"Xin lỗi.."
Trần Hoàng cúi xuống đỡ Davi dậy, Davi hiện tại bị ngã, có vẻ là bị trật chân rồi.
Thiên Thiên thật sự giây phút nhìn thấy Davi thì cực kì hoảng sợ, liền kéo Vi Anh vào lòng, để ngực cô vào người mình, bản thân không kiềm chế được thở dốc.
Lâm chạy tới chỗ Thiên Thiên, nắm chặt vai hắn kéo ra, ý muốn, tránh xa con người này càng nhanh càng tốt.
Trần Hoàng ngồi hẳn xuống, xoa nắn chân Davi.
"Em sao không?"
Davi cười nhẹ.
"Em không có sao đâu a, tại không để ý."
Nói rồi tự mình đứng lên, quay qua nhìn Thiên Thiên, mặt dường như có vô vàn biểu cảm. Thiên Thiên để 1 tay ở eo Vi Anh