau, hơn nữa người ta cũng vừa xin lỗi mình rồi, thế nên Chu Phóng không còn cảm thấy quá chán ghét nữa.

Chu Phóng nhịn không được hỏi thẳng: “Rốt cuộc cậu muốn nói chuyện gì mà lại bắt bạn trai đi mua ô mai?”

Diêu Bối Bối thu hồi vẻ tươi cười, nét mặt cực kỳ nghiêm túc: “Quan Cố nói với cậu rồi phải không, mấy năm nay ở nước ngoài tôi theo chuyên ngành tâm lý học.”

Chu Phóng gật đầu: “Ừ, ảnh nói rồi.”

“Tuy rằng tôi không thích học kinh tế, nhưng lúc theo học thì cũng thấy bình thường không vấn đề gì. Đột nhiên đổi ngành thật ra là bởi vì Quan Cố… Cậu đừng vội hiểu lầm, hãy nghe tôi nói đã.” Thấy vẻ mặt Chu Phóng lại ẩn ẩn tia bức xúc, Diêu Bối Bối vội thanh minh.

Chu Phóng thật sự mém chút nữa lại hiểu lệch đi.

“Bởi vì cậu ấy mắc một căn bệnh khá kì lạ, tôi thấy tò mò mới thử đi mượn một ít tài liệu liên quan để đọc, xem xong không ngờ phát hiện bản thân rất hứng thú với lĩnh vực này, quả thật nghiên cứu cái gì cũng không thú vị bằng nghiên cứu nội tâm của mỗi người.” Diêu Bối Bối cười nói, “Cho nên tôi mới đổi sang học ngành tâm lý đó.”

Chu Phóng là một kẻ biếng học, không thể hiểu được đam mê của những tên mọt sách, đành phải giả vờ gật gù khen đãi bôi: “Vậy cậu thật sự rất giỏi đó.”

Diêu Bối Bối thở dài: “Quan Cố mới giỏi thật sự, cậu ấy bệnh đến độ sắp điên rồi, thế nhưng còn có thể đồng thời bảo vệ luận án cùng lúc với tôi.”

Chu Phóng nhíu mày: “Cậu biết anh ấy mắc bệnh từ lúc nào?”

“Có một năm nghỉ đông, tôi tới nhà Quan Cố trả sách thì phát hiện cậu ấy dường như thay đổi thành một người khác. Tôi bảo rằng mình tới để trả sách, cậu ta liền kéo tôi ngồi xuống, cầm vở viết chữ cho tôi nhìn, hỏi tôi có phải là bạn học của cậu ấy không. Tôi nói phải thì cậu ấy vui lắm, viết chữ để trò chuyện với tôi rất lâu, cậu ấy bảo chưa từng có bạn học nào tới tìm nên cảm thấy rất cô đơn. Lúc ấy tôi thề là mình bị dọa sợ phát khiếp luôn, ở lại nhà cậu ấy thêm nửa giờ thì thật sự không trấn tĩnh nổi nữa mới bảo mình phải về, đột nhiên khi ấy cậu ta giống như bừng tỉnh, kinh ngạc hỏi tôi đến đây lúc nào. Tôi nhắc lại chuyện mới diễn ra tức thì thì Quan Cố lại cực kỳ ngơ ngác, có vẻ cậu ta đã hoàn toàn quên sạch chuyện xảy ra trong nửa giờ trước.”

Cô nhìn Chu Phóng một lúc mới tiếp tục nói: “Kỳ thật hồi trung học tôi đã biết Quan Cố thích cậu nhưng cậu thì đang qua lại với cậu bạn lớp bên, thế nên Quan Cố cứ giấu việc đó trong lòng mãi. Sau này tôi cẩn thận suy nghĩ kĩ mới nhận ra dáng vẻ hôm ấy của Quan Cố là đang cực lực bắt chước cậu nam sinh kia, trừ chuyện không nói được thì cử chỉ và thần thái quả thực hoàn toàn y chang. Cậu ấy là bởi vì rất thích cậu nên mới nảy sinh ra loại nhân cách kỳ dị này.”

Chu Phóng thấp giọng đáp: “…Tôi biết.”

Diêu Bối Bối nhăn mày, nghiêm túc chất vấn: “Cậu đã biết thì tại sao còn chơi trò ái muội với Chu Tiểu Trang?”

Chu Phóng giật mình, lắp bắp hỏi lại: “Cậu… cậu nói gì?”

Diêu Bối Bối hơi cao giọng: “Cậu biết tôi đang nói gì mà.”

