Tôi Yêu Em... Cô Nàng Hậu Đậu!!!

Chương 7




Hôm nay là một ngày thật tuyệt vời. Không biết hôm qua nó ăn trúng cái gì mà sáng nay dậy sớm cực. Sau khi làm vscn và chọn cho mình một bộ đồ thích hợp Nó chạy một mạch xuống bếp

.Mẹ có gì ăn chưa con đói_Nó chạy vào bếp nhõng nhẽo với mẹ.Má ơi chắc hôm nay bão quá, chị hai tui hôm nay dậy sớm_Kiên dời mắt khỏi tờ báo đang đọc dở. ( Cái tên này mới 18t mà đã bày đặc đọc báo vào buổi ăn sáng...)

.Ê thằng kia lâu rồi không nghe chị mày chửi ngứa tai hả vậy để chị gãi giùm cho nha_Nó tiến lại gần, nở một nụ cười ma mãnh

.Chị chị tính làm gì vậy_Kiên cười mà như mếu

.Á tha cho em đi chị á đau quá_Kiên la lên tay túm lấy hai cái lỗ tai đang ửng đỏ

.Coi chừng ta đó_Nó cười nham nhở

¶…¶…¶…¶

Để em alone alone

....now

Để em alone alone

...yeah

Alone alone alone

...uh now oh oh

...

Em mất một hai giây

Để cố tính ra

Anh đang ở đây...

¶…¶…¶…¶

.Alo_

.Anh tới rồi em ra đi anh đưa em đi ăn sáng_Hắn

.Ok ra tôi ra liền_Nó cúp máy quay qua bà Phạm

.Mẹ con không ăn đâu con đi làm nha bye mẹ_Nói rồi nó xách giỏ chạy một mạch ra ngoài.

.Đi thôi_Nó

.Ok sáng nay em muốn ăn gì_Hắn vừa lái xe vừa bắt chuyện với nó

.Tôi sao cũng được_Nó cười đáp. Hắn nhìn nó cười hiền, ánh mắt chất chứa sự hạnh phúc

Nó nghĩ có lẽ Nó cảm nắng vị chủ tịch này mất rồi.

•Không không phải đâu• Tự nghĩ rồi tự phủk nhận lại suỹ nghĩ của bản thân, nó vô thức lắc đầu khiến Gắn khó hiểu

.Em sao vậy_Giọng trầm ấm của Hắn khiến Nó thức tỉnh khỏi mớ hỗn loạn trong đầu

.Dạ dạ không có gì_Mặt Nó bất giác đỏ ửng lên

Ăn sáng xong Hắn chở Nó đến đông ty

.Khoan đã dừng lại_

.Có chuyện gì vậy_Hắn đạp thắng quay sang nhìn Nó

.Chủ tịch thả tôi ở đây được rồi, tôi sẽ đi bộ đến công ty_Nó tính moẻ cửa xe bước xuống thì bị tay Hắn kéo lại

.Để anh đưa em đi_

.Cảm ơn chủ tịch thật sywj không cần đâu_Nói rồi Nó vùng tay ra, mở cửa bước xuống rồi chạy đi

~~~∆~~~

*Giờ nghỉ trưa*

.Ê biết gì chưa bà_

.Chuyện gì_

.Tôi nghe cô Thương thư kí riêng của chủ tịch nói là hồi nãy có một người con gái tự xưng là vợ sắp cưới của chủ tịch chúng ta đó_

.Gì thật sao_

.Nghe nói vừa nãy hai người còn dắt nhau đi ăn trưa nữa, nhìn tình tứ lắm_

Bla...bla...

*Rầm...*

.Mấy chị sao mà nhiều chuyện quá vậy hả_Nó đập bàn, quăng ánh mắt sắc lạnh về phía mấy bá tám đang xôn xao

.Bực mình_Nó bực bội bưng hộp cơm đang ăn dở đi ra ngoài trước con mắt ngạc nhiên của bao người.

Nó đi một mạch ra trạm xe buýt, ngồi thẫn thờ nhìn ra cửa sổ

#Mình bị gì vậy trời, đó là chuyện của anh ta liên quan gì đến mình đâu chứ..

.Không lẽ mình thích Hắn thật, không không phải _Nó lắc đầu xua tan những suy nghĩ cứ lởn vởn trong đầu#

.Phải giữ khoảng cách với Hắn mới được_Nó lẩm bẩm

.Này em, anh ngồi được chứ_Cậu khều vai Nó và nở một nụ cười tỏa nắng

.Cứ tự nhiên_Nó trả lời trống không rồi quay qua chỗ khác không thèm nhìn lấy một cái. Cậu ngồi quan sát nó rồi nở một nụ cười thích thú

#Người mày yêu cá tỉnh nhỉ Thiên Quốc# Cậu nghĩ

Mấy ngày sau đó Nó tránh né Hắn, Hắn gọi Nó không bắt máy, nhắn tin không trả lời, Hắn chỉ có thể đứng từ xa quan sát Nó. Hoặc lẽ là kiếm việc để điều Nó đến nhưng đến rồi Nó cũng chẳng nói đc một câu nào ngoài chuyện công việc, cũng chẳng nở lấy một nụ cười. Dường như Nó đang giữ khoảng cách với Hắn, Hắn nghĩ vậy.

~~~∆~~~

Một chiều chủ nhật thật êm ả. Nó ra công viên gần nhà để đi dạo và cũng để suy nghĩ lại một vài chuyện.

Những ánh nắng nhẹ nhàng của buổi chiều dần buông xuống, một cô gái trẻ đang ngồi bên bờ sông phóng tầm mắt nhìn xung quanh như muốn tìm một mảnh thời gian đẹp đẽ đã qua. Bất chợt phía lồng ngực trái của cô nhói lên khi bắt gặp hình ảnh một người con trai đang bước đi cùng với một cô gái mà cô cho là đẹp hơn cô gấp ngàn lần. (Nói là bước đi chứ thực ra là Hắn đi trước còn cô gái ấy ráng đuổi kịp theo phía sau.)

.Là chủ tịch_Nó thốt lên rồi lại lấy hai tay bị miệng lại. Từ khóe mắt một cảm giác cay cay đến khó tả. Nó vội lau nhanh những giọt nước mắt nóng hổi, thu giọn đồ đạc và rời khỏi đó.

...

8:30pm

Tại bàn ăn

.Mẹ con muốn qua Pháp thăm ông_Nó chen ngang cuộc bàn tán xôi nổi của gia đình

.Sao đột nhiên con lại như vậy... con vẫn còn đang trong thời gian thực tập đấy_Bà Phạm

.Chỉ là con nhớ ông nội thôi, không có chuyện gì đâu_Nó cắt ngang

.Vậy còn công việc_Ông Phạm đưa mắt quan sát Nó

.Con làm đơn xin nghỉ việc rồi ạ_Nó trả lời nhưng ánh mắt lại vô hồn

.Hân con..._Ông Phạm níu tay bà khẽ lắc đầu ra hiệu im lặng

.Được rồi nếu con muốn đi thì con cứ đi dù sao thì cũng lâu rồi con không gặp ông nội rồi_Ông Phạm nắm lấy bàn tay con gái cười hiền hậu

.Dạ con cảm ơn ba_Nó nói rồi đứng dậy khỏi bàn ăn đi một mạch lên lầu

.Sao ông lại chiều Nó như thế_Mẹ Nó trách

.Ba làm đúng đó mẹ, mẹ khônh thấy hôm nay sắc mặt chị không được tốt sao, cứ để chị qua Pháp một thời gian cho khuây khỏa. Còn nếu mẹ lo thì con có thể đi chung với chị qua đó thăm ông_Kiên

.đúng là con trai ta, suy nghĩ thật giống ta_Ông Phạm cười lớn