- Hết pin rồi...Bạch Thế Phong dường như mất kiên nhẫn,liền cầm máy gọi cho Mạc Tử Nhan
Tút...tút....tút...
Đáp lại anh chỉ là những tiếng tút tút dài vô tận,được lắm! Dám không nghe máy của anh,cô gái này quả thật là anh đã hơi nới lỏng mà để cô tự do quá mức rồi.
Chiếc xe cuối cùng cũng dừng lại.Mạc Tử Nhan nhanh chóng trả tiền cho tài xế xe,cánh cổng cũng tự động mở ra,hít một hơi sâu,cô liền nhanh chóng bước vào.Bạch Vi Hiên đang chán nản,cứ đứng chờ mãi cũng không phải là cách hay,định xoay người rời đi thì nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé đang chạy vội vã,nụ cười trên môi liền nở rộ trên khuôn mặt xinh đẹp
- Tử Nhan!
Mạc Tử Nhan thở hồng hộc,thật không ngờ là ở nhà này đã vài tuần rồi mà giờ cô mới thấy thấm thía,cái sân này dài quá!!!!
- Em về rồi...
- Mới đi đâu về? - Bạch Thế Phong cả người toát ra khí lạnh,làm cô không hẹn mà run lên bần bật
- Tôi...chỉ là sang nhà của Lạc Hy chơi thôi mà....
- Thật chứ?
- Phải - Mạc Tử Nhan kiên quyết
Bạch Thế Phong chau mày,xoay người đi thẳng lên lầu.Bạch Vi Hiên vỗ vỗ vai cô,bật cười nói
- Thằng nhóc này là thế đấy,lớn đầu rồi mà tính tình như con nít ấy.Lạnh lùng vậy thôi,chứ vừa nãy nó lo cho em lắm đấy
Lo? Anh ta lo cho cô?
Nghĩ đến đây,bên ngực trái của cô liền đập mạnh một nhịp.Cúi gằm mặt mà đi vào trong phòng khách,cô ngồi xuống sopha,vơ lấy một quả táo đưa lên miệng cắn,khiến cho Bạch Vi Hiên không khỏi cảm thấy cô bé này thật kì lạ mà lắc đầu ngán ngẩm
- Em đói không? - Bạch Vi Hiên vừa vào bếp,nói vọng ra ngoài
- Em ăn bên nhà của Lạc Hy rồi a
- Ừm
Mạc Tử Nhan vừa ăn xong quả táo,liền đi lên lầu.
Lạch cạch...
Bạch Thế Phong nâng nâng ly rượu lên lắc nhẹ,thứ chất lỏng màu đỏ sóng sánh,phản chiếu khuôn mặt lạnh lùng của anh,trong con ngươi màu hổ phách còn ánh lên sự đau thương.Trên tay là một bức hình của người con gái xinh đẹp,với mái tóc dài mượt và nụ cười rực rỡ.Bạch Thế Phong day day mắt,giờ đây anh cảm thấy vô cùng mệt mỏi
- Hải Đường,em lại bỏ trốn khỏi anh...tại sao vậy...?
************************************
Mạc Tử Nhan mắt nhắm mắt mở,vươn tay tắt cái chuông đồng hồ còn đang kêu inh ỏi rồi yên vị nhắm mắt lại ngủ tiếp
- HÔM NAY ĐI HỌC A!!!!
Cô tức tốc chạy thật nhanh vào phòng tắm,chỉnh trang lại mọi thứ rồi chạy thật nhanh xuống dưới
- Chị Vi Hiên,em đi trước a,em muộn giờ rồi! - Mạc Tử Nhan chỉ kịp vơ đại miếng sanwich rồi nhét vào miệng rồi chạy bay biến
- Cái con nhóc ngố này,đến tóc cũng không chịu chải hẳn hoi là sao? - Bạch Vi Hiên chống cằm suy nghĩ
Mạc Tử Nhan vẫn luôn chọn lựa việc đi bộ để đến trường,nhưng hôm nay đã trễ nên phải nhờ tài xế chở đi.Nghĩ đến đây mà cô ngán ngẩm thở dài,là do Bạch Thế Phong hắn giàu hay vì kiếp của hắn sướng nên lúc nào cũng đi xe hơi xịn vậy? ( Mẹ này ngu chính hiệu nha,dĩ nhiên phải giàu mới có tiền mua xe rồi còn gì ╭(╯ε╰)╮)
Và vẫn như cũ,lúc nào Mộc Lạc Hy cũng là người đứng trước cổng trường học chờ cô bạn thân hay dậy trễ của mình.Vừa nhìn thấy cô,Mộc Lạc Hy liền vẫy tay ra hiệu,Mạc Tử Nhan bước xuống xe,mỉm cười
***** Ra là dải phân cách cho tiết học nhàm chán *****
- Tử Nhan, mình đi xem phim chứ?
- Ừm...
Mạc Tử Nhan hơi dè chừng nhìn Mộc Lạc Hy,trong lòng có chút lo lắng về chuyện hôm qua.Bạch Thế Phong hờ hững với cô như vậy,thật sự là nên chừng mực lại,nếu không...
Giá như ngày hôm đó cô không giúp đỡ cho cô gái tên Hải Đường ấy...thì đã không...
- Được rồi Tử Nhan, bà không muốn đi thì tôi cũng không ép buộc bà
- Xin lỗi...
- Sao lại xin lỗi? Chuyện này có to tát gì đâu?
Mạc Tử Nhan không nói không cười,chỉ lẳng lặng vẫy tay chào tạm biệt cô bạn rồi ra về
- Tử Nhan
- Ủa, Mặc Tư?
Mạc Tử Nhan tươi cười chạy về phía Mặc Tư
- Có chuyện gì sao?
- Phải,tôi có chuyện muốn nói với em
Mạc Tử Nhan bật cười,nói
- Từ khi nào đã đổi cách xưng hô thế?
- Nghiêm túc đấy
Mạc Tử Nhan liền nín bặt,được rồi, không đùa thì không đùa
- Mà khoan...tôi cũng... có chuyện muốn nói
Mặc Tư hơi ngạc nhiên nhìn cô,sau đó cũng bình thường lại,ra hiệu cho cô nói trước
- Ừm...chả là...anh biết đấy, Lạc Hy cô ấy rất thích anh...cho nên...
- Tử Nhan, tôi thật lòng yêu em!
- Mặc Tư, anh đang nói cái gì vậy?
Mạc Tử Nhan lập tức lùi về phía sau, cố gắng né tránh ánh mắt của Mặc Tư
- Những gì tôi nói đều là sự thật,em tin hay không thì tùy.Nhưng tôi thề là tôi sẽ không bỏ cuộc đâu.Em nhất định phải ở bên tôi!
Mạc Tử Nhan ngồi thụp xuống,ánh mắt trở nên vô hồn...Mặc Tư...anh ta yêu cô?
- Nhưng còn Lạc Hy...cô ấy phải làm sao? Anh nói đi,nói tôi biết đi!!!
- Cô ấy không phải người tôi yêu
- Thật nực cười...
Em,tôi và cô ấy,cùng đứng chung một khoảng trời,đỗi gần mà lại rất xa xăm...
************************************
Mn cho ta xin lỗi nhé,tại hôm qua lười quá cho nên hôm nay mới up được chương,bạn nào mình trót hứa là thứ 7 up chap thì để lần sau mk tặng bù nhé
BYE BYE ~^O^~