Cô cầm lấy điện thoại di động của mình, bấm vài cái, đưa qua cho Chu Phóng xem. Là một khuông đối thoại trên weixin, tên người nói chuyện với cô là “Chu Tiểu Trang”.

Vài câu đối thoại gần nhất là như thế này:

Chu Tiểu Trang: “Chu Phóng vẫn không chịu để ý tới mình, mình không biết nên làm gì nữa.”

Chu Tiểu Trang: “Rõ ràng trước kia anh ấy còn tốt với mình lắm mà.”

Diêu Bối Bối: “Sao cậu không bỏ quách cậu ta đi nhỉ, có lẽ cậu ta là đồ đàn ông cặn bã đấy.”

Chu Tiểu Trang: “Không thể.”

Chu Tiểu Trang: “Mình chỉ thích anh ấy thôi, ảnh có xấu xa tới đâu thì vẫn thích.”

Diêu Bối Bối: “Giờ mình bận chút việc, lúc nào rảnh lại nói chuyện với cậu nhé.”

Chu Tiểu Trang: “Ừ, cậu nhớ giữ gìn sức khỏe đó, moa moa taz.”

Diêu Bối Bối: “Moa moa taz.”

Chu Phóng hoàn toàn choáng váng.

“Tiểu Trang nghĩ tôi là bạn học của cậu ấy nên từ trước đến nay vẫn giữ liên lạc.” Diêu Bối Bối nói, “Đề án chính mà tôi đang theo là nghiên cứu chứng tâm thần phân liệt, tôi cũng rất muốn giúp Quan Cố, giúp cậu ấy tìm được cách trị bệnh khác ngoài việc phải dùng thuốc, cho nên tôi cũng cần hiểu biết về tâm lý, hành vi cũng như động cơ, cách thức của Chu Tiểu Trang rõ hơn. Những điều nay tôi chưa từng lộ ra với Quan Cố, chỉ vào tháng trước, cậu ấy bảo có cảm giác không ổn, tình trạng mất trí nhớ ngắn hạn thường xuyên xảy ra, tôi mới đề nghị cậu ấy dùng thuốc ức chế. Chẳng qua là Quan Cố không chịu nghe, có lẽ kí ức năm xưa phải dùng thuốc quá đáng sợ nên cậu ấy không muốn phải lạm dụng nó nữa.”

“…Ừ, tôi hiểu.” Chu Phóng buồn bã cúi đầu.

Diêu Bối Bối chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn hắn, hỏi: “Rốt cuộc thì cậu nghĩ như thế nào? Cậu thích Quan Cố sao? Hay vẫn thích Chu Tiểu Trang hơn?”

Vấn đề này Chu Phóng không có chút do dự nào, hắn dõng dạc đáp ngay: “Đương nhiên là Quan Cố.”

Diêu Bối Bối nhíu mày: “Thế thì còn cho Chu Tiểu Trang ảo giác rằng cậu thích cậu ta làm gì?”

Chu Phóng gãi gãi đầu, lúng túng nói: “Ngay từ đầu thật sự tôi cứ đinh ninh rằng cậu ấy chính là Quan Cố, vốn tôi chưa từng nghĩ Tiểu Trang là một cá thể độc lập. Cậu hiểu ý của tôi không?”

Diêu Bối Bối lấy di động về, một lúc lâu mới khẽ thở dài rồi gật đầu đáp: “Tôi hiểu, tâm tình của tôi khi đối diện với Tiểu Trang cũng thế. Ngay từ đầu tôi đã nhận định cậu ấy chính là Quan Cố cho nên mới xem cậu ấy là bạn. Thế nhưng dù sao tôi cũng khác cậu, tôi không có khả năng ảnh hưởng đến diễn biến tâm lý của Quan Cố và Chu Tiểu Trang, nhưng cậu thì có đấy. Chuyện cậu nhắn tin với Chu Tiểu Trang trước kia nếu bị Quan Cố biết, cậu ấy giận thì chỉ là thứ yếu, quan trọng hơn rất có thể khiến cậu ấy cảm thấy bản thân làm một ‘Quan Cố’ sẽ không được cậu thích, phải dùng một người khác mới có được nhiều tình cảm và quan tâm của cậu hơn. Điều này sẽ khiến bệnh của cậu ấy càng trở nên nghiêm trọng hơn, cậu hiểu chưa?”

Trong lòng Chu Phóng rối như tơ vò: “Vậy cậu cảm thấy bây giờ tôi nên làm gì?”

Diêu Bối Bối nghiêng người về phía trước hỏi: “Cậu có đồng ý gặp mặt Chu Tiểu Trang một lần không?”