Phần này là lời tự sự, những lời thầm kính của Khoa gửi Nhi.
@#@##@##@##@###~!@##,##
Chào em, cô gái mang những điều ấm áp đến cạnh anh. Anh biết ta chưa là gì của nhau, chưa là nhà để về giữa nơi bộn bề của cuộc sống, vẫn chưa là tất cả tất cả sau tất cả. Nhưng đối với anh, trong thâm tâm em chính là người mà anh muốn bên cạnh sau những mệt mỏi rã rời. Anh cũng không đòi hỏi gì quá nhiều ở cuộc sống này, anh chỉ mong có một ngôi nhà, nơi đó mọi muộn phiền dừng sau cánh cửa, bên trong chỉ còn lại ấm áp và em.
Tin anh đi em ơi, không còn gặp ai như anh nữa đâu. Không ai có thể chịu tính dở dở ương ương sáng mưa chiều nắng của em ngoài anh, cũng chả ai có thể cho em than vãn, trút hết mọi buồn phiền lo toan trong cuộc sống này mà không cảm thấy khó chịu đâu. Em có thấy ai như anh chưa? Kiên nhẫn như thế. Em ơi, em có biết chờ đợi là câu tỏ tình dài nhất và thật tâm nhất không? Tâm của anh hướng về em như trái đất luôn xoay quanh mặt trời. Tâm của anh luôn chỉ dành cho riêng em, tim anh luôn chỉ muốn chứa mình em, và lòng anh chỉ luôn có một người là em.
Anh đã không còn lãng mạn, tim cũng đã dần trở nên khô khốc, nhưng khi gặp được em, anh như một loài cây được tưới thêm nước, để tràn đầy sức sống.
Em trải qua tổn thương thế nào, anh không rõ. Nhưng anh hứa, trong tương lai sau này khi hai ta về bên nhau, anh sẽ trân trọng em, trân trọng tình yêu của chúng ta, sự cố gắng đến tận bây giờ, anh sẽ không để mất nó đâu.
Em có thể không tin, nhưng cứ để cho thời gian chứng minh điều đó.
Hay là ta về bên nhau vào một ngày nắng đẹp thế này..
Để chữa lành vết thương của nhau?
Hay ta cho nhau cơ hội được không?
Về bên anh. Ta sẽ tạo nên những điều đẹp đẽ chỉ có riêng mình. Chỉ riêng hai ta mà thôi.
Cho anh cơ hội, cũng như cho chúng ta một cơ hội được không em?
Tin anh một lần, cũng tin vào chính bản thân em một lần đi cô bé?