Tôi Yêu Người Khi Người Vĩnh Viễn Rời Xa Tôi

Chương 6: Sóng ngầm




Cố Qua ngồi trên ghế, xé ra gói bọc quà, dùng cái nĩa lấy chút bơ.

« Cố Qua, sinh nhật vui vẻ. » Bạch Độ nói.

Cố Qua cúi đầu, lấy miếng bánh ga tô anh đào, cho vào miệng.

Bạch Độ nở nụ cười, cảm thấy Cố Qua thật đáng yêu, « Hôm nay lần đầu tiên tổ chức sinh nhật anh, không biết anh thích cái gì…Em hát cho anh nghe nhé. »

« …Happy birthday to you..Happy birthday to you… »

« Tiểu Qua, để em chờ lâu quá, qua đây đi ! » Hoắc Hồ lên tiếng ngắt lời Bạch Độ, hắn mang đến chén mì sợi, để trước mặt Cố Qua.

Bạch Độ nở nụ cười, « Đừng để ý đến hắn. », cậu tiếp tục cất tiếng hát trầm thấp.

Cố Qua cầm lấy đũa trên bàn, gắp mì sợi, trầm ngâm nhai, gật đầu tán thưởng, « Ngon lắm. », Hoắc Hồ ngồi gần Cố Qua, di chuyển ghế đến gần anh, « Tiểu Qua, anh nghĩ… »

Tư thế ăn của Cố Qua văn nhã, tốc độ cũng không nhanh. Anh ngẩng đầu lên, hút lấy mì sợi, nuốt xuống cuống họng : « Nghĩ gì vậy ? »

« Em tới đây… » Hoắc Hồ vẫy tay.

« Làm sao vậy ? » Cố Qua nghi ngờ, đi tới, bị Hoắc Hồ ôm vào trong lòng ngực, đưa lưng về phía hắn ngồi trên đùi hắn.

« Này ! » Cố Qua bất mãn kêu một tiếng.

« Đừng nhúc nhích”, Cánh tay Hoắc Hồ siết lấy cái eo nhỏ của Cố Qua, “Anh sao vậy?” Hành vì bất thường gì đây…

“Hôm nay sinh nhật em, để anh bón cho em ăn một lần.” Cố Qua thoáng chốc thấy Hoắc Hồ làm vẻ mặt thật sự đáng thương, cay con mắt nha! Tai Cố Qua đỏ lên, anh hơi cúi đầu nói: “Được, được rồi.”

“Ừ, Tiểu Qua tốt nhất.”

Bạch Độ nhìn chằm chằm Hoắc Hồ, hận không thể ăn tươi nuốt sống hắn.

Hoắc Hồ gắp một con tôm trong tô, đưa lên miệng anh, “A—há mồm đi nào.”

Ánh mắt Cố Qua linh động, hai tay đỏ ửng, nhỏ giọng thầm thì, “Tôi không phải đứa trẻ.”

Hoắc Hồ ghé vào bên tai Cố Qua, nói: “Với anh, em mãi là đứa trẻ.”

Cố Qua cắn lấy một miếng, nhai nhai, nuốt vào bụng, “Còn muốn.”

Hoắc Hồ khẽ cười, không ngừng cho Cố Qua ăn, thỉnh thoáng lén hôn lên gò má anh. Bạch Độ trầm mặc đứng một bên, ngay sau Hoắc Hồ, âm u trợn mắt nhìn hắn.

Được một lúc, Cố Qua không chịu được mãi tư thế như thế, liền vặn vẹo người, đem bánh ga tô ăn hết.

Hoắc Hồ tiến về phía trước, nhòai đầu lên vai Cố Qua, lè lưỡi như đại cẩu, “Tiểu Qua, đừng nhìn”, nghe thấy âm thanh Hoắc Hồ, da gà Cố Qua nổi lên hết, Hoắc Hồ làm hành động không giống với thường ngày, thường thường, những việc làm sau lưng đều ẩn chứa âm mưu.

Cố Qua buông thõng tay, quay lại nhìn hắn: “Lại muốn làm chuyện gì xấu đây?”

Hoắc Hồ ngồi xuống, một cánh tay không thành thật sờ xuống đũng quần áo, Cố Qua cầm lấy tay hắn, đỏ mặt, “Không được đâu, hôm qua mới làm.”

“Không giống đêm hôm qua, hôm nay sinh nhật em nên anh sẽ hầu hạ em.” Hoắc Hồ cúi xuống đũng quần anh mà khẩu giao, Cố Qua nhảy dựng lên, ghế tựa ngã ngửa về sau, phát sinh ra tiếng phịch âm vang. Âm thanh này đến tai Bạch Độ, anh đi tới trước mặt Hoắc Hồ, nổi giận đùng đùng cho hắn một quyền, “Khốn kiếp!”, nắm đấm xuyên qua gương mặt Hoặc Hồ, nhưng hoàn toàn không gây thương tổn đến hắn.

Hoắc Hồ ôm lồng ngực mình, ngã xuống đất, thống khổ kêu hai tiếng, rồi làm vẻ lăn lộn khổ sở. Cố Qua vội vã tiến lên, “Anh sao vậy?”

Hoắc Hồ cười rộ hai tiếng, đột nhiên ôm lấy bắp chân anh, Cố Qua không phòng bị, bị Hoắc Hộ đè xuống đất, hai tay bị cố định, hai chân tách ra, cho Hoắc Hồ thừa cơ lợi dụng.

