Chap này xin tặng bù cho bạn Bảo Linh nhé,hehe thông cảm vì tg bây giờ đang lười kinh niên (^)o(^)
Vào chap:
- Thật nực cười...Mạc Tử Nhan cười chua chát,nỗi thống khổ như hiện rõ trên khuôn mặt xinh xắn kia,haha...Mặc Tư yêu cô...ha,thì ra cô là người đang phản bội bạn mình...phản bội...phản bội
Hai chữ cứ lặp đi lặp lại trong đầu cô.Mạ Tử Nhan cố gắng gượng đứng dậy,cả người mềm nhũn yếu đuối không khác gì một người bệnh,cô mệt mỏi lắm rồi...
- Tôi...không thể chấp nhận tình yêu của anh
- Tôi đã nói rồi,tôi sẽ làm mọi cách để khiến em phải yêu tôi
Mặc Tư lạnh nhạt,trong lòng bây giờ đang nóng như lửa đốt
- Bạch Thế Phong sẽ giết chết anh mất,làm ơn hiểu cho tôi...
- Cô và cậu ấy chưa kết hôn,cho nên tôi vẫn có quyền theo đuổi
- Nhưng...
- Nếu cậu ấy muốn đánh muốn giết chết tôi,tôi cũng không quan tâm
Mặc Tư vẫn cố điềm tĩnh trả lời,tính tình Bạch Thế Phong như nào,dĩ nhiên anh là người hiểu rõ hơn ai hết.Anh ta...quả thật đúng là giết người không ghê tay,mà một khi đã làm hắn tức giận lên,thì đừng nói là bạn thân,cũng sẽ không tránh khỏi cái chết.
Cậu ta như vậy,việc anh yêu Nhan nhi không có gì là sai hết,nếu có thể làm cô khuất phục thì anh có thể đường đường chính chính mà đến với cô...hơn nữa còn giúp cô thoát khỏi tay của Thế Phong...
- Lạc Hy...
Mặc Tư nhíu chặt mi tâm,liếc nhìn Mạc Tử Nhan
- Lạc Hy...cô ấy phải làm sao chứ?
- Tôi đã nói rồi,tôi không có yêu cô ấy
Mạc Tử Nhan cả kinh,thật sự rất căm phẫn
- TỬ NHAN,EM MAU ĐỨNG LẠI!
Mạc Tử Nhan chạy vụt đi,cô không muốn,không muốn gặp hắn nữa
Mạc Tử Nhan lắc lắc đầu, cố gắng loại bỉ đi những hình ảnh hiện giờ trong đầu
Bạch Thế Phong...Hoắc Minh Triệt...và Mặc Tư,tại sao các người cứ luôn làm phiền đến cuộc sống của tôi? Rốt cuộc là tôi làm gì sai? Tôi đã làm gì để rồi phải nhận lấy cay đắng đến thế?
**************************
Lách tách...rào...
Mưa rồi...
Từng giọt nước trắng xóa cứ thế mà rơi xuống,Mạc Tử Nhan ngước lên nhìn,càng không khỏi cảm thấy đau lòng,mưa cứ rơi mãi như vậy...tại sao không thể giúp cô cảm thấy nhẹ lòng hơn vậy?
Chiếc Ferrari chạy trong mưa,bên trên mưa trút xuống tạo nên những tiếng lộp độp.Bạch Thế Phong day day trán,mệt mỏi tựa lưng lên ghế,phẩy tay ra hiệu cho tài xế xe lái chậm một chút thì nhìn thấy một bóng dáng bé nhỏ đang hờ hững đi dưới mưa,liền không khỏi nghi hoặc
Mạc Tử Nhan?
Chết tiệt,tại sao không về nhà mà lại đi ở ngoài này,chẳng lẽ không chịu nghe lời anh,sau giờ học phải về sớm hay sao?
- Dừng xe lại
Bạch Thế Phong cầm ô,lập tức mở cửa xe ra ngoài.Mạc Tử Nhan cả người ướt sũng, đầu tóc rối ren,ngẩng mặt mà nhìn người trước mắt
- Bạch...Thế Phong...
- Mẹ nó! Tại sao không chịu nghe lời hả?!
Bạch Thế Phong tức giận,bế cả người cô lên,đem vào trong xe,ra hiệu tài xế bật hệ thống sưởi
Nhìn cô như vậy,khiến anh có chút đau lòng
Mạc Tử Nhan run rẩy,cả người bé nhỏ nhợt nhạt trông đến tội nghiệp
- Nói,sao lại ra nông nỗi này?
Mạc Tử Nhan cúi đầu,không mở lời,mà chính xác là không muốn nói
- Tôi không phải người có tính kiên nhẫn lâu trong mấy cái chuyện vụn vặt này,cho nên mau nói!
- Tôi chán ghét anh...
Mạc Tử Nhan nhàn nhạt nói,nhưng trong lời nói còn chứa sự uất ức và căm hận
- Hình như tôi đã để em tự do lâu quá rồi thì phải
-...
- Nếu đã thế...vậy thì,chúng ta lập tức chuẩn bị kết hôn vào thứ 7 này!
- Cái gì??
Bạch Thế Phong ngồi bên cạnh nhắm mắt lại,cười một cái rồi quay đi.Mạc Tử Nhan ngồi bật dậy,trợn tròn mắt,tựa hồ muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi
Lời của hắn,làm sao cô trái ý được...là cô gây nên tội...bắt buộc phải trả giá cho nó