- Không được yêu ? Hứ, ATSM vừa vừa thôi,ai thèm yêu cái loại như anh chứ ? - Mạc Tử Nhan tay chống nạnh,vẻ mặt kiêu ngạo nói- Được rồi,không nói nhiều nữa,thoả thuận ngày hôm nay...hãy nhớ lấy !
Sau khi hắn đi rồi,Mạc Tử Nhan ngồi chán,liền giở menu ra gọi đại vài món ngọt,thong thả ngồi thưởng thức
Trả tiền cho quán,Mạc Tử Nhan đẩy cửa đi ra,bây giờ cô muốn đi bộ hít thở một chút,mấy ngày nay đã mệt mỏi lắm rồi.Đi loanh quanh một hồi,Mạc Tử Nhan cũng chẳng biết là mình muốn đi đâu nữa,đành quay lưng trở về,không may đâm sầm phải một bóng người cao lớn
- A...xin lỗi... - Cô vừa lấy tay xoa xoa cái mũi nhỏ nhắn,vừa thuận tiện ngước lên nhìn người mình đã đâm phải
Trong phút chốc,Mạc Tử Nhan liền đứng hình,chân tay liền trở nên mềm nhũn,đứng không vững...Cái kỉ niệm muốn quên,1 tích tắc đã ở ngay trước mắt...
- Mạc Tử Nhan ?
Vẫn dáng người đó,vẫn khuôn mặt đó,vẫn cái cử chỉ cao ngạo đó...không sai ! Là Hoắc Minh Triệt...cái người năm xưa đã từng phản bội tình yêu của cô...
Lúc ngước lên nhìn,cô cứ ngỡ mình nhìn lầm,thầm mong trước mắt chỉ là một cơn ác mộng,nhưng khi gọi đến tên mình,tim chợt như vỡ nát...
Đau,cô thấy đau...!
Mạc Tử Nhan cúi gằm mặt,cảm thấy cổ họng mình trở nên nghẹn và khô khan,đi qua người kia,thuận tiện nói một câu - Xin lỗi,anh lầm người rồi ! Từng câu từng chữ,đi vào tai như dội thêm một gáo nước lạnh vào người của Hoắc Minh Triệt,thô bạo mà kéo tay cô lại,liền ăn một cái tát từ bàn tay nhỏ nhắn kia
- Xin anh có tự trọng một chút !
- Mạc Tử Nhan,không ngờ bao nhiêu năm qua em vẫn còn hận anh,lại còn cả gan dám tát anh. Giỏi,em giỏi lắm ! - Hoắc Minh Triệt vỗ vỗ tay,nụ cười oan nghiệt,đầy ma mị nhì cô,khiến Mạc Tử Nhan càng thêm căm tức,hận không thể giết chết được con người vô liêm sỉ này
Hoắc Minh Triệt cho hai tay vào túi quần,thong thả bước đi,dường như cũng không muốn kéo dài chuyện này,Mạc Tử Nhan liền thở phào,nhưng liền bị ném cho một câu đáng chết
- Mạc Tử Nhan,sau này còn gặp lại,cứ chờ đi,đến lúc đó tôi sẽ vào cuộc !
*******************************************************************
- Tử Nhan,Tử Nhan,con sao thế ? - Bà Mạc khẽ lay lay người cô,kéo cô trở về thực tại
- A,con không sao - Cô gượng cười
- Trà nguội rồi,đưa đây đi,mẹ rót cho con li khác
- Thôi khỏi mẹ,giờ con không muốn uống...
Bên ngoài liền có tiếng chuông cổng.Mạc Tử Nhan nhanh chóng chạy ra mở cửa
- Lạc Hy,sao bà ở đây ?
- Oa oa,bà bỏ tui một mình ở trường,làm tôi buồn muốn chết,mà sao cả ngày hôm nay bà không đi học ?
- Chuyện này dài lắm,vào nhà đi,đừng đứng ngoài này mãi phiền lắm !
Mộc Lạc Hy cùng Mạc Tử Nhan vào nhà,thấy bà Mạc liền lễ phép chào. Bà Mạc cũng tươi cười đáp lại,ân cần nói
- Mộc Lạc Hy rất tốt với Tử Nhan nhà bác,bác thấy rất cảm kích !
-Có gì đâu bác,đã là bạn lâu năm với Tử Nhan,giúp đỡ cũng là chuyện thường thôi a !
Bà Mạc cười rồi rót trà vào li và đưa cho Lạc Hy.Bà liền đứng dậy,như không muốn làm phiền bọn trẻ nói chuyện,bà bèn đi ra ngoài
- Tử Nhan,bạn bè lâu năm với ngươi,ta rất hiểu ngươi,giờ ngươi có chuyện buồn,nói đi,ta và ngươi sẽ cùng chia sẻ. - Mộc Lạc Hy nắm lấy tay của Mạc Tử Nhan,ân cần nói
- Bà ngốc này,tôi đâu có chuyện gì ! - Mạc Tử Nhan phì cười
- Bà này,bà chém gió chém bão chuyện gì cũng được,nhưng chuyện quan trọng thì đừng hòng dấu tôi,nghe không ? - Mộc Lạc hy nhảy dựng lên,gắt gỏng nói
- Tôi...
Khuôn mặt của Mạc Tử Nhan thoáng buồn,quả thật là đã có nhiều chuyện xảy ra,cô cũng không muốn dấu giếm gì cô bạn Lạc Hy của mình,nhưng...có kể ra...cũng chỉ thêm buồn hơn thôi...
- Tôi biết bà đang nghĩ gì,thôi được rồi,tôi không ép...
- Hồi nãy tôi vừa gặp lại Hoắc Minh Triệt
- CÁI GÌ ? - Mộc Lạc Hy hét ầm lên
- Là...lúc ở phố...
- Bà...vẫn còn yêu hắn,có phải không ?
Mạc Tử Nhan đến đây liền im lặng,thật sự không biết phải nói sao nữa. Quả thật,cô rất hận Hoắc Minh Triệt...nhưng...tận sâu trong đáy lòng cô...cô vẫn còn...yêu hắn...
- Phải... - Mạc Tử Nhan gượng gạo nói