Hoắc Hồ ngậm lấy thứ đàn ông của anh, đôi mắt sâu thăm thẳm bình tĩnh nhìn Cố Qua. Cố Qua nhìn lại, chỉ chốc lát là chịu thua, không nhịn được nở nụ cười. Anh thật sự không chống lại được, trông Hoắc Hồ làm vẻ mặt đáng thương, bất đắc dĩ nói: “Lên giường.”

Cửa sổ ngoài hành lang không đổng, gió từ ngoài thổi, rèm cửa tung bay. Cố Qua hắt hơi một cái.

“Anh đi đóng cửa.” Hoắc Hồ đi ra ngoài, Bạch Độ hốt hoảng nghe tiếng chuông lục lạc nhẹ vang lên, không tự chủ lùi lại. Hoắc Hồ cầm lấy kiếm gỗ treo ở cửa, đóng cửa lại ôm Cố Qua lên giường.

Bạch Độ bị nhốt ở ngoài cửa, bên trong truyền đến âm thanh ám mưội, cậu liều mạng dùng thân thể lao vào cánh cửa, mỗi lần xông đến đều bị sét đánh, đau đớn không thể tả. Cuối cùng, cậu ngã xuống mặt đất, không nhúc nhích nổi cả đầu ngón tay.

Sau nửa đêm, Hoắc Hồ mở cửa, bên ngoài cửa sổ lất phất mưa phùn. Bạch Độ cảm thấy ổn định hơn, nhưng vẫn là không đứng dậy được, cậu chậm rãi đi đến bên tường, ngồi xuống: “Mày nhìn thấy tao, mày cũng cùng với Liễu sắc đều là thầy trừ ta.”

Hoắc Hồ xoay người nhìn cậu, lắc đầu: “Tao không phải.”

Bạch Độ dừng một chút, cười dài hai tiếng, “Cái đấy không còn quan trọng, tao vốn nghĩ rằng mình sẽ có cơ hội có lại anh ấy, nhưng mày đã dập tắt hy vọng của tao.”, cậu đố kị nhìn chằm chằm vết đỏ trên cổ Hoắc Hồ.

“Đúng là viển vông.”, Hoắc Hồ khinh bỉ, nói: “Mày nên an phận, bằng không tao cho mày sống không bằng chết.”

“Cố Qua còn yêu tao, nói quên sao quên ngay được, nếu không có mày, nhất định…nhất định…” Cậu muốn lao vào thì bị Hoắc Hồ tàn nhẫn đạp ra ngoài.

“Đừng tưởng rằng mày thành ma thì tao không trị được mày.” Hoắc Hồ lạnh giọng nhắc nhở.

Ngày tiếp, Cố Qua vừa mở mắt, thấy Hoắc Hồ ngồi bên giường, không biết đang nghĩ gì, Cố Qua tiến vào lông ngực hắn, lắng nghe nhịp tim đập của hắn: “Anh đang suy nghĩ gì?”

Hoắc Hồ đặt một nụ hôn lên trán anh, thở dài: “Không gạt được em.”

Cố Qua mở mắt, ngửa đầu nhìn anh, con người đen láy trong veo, không nhiễm bụi trần. Hoắc Hồ dời tầm mắt, từ tủ đầu giường lấy, ngăn thứ hai, lấy ra một tấm hình, chậm rãi đưa ra trước mặt Cố Qua.

Cố Qua cầm xem, “Là Bạch Độ, em ấy kết hôn khi nào? Cha mẹ em ấy luôn muốn có cháu, cuối cùng cũng được toại nguyện.”

Hoắc Hồ lo lắng nói: “Năm ngày trước, tiểu Qua…em đau lòng lắm sao?”

Nụ cười Cố Qua như ánh nắng sau mưa, tất cả mù mịt đều biến mất không tăm hơi. “…Bạch Độ đã là quá khứ, nhớ lại giống như một giấc mưa, khi đó chúng tôi đều là trẻ con, làm tổn thương nhiều người, tổn thương chính mình. Giờ đã chia tay, những chuyện buồn theo thời gian cũng nhạt nhòa, thậm chí tôi còn không nhớ rõ.” Cậu giơ cánh tay lên, chăm chú nhìn ánh sáng xuyên qua kẽ tay, “Tôi chỉ muốn được bình yên.”

“Nếu có một ngày gặp lại Bạch Độ, không chừng chúng tôi còn có thể làm bạn. Lại như trong sách nói, quân tử chi giao, đạm bạc như nước.”

Hoắc Hồ khoanh ta lại: “Bạch Độ bán công ty, cùng vợ sang Mỹ định cư, có lẽ trong vòng mấy chục năm nữa chắc không trở về.”

Cố Qua hỏi: “Anh cứ như sợ tôi sẽ bỏ đi vậy?”, anh suy đoán khi thấy Hoắc Hồ điều tra Bạch Độ.

Hoắc Hồ cúi đầu nhìn, “Sợ, cực sợ.”, hắn nhìn vào mắt Cố Qua, nói: “Anh sẽ mang lại hạnh phúc cho em, không chỉ ở hiện tại mà còn là tương lai.”

Nụ cười của Cố Qua lan ra trong ánh nắng ban mai.

Anh dựa vào ngực Hoắc Hồ, sâu trong ánh mắt là những hình ảnh đã qua rồi từ từ tan biến, anh dùng âm thanh chia lìa, nhỏ giọng nói: “Mong em hạnh phúc…”

Bạch Độ nhất định ở trong lòng Cố Qua không còn vết tích,

Đến hận cũng không còn…

Quỷ hồn ngoài phòng, dựa vào vách từng, dùng tay che ngực, cả người cuộn mình lại, đau đớn cực kỳ. Một lát sau, từng trong miệng truyền ra âm thanh ảm đạm; “…Hoắc Hồ là tiểu nhân…nó không xứng, nó không xứng!”