Tôi Yêu Người Như Người Yêu Tôi

Chương 17: Tới thăm phim trường




Quan Cố nghe xong im lặng hồi lâu, mãi mới lấy lại đủ bình tĩnh để đáp: “Em hỏi linh tinh gì vậy? Anh còn đang đi làm mà.”

Chu Phóng cả giận quát: “Cút! Anh bận công việc mà còn có thời gian ngồi đó thêu dệt cả một câu chuyện hoang đường thế à?”

Quan Cố ngơ ngác không hiểu: “Anh thêu dệt chuyện gì?”

Đến lượt Chu Phóng ngẩn người ra.

Quan Cố chỉ cho là hắn đang đùa nghịch, nhẹ nhàng cười cười bảo: “Được rồi được rồi, chờ em về anh sẽ hôn… ừm… chân em.”

Chu Phóng nói không nên lời, quả nhiên Quan Cố đồng ý hôn bàn chân mình thiệt ấy hả?

Hắn thích Quan Cố đã nhiều năm, thường xuyên nghĩ đến anh để thủ dâm, trong giấc mộng của mình, hắn đã vô số lần hôn khắp toàn thân của Quan Cố, hắn đối với thân thể anh mỗi một tấc đều tràn ngập thành kính và nhiệt tình yêu thương, loại nhiệt tình ấy khiến cho hắn ở trong ảo tưởng hôn từng ngón chân Quan Cố, đó cũng là thứ hạnh phúc không gì sánh kịp.

Yêu đơn phương lúc nào cũng khiến con người ta trở nên hèn mọn vậy đấy!

Thế nhưng Chu Phóng vẫn không rõ, nói vậy, lẽ nào Tiểu Trang không phải là Quan Cố sao?

“Thầy Giang Kiệt từng là giáo viên chủ nhiệm lớp anh à?” Chu Phóng thử thăm dò.

Đột ngột nhắc tới tên người này khiến Quan Cố không thể nào nhớ ra được: “Là ai vậy em?”

“Thầy dạy môn toán đó.” Chu Phóng đáp.

Giọng điệu Quan Cố vừa bất ngờ vừa hơi nghi hoặc: “Anh nhớ rồi, thầy Giang đã từng dạy chúng ta vào năm lớp 10, nhưng đâu có chủ nhiệm lớp mình. Sao tự nhiên lại nhắc đến thầy ấy?”

Càng nghe Chu Phóng càng thấy hồ đồ.

Đầu đây bên kia Quan Cố vẫn nói tiếp: “Năm kia anh còn từng gặp thầy Giang một lần ở cửa hàng tạp hóa, thầy bắt đầu bị hói rồi, người cũng hơi mập ra nữa. Thầy còn kể anh nghe là sang năm sẽ về hưu đó. Để anh nhớ xem, hình như em từng bị thầy phạt đứng một lần đúng không? Nhanh ha, anh cứ có cảm giác như mới là chuyện ngày hôm qua thôi vậy.”

Chu Phóng: “… Vâng.”

“Mà đột nhiên gọi điện thoại từ xa về trêu đùa anh linh tinh rồi lại hỏi thăm chuyện của thầy Giang nữa, em sao vậy?” Quan Cố vẫn thắc mắc thái độ kỳ lạ nãy giờ của cậu người yêu nhà mình.

Đừng nói là anh, đến Chu Phóng cũng chẳng biết mình bị làm sao đây.

Thế cái người vừa gửi hình Quan Cố qua weixin, lại còn tỏ tình các kiểu với hắn nãy giờ, đều là quỷ giả dạng chắc?

Một lúc lâu sau, Chu Phóng mới khẽ gọi: “Anh à.”

“Sao hả cưng?” Giọng điệu Quan Cố vẫn cực kỳ dịu dàng và kiên nhẫn.

“Em yêu anh.” Chu Phóng đột ngột bày tỏ.

Quan Cố: “…”

Nhưng nói năng nhỏ nhẹ không phải là phong cách của Chu đại minh tinh, câu tiếp theo đã hoàn toàn quay trở về bản chất vốn có của hắn: “Nếu anh dám đùa giỡn tình cảm của em, em làm chết anh!”

Quan Cố: “…”

“Mau mau lăn đi làm đi!” Chu đại minh tinh thổ lộ xong liền bắt đầu xù lông đuổi người.

Hắn cúp điện thoại bèn buồn bực ném luôn di động sang một bên, gọi Tiểu An nãy giờ vẫn đang ‘say sưa’ ngắm cảnh: “Giả bộ nhiêu đó đủ rồi, lấy cho anh bình nước đi.”

Tiểu An ngượng ngùng mở tủ lạnh mini trong xe ra lấy chai nước đưa cho Chu Phóng. Hắn uống xong cũng không nói gì thêm, ỉu xìu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Bên trong xe này chỉ có hắn và Tiểu An, stylist cùng thợ make-up đã đi chiếc khác. Đây là xe công ty chủ quản vừa mới thay cho khi Chu Phóng đến Hoành Điếm quay phim. Không gian bên trong vừa lớn lại vừa xa hoa, còn chuẩn bị sẵn cả giường nệm êm ái. Phía trước có một tấm vách ngăn giữa lái xe và người ngồi đằng sau, hiệu quả cách âm vô cùng tốt, không cần phải lo lắng có ai nghe được những gì không nên nghe mà nghệ sĩ nói linh tinh nữa.

