Tôi Yêu Em, Thiên Thần Của Tôi

Chương 20: Chương 21: Phục vụ





Nó về nhà dù trong lòng có hơi khó chịu khi nghĩ đến cảnh tượng hôm đó mỗi lần gặp hắn. Hắn thì trong lòng cảm thấy vô cùng áy náy nên mỗi lần gặp nó đều né tránh. Nó cũng hk mấy để tâm, chỉ chăm chú vào công việc ca sĩ của mình, vì phần thu âm đã xong nên chỉ cần quay MV, Azuso nói nó cũng hk cần phải hát, chỉ cần diễn theo là được. Công việc của nó chỉ có quay MV vì vậy thời gian nó dường như rất rảnh rỗi, mặc dù nó đã khỏi bệnh nhưng nó muốn nghỉ ngơi thêm chút nữa vì vậy nó cứ tiếp tục giả bệnh thôi. Cuộc sống cứ thế tiếp diễn cho đến 1 buổi tối nó nhốt mình trong phòng hk cho ai vào. Nó ngồi trước màn hình máy tính, tai đeo hearphone nói qua đó. Người bên kia cũng rất phối hợp, hai người trao đổi qua hearphone rất ăn ý.
- Cô cẩn thận, đằng trước có rất nhiều bẫy.- Nó lên tiếng nhắc nhở.
Người bên kia nghe vậy thì bật cười:- Cô đừng làm như tôi yêu kém thế.
- Nếu như hk có tôi cô có thể tìm ra được tung tích của hắn?
- Một phần cũng là công của tôi mà.
Nó ngồi bên này nghe thấy tiếng roi vun mạnh, tiếng người ngã xuống đất thì nói:- Cô hk giết nhanh hơn được sao? Tôi muốn đi ngủ.
Người bên kia nghe vậy thì cười nói: - Lần đầu tiên dám có người ra lệnh cho tôi đấy!
Nó nghe vậy thì mặt mày xanh lét vội cuyển chủ đề:- Chẳng phải cô muốn về nước sớm sao? Vậy thì kết thúc sớm đi.
- Biết rồi, đi đường nào?

Nó nhìn gào màn hình trước máy tính nói: - Thẳng, cẩn thận có mai phục. Sau đó rẽ trái, căn phòng có cánh cửa gỗ.
- Ông ta ở trong đó?
- Cô xử lí xong đi, giúp cô 3 năm tôi chán rồi.
- Này, dù cô có là sát thủ thì cũng hk nên nói vậy chứ!
- Cô có cần tôi nói với thầy cho tôi về làm chung với cô hk?
- Thôi được rồi hk cần đâu, cảm ơn cô đã giúp đỡ, Fiction Angel.
- Vậy nhé, khi nào cần thì nhờ tôi, tôi sẽ giúp cho dù cô có là đối thủ của tôi đi chăng nữa, Black Angel.
- Này, sao cô hk về trụ sở?
- Chuyện đó để sau đi.- Nó cắt nguồn liên lạc làm cho người bên kia tức tối mà hk làm gì được còn nó ở bên này thì mỉm cười vui vẻ, mặc dù là đối thủ nhưng đó chỉ là trên danh nghĩa, sự thật thì dưới cái danh nghĩa đó là tình bạn cao cả. Đóng máy lại, nụ cười của nó ngày càng tươi tôi mệt rồi, giao lại cho cô nhé, Black Angel.
Cốc cốc..
Nó đang định lên tiếng hỏi thì chợt nhớ ra mình đang đóng vai trò là người câm vì vậy nên cũng chỉ im lặng ra mở cửa, nhưng cho đến khi nhìn thấy người đứng trước cửa phòng mình thì rất ngạc nhiên nhưng rồi biểu cảm trên khuôn mặt trở lại trạng thái ban đầu. Nó mấp máy môi: Anh muốn gì?
- Cho tôi xin lỗi chuyện hôm bữa.
Nó lạnh lùng nhìn hắn: Chẳng phải đã xin lỗi rồi sao? Nói lời hk cũng vô ích, chi bằng thể hiện bằng hành động đi.
Nói xong câu thứ hai trên môi nó xuất hiện 1 nụ cười vô cùng đểu. Hắn nhìn nụ cười đó, bất chợt cảm thấy sống lưng buốt giá, hk rét mà run. Hắn lắp bắp: - Cô muốn gì?
Nó tiến sát lại gần hắn, ngẩng đầu lên nhìn hắn: Anh phục vụ cho tôi đi.
- Phục vụ? Chuyện gì?

