Mạc Tử Nhan đang đứng nói chuyện,chợt có một bàn tay động lên vai cô,khiến cô không hẹn mà run lên một cái
- Tổng giám đốc gọi cô,mời đi theo tôi một lát - Thư ký Trịnh nhàn nhạt nói,khuôn mặt không chút cảm xúc,ra lệnh cho Mạc Tử Nhan đi theo mình.Cô chỉ gật đầu một cái,thật ra cũng đang muốn tìm Bạch Thế Phong hỏi chuyện,mà không biết hắn ở đâu
Thư ký Trịnh dẫn cô đi lên tầng 5 của nhà hàng.Tại đây không gian khá vắng vẻ,thư ký Trịnh mở cửa một căn phòng,nói cô đi vào bên trong rồi lẳng lặng đóng cửa lại.Mạc Tử Nhan nhìn xung quanh,thật không ngờ một nhà hàng lại có thể có phòng riêng như thế này.Mọi thứ dường như đều rất gọn gàng và sạch sẽ,trông giống một phòng làm việc.Bạch Thế Phong đứng bên cửa sổ,mắt nhìn ra phía ngoài,trên tay cầm một điếu xì gà xa xỉ,thi thoảng đưa lên miệng hút.Mạc Tử Nhan nheo mắt lại,anh ta hút thuốc từ bao giờ thế?
- Anh...có chuyện gì?
Bạch Thế Phong im lặng một hồi lâu,cuối cùng cũng lên tiếng
- Em ngồi đi
Mạc Tử Nhan đờ người,gọi cô lên đây chỉ là để ngồi thôi hay sao? Xem ra anh ta cũng thật rảnh!
- Tôi đã tìm thấy Hải Đường rồi... - Bạch Thế Phong trầm tư nói,có vẻ rất coi nhẹ việc này
Nghe đến đây,Mạc Tử Nhan liền dâng lên một nỗi vui sướng,vậy là...
- Nhưng tôi vẫn sẽ lấy em làm vợ - Xen tiếp vế sau khiến cô trở nên hụt hẫng
- Nhưng anh đã tìm thấy Hải Đường rồi cơ mà? Còn không mau đưa cô ta về,tại sao còn muốn lấy tôi?
Bạch Thế Phong liền nở một nụ cười lạnh,làm cho Mạc Tử Nhan hơi hoảng sợ nhưng vẫn cố giữ lấy bình tĩnh,trừng mắt nhìn anh ta
- Tại sao à...? - Bạch Thế Phong cố tình kéo dài chữ à,rồi lại bật cười,tiến sát đến bên Mạc Tử Nhan,ghé vào tai cô nói thầm
- Em! Chính là nguyên nhân của tất cả,cho nên...phải trả giá...
Mạc Tử Nhan sững lại,không tin nổi những gì đã nghe.Cô...phải trả giá sao?
- Nhưng em cũng đừng lo.Như tôi đã nói,thời hạn chỉ có một năm,và tôi vẫn sẽ chu toàn mọi thứ cho em đầy đủ không thiếu một thứ gì
- TÔI KHÔNG CẦN! - Mạc Tử Nhan hét lên,tuổi thanh xuân của cô...thật sự sẽ chết cùng theo một năm đó...
Bạch Thế Phong nhìn Mạc Tử Nhan như người dưng,ánh mắt có phần khinh thường mà độc ác.Khẽ vuốt ve khuôn mặt cô,nói nhỏ
- Mong đến ngày cưới nhỉ,vợ!
-....
**********************************************
Tiệc tàn,cũng là lúc mọi người ra về.Mạc Tử Nhan theo xe của ông bà Mạc về nhà,không khỏi bực tức đấm lung tung xuống ghế,ông bà Mạc chỉ còn biết thở dài mong cơn giận của con bé này sẽ qua nhanh
Xe vừa dừng trước cổng,còn chưa kịp dừng hẳn,Mạc Tử Nhan đã lao ngay xuống,cầm chìa khoá mở cổng đi vào trong nhà. Vào đến phòng thì sập cửa không thương tiếc
- Aizzz,thật tức chết mà...
Mạc Tử Nhan vò đầu bứt tóc,cuối cùng là đi vào nhà tắm,xối mạnh nước lên người. Ít nhất thì nó cũng làm vơi đi cảm xúc của cô,Mạc Tử Nhan ngồi bệt xuống sàn,tựa lưng vào bồn tắm
Cô mệt mỏi quá...
Bà Mạc trên tay bê một ly sữa nóng đi lên lầu,mở cửa phòng nhưng không thấy ai,đèn điện thì không bật nhưng trong phòng tắm có ánh đèn và tiếng nước chảy nên bà đoán rằng chắc cô đang tắm nên cũng không gọi nói gì nữa,đặt ly sữa ở trên bàn rồi đi xuống nhà dưới
- Chắc con bé cũng uống sữa xong rồi,để em lên xem sao - Ông Mạc ừ một tiếng,bà Mạc lên lầu và đi vào phòng cô
Phòng tắm vẫn sáng đèn,bên trong vẫn là những tiếng nước chảy róc rách. Bà Mạc bỗng cảm thấy lo lắng,gọi to
- Tử Nhan,con vẫn chưa tắm xong hay sao?
Nhưng không có tiếng trả lời,bà Mạc đi đến,gõ gõ cửa
- Nhan nhi,con nói gì đi chứ?
Cách cửa phòng tắm bật mở,Mạc Tử Nhan nằm gục bên bồn tắm,vòi hoa sen lúc này vẫn còn mở nước chế độ lạnh,vẫn còn xả ào ạt nước lên thân hình bé nhỏ kia.Bà Mạc vô cùng hoảng sợ,vội vã tắt nước,lay lay cái người mềm nhũn của cô mà hét lớn
- NHAN NHI,NHAN NHI...CON MAU TỈNH LẠI,TỈNH LẠI NHÌN MẸ ĐI...CON GÁI!
Ông Mạc nghe thấy tiếng hét cũng vội vàng mà chạy thật nhanh lên trên,nhìn thấy cảnh tượng này,thật sự không khỏi cảm thấy cực kì sợ hãi
- Mau đưa con bé ra ngoài,nhanh lên!
Mạc Tử Nhan vô thức,ai đang nói vậy? Khuôn mặt nhợt nhạt giờ còn biến sắc hơn nữa,hơi thở cô yếu ớt,miệng còn mấp máy hai chữ '' Mẹ...ba '' rồi tắt ngúm
******************************************************
- Ưm...
Mạc Tử Nhan mở mắt tỉnh dậy,đầu đau như búa bổ,người thì vô cùng nhức mỏi.Mùi thuốc kháng sinh và thuốc sát trùng xộc đến,khiến cô cảm thấy rất khó chịu.Miệng lưỡi khô rát,mở miệng ra vô cùng khó khăn,lại rơm rớm máu.Bên trái giường khẽ động đậy một chút,Mạc Tử Nhan nhìn sang,vô cùng ngạc nhiên
- Lạc Hy,sao bà lại ở đây?