Thế nhưng, cả một đường này Chu Phóng chẳng buồn nói tiếng nào.



Khi Chu Phóng trở về đến Hoành Điếm thì đã gần hai giờ chiều, đoàn phim mới vừa tạm nghỉ ngơi, nhân viên đang phát cơm hộp cho mọi người. Thấy vậy, Tiểu An cũng đi xếp hàng lấy hai hộp, một phần cho cậu, một phần cho tiểu tổ tông nhà mình.

Chu Phóng ăn xong liền nhanh chóng đi thay đổi trang phục, đội tóc giả và make-up lại để chuẩn bị sẵn sàng cho cảnh quay chiều.

Đây là một bộ phim lịch sử lấy bối cảnh cuối nhà Tùy đầu nhà Đường, vai của Chu Phóng chính là Tần vương Lý Thế Dân. Chiều nay sẽ quay cảnh trận chiến lớn vây thành Lạc Dương, đại phá Vương Thế Sung.

Dạo gần đây Hoành Điếm thường xuyên có mưa, cảnh quay của hắn vừa kết thúc lúc 8 giờ thì mưa to gió lớn cũng đã kéo đến.

Chu Phóng trò chuyện chốc lát với đạo diễn về những cảnh quay ban ngày xong đang muốn đi thay quần áo và tháo trang sức thì Tiểu An đã vội chạy tới nhận lấy mũ giáp bảo: “Ồ, nặng thế này cơ à? Nhưng anh khoan tháo mấy món trang sức này, đi theo em xíu, có việc gấp lắm!”

Chu Phóng đang mặc một thân áo giáp hơn hai mươi cân, cộng thêm cả mái tóc giả và mũ đội đầu bằng sắt cũng phải đến cỡ bảy, tám cân. Hắn đã ghi hình suốt sáu giờ đồng hồ, giờ này mệt đến muốn ngất luôn, vì vậy chẳng kiên nhẫn tẹo nào hỏi lại: “Việc gấp gì mà không đợi được? Cổ anh bị đè nặng tới sắp gãy luôn rồi nè.”

Tiểu An ghé sát vào tai hắn nhỏ giọng bảo: “Anh Quan Cố đến rồi, anh nói xem có gấp không hả?”

Chu Phóng: “…”

Hắn giận dữ đưa tay sang khẽ gõ đầu cậu trợ lý nhà mình rồi mắng: “Cậu chán sống rồi đấy à? Dám lôi việc này ra đùa anh!”

Tiểu An vội đội luôn cái nón sắt lên đầu để tự bảo vệ bản thân: “Thật mà, thật mà. Không tin em đưa anh đi xem, anh Quan Cố đang đợi ở khách sạn đó.”

Chu Phóng vô cùng ngạc nhiên, nửa tin nửa ngờ nhắc lại: “Nếu người ta mà không có ở đó thì cậu xác định đi nhé!”

Tiểu An gật đầu kịch liệt: “Em bảo đảm, em bảo đảm!”

Chiều nay hơn 6 giờ Quan Cố đã đến Hoành Điếm, anh có gọi cho Chu Phóng nhưng người nghe máy lại là Tiểu An. Quan Cố bảo anh đang ở bên ngoài phim trường, nhưng đã qua giờ mở cửa cho khách vào thăm rồi, nếu không có thẻ công tác của đoàn làm phim thì không vào được. Tiểu An thấy tình hình vậy bèn vội vàng ra ngoài đón anh. Quan Cố nghe nói Chu Phóng còn đang quay phim liền bảo tự anh vẫn nên về khách sạn trước chờ hắn thì tốt hơn, thế là Tiểu An đưa luôn thẻ phòng cho Quan Cố.

Lúc ngồi ở trên xe lái về khách sạn, Chu Phóng phát giận với vị trợ lý nhà mình: “Ai kêu cậu đưa thẻ phòng cho anh ấy hả?”

Tiểu An cười hì hì, chẳng hề sợ Chu Phóng tí nào: “Anh Quan đến thăm là chuyện tốt mà, anh đừng nóng, đừng nóng, cười lên cái đi!”

Chu Phóng lại tức giận mắng: “Vui cái rắm ý! Cậu đúng là đồ ăn cây táo rào cây sung!”

Tiểu An thấy hắn phát hỏa thật thì không dám cười nữa, nhưng trong lòng âm thầm không cho là đúng, anh Phóng thiệt là, ngượng ngùng gì nữa không biết…

Về đến khách sạn, Tiểu An thức thời không đi theo, chỉ đứng xa xa nhìn Chu Phóng ấn chuông phòng, không bao lâu sau cửa mở ra, tận mắt thấy người đi vào thì cậu mới yên lòng rời đi.

Hôm nay Quan Cố diện áo sơ mi màu đen, không phải là cái áo tím như trong tấm hình hắn thấy lần trước nữa.

Quan Cố ôm chào hỏi Chu Phóng: “Em về sớm quá ha. Anh còn tưởng phải đợi lâu hơn nữa cơ.”

Chu Phóng không biết anh tới làm gì, thế nên hắn không được tự nhiên hỏi: “Anh chờ em lâu rồi hả?”

“Không có, chập tối anh mới đến nơi mà.” Quan Cố dịu dàng giúp hắn cởi áo khoác rồi treo lên.

Chu Phóng bước thẳng qua ghế sô pha ngồi xuống, thấy trên bàn có chai nước khoáng bèn cầm lấy muốn uống, nhưng vặn mãi mà không mở được, vừa rồi hắn tháo trang sức vội vàng, có lẽ còn sót dầu tẩy trang dính lại trên tay nên hơi trơn.

Quan Cố cầm lấy chai nước trên tay hắn, vặn mở nắp ra rồi mới đưa trả trở về.

Chu Phóng tiếp nhận, uống một hơi xong lại thấy hơi hơi mất mặt, hắn đặt chai nhựa trên bàn rồi quay sang hỏi anh: “Anh đến làm gì vậy?”

Quan Cố nhìn hắn chằm chằm.

Chu Phóng vừa nói dứt câu cũng tự ý thức được mấy lời này của mình chẳng dễ nghe xíu nào bèn thay đổi giọng điệu mềm mỏng hơn: “Anh không phải đi làm à?”

“Anh xin nghỉ một ngày, hôm sau là tết Trung Thu rồi mà.” Quan Cố giải thích.

Những ngày nghỉ lễ như này đối với nghề nghiệp của những người giống Chu Phóng thì có cũng được mà không có cũng thế. Huống hồ vài năm nay hắn đã không còn liên lạc mấy với mẹ nữa, tết Trung Thu mà được cho nghỉ cũng chẳng có ai bên cạnh.

“Vậy tức là anh đến đón tết với em hả?” Chu Phóng tò mò muốn biết đáp án.

Quan Cố nhìn cục cưng nhà mình, tầm mắt chậm rãi di chuyển xuống dưới, dừng ở đôi bàn chân của người trước mặt rồi mỉm cười: “Đến để hôn chân em đó.”

Chu Phóng: “…”

Quan Cố bước qua hôn hắn, Chu Phóng vội vàng nhắm mắt lại để bản thân có thể cảm nhận rõ ràng hơn nụ hôn mãnh liệt này của anh.

Chu Phóng vừa hôn vừa âm thầm âu sầu trong lòng, hắn đây là trúng độc Quan Cố rồi mà, chính là loại độc không có thuốc nào chữa nổi luôn ấy.

Hôn môi một lúc lâu, Quan Cố mới tách ra khỏi hắn được. Anh hỏi: “Những lời em nói trong điện thoại buổi chiều là thật à?”

Chu Phóng ngơ ngác, mình đã nói những gì nhỉ?

“Còn giả bộ mất trí nhớ nữa chứ, em bảo em yêu anh còn gì.” Quan Cố khẽ liếm lên môi Chu Phóng.

Lỗ tai Chu Phóng đỏ bừng, không đáp lại được tiếng nào.

Quan Cố vuốt ve khiêu khích phần da non bên trong bắp đùi của hắn, cứ vừa nhẹ nhàng sờ trên sờ dưới vừa bảo: “Em mau ngoan ngoãn nói thật đi nào. Anh ngàn dặm xa xôi chạy đến đây chính là vì muốn được tận tai nghe em bày tỏ lại đấy!”

Chu Phóng: “…..Không phải anh tới để hôn chân em sao?”

Quan Cố tựa vào vai hắn cười đến rung rung cả người, tâm trạng của anh lúc này cực kỳ vui vẻ.

Chu Phóng khó chịu bảo: “Đừng có cười nữa, gọi em là ‘chồng ơi’ đi!”

Quan Cố bật cười lớn, ngẩng đầu lên trêu người trong lòng: “Ồ, lý tưởng lớn dữ vậy à?”

Chu Phóng nghĩ thầm rằng anh cứ giả bộ đi.

Quan Cố hôn hắn mấy cái nữa rồi mới khẽ nói: “Nào, đi tắm rửa thôi.”

Chu Phóng không động đậy tẹo nào.

Quan Cố lại phải dụ dỗ bảo bối nhà mình: “Phải đi rửa chân cho sạch sẽ mới được hôn nha.”

Nghe vậy Chu Phóng liền hưng phấn hẳn lên.

Nhiều năm sau, Chu Phóng vẫn không bao giờ quên được ngày này.

Đêm hôm đó, ngoài cửa sổ mưa rất to. Còn ở bên trong căn phòng ấm áp, Quan Cố vừa nâng niu hôn đôi chân của hắn, vừa thì thầm nho nhỏ: “Anh cũng rất rất yêu em, Chu Phóng.”