Nó lườm lườm: Anh muốn xin lỗi thì phảo thể hiện bằng hành động chứ! Xoa bóp vai cho tôi đi.
Nó hk nói hk rành, ngồi xuống ghế ngả người ra ý bảo hắn bóp vai. Hắn mặt dù cảm thấy ấm ức trong lòng nhưng rồi cũng vứt bỏ lòng tự tôn của mình để bóp vai cho nó. Là vì hắn nên nó mới xỉu, mới mất đi giọng nói thôi thì bóp vai 1 lần cũng chẳng sao. Nghĩ vậy hắn vui vẻ bóp vai cho nó còn nó thì ngồi an nhàn hưởng thụ, im im 1 chút lại mở miệng nói với hắn: Anh làm cho tôi thêm 1 thời gian nữa nhé!
Hắn vốn dĩ đang ngắm khuôn mặt nó, thấy nó nói vậy thì bất ngờ hét lên:- Này! Cô nghĩ tôi là ai hả? Tôi hk rảnh thời gian cho cô!
Ní nghe vậy thì rơm rớm nước mắt, ngước đôi mắt lên nhìn hắn. Hắn thấy thế thì cảm thấy sự ăn năn đang bao bọc lấy mình vả lại nhìn thấy khuôn mặt đáng thương đó của nó bấc giác đồng ý:- Haizzz...... thôi được.
Thỉnh thoảng nhìn vài biểu cảm của cô ấy thấy rất dễ thương, chắc là hk sao đâu nhỉ? Nhưng ngay sau đó, hắn vô cùng hối hận, bởi vì nó sau khi nghe xong thì khuôn mặt rạng rỡ cười tươi: Vậy anh phải phục vụ chu đáo đấy!
Nhìn thấy vậy sao hắn có cảm giác là hình như hắn vừa mới bị đưa vào tròng? Vậy là từ sau hôm đó, cuộc sống nô dịch của hắn bắt đầu....
___________________________________(@_@)##_________________________________________
Nó ngồi trên ghế sofa xem TV, bên cạnh là hắn đang ngồi bóc vỏ đậu phụng cho nó ăn.Rồi sau đó hắn lại bóp vai cho nó, dọn dẹp phần rác xung quanh đó do nó bày ra, lại còn phải lau dọn nhà cửa dưới sự chỉ đạo của nó. Cho đến 1 ngày vì quá tức giận mà hắn cầm nguyên xô nước tạt xuống sàn nhà, anh vừa mới về nhà còn đang khen ngợi nhà cửa gọn gàng thì đã tiếp đất 1 cách ngoạn mục mà hk rõ nguyên do. Nhìn sàn nhà, nước lênh láng lòng anh dâng trào lên nỗi bi phẫn. Rốt cuộc trong những ngày mà anh hk có mặt ở nhà thì đã xảy ra chuyện gì?
Nó từ xa cười cười sáng lại gần anh nói: Yuki làm đấy nhé! Em vô tội.
Anh nghe xong thì ngọn lửa trong lòng lại bùng to hơn, tức giận hét lớn:- Yuki!!!! Thằng nhóc chết tiệt này, em ở đâu!!!?
Hắn đang cầm lấy khăn lau nhà bộ dạng chẳng khác gì giúp việc chạy từ trong phòng nó ra nhìn anh vô tội:- Ủa? Anh về rối sao?

Vốn dĩ đang định mắng cho hắn một trận nhưng khi nhìn thấy bộ dạng của hắn, phản ứng đầu tiên là cười hk ngớt. Mặt hắn xám đi nhìn anh trừng mắt. Nhưng ai đó hk thèm quan tâm còn quay sang nó hỏi:- Angel, em làm sao hay vậy?
Nó chỉ nhún vai ý bảo chyện nhỏ mà. Hắn thấy vậy thì trợn mắt hét lên với anh:- Anh về rồi thì việc này giao lại cho anh, em lên lầu đây!!!!
Nhưng vốn dĩ 2 con người kia hk quan tâm, vẫn ung dung đi vào phòng như bình thường chỉ để lại 1 mình hắn ngoài phòng khách rộng lớn.
Ai đó đau khổ khụy gối xuống sàn hét lớn:- Angel! Yugi! Tôi quyết sẽ trả thù hai người!!!!
Lúc này anh mới lò đầu ra nhìn hắn:- Suỵt.... im lặng chút đi, ồn ào quá!
Hắn tức giận vò đầu hét to hơn: -Aaaaaaaaaaa!!!!!!!
Còn nó và anh thì đang ôm bụng cười lăn cười bò trong phòng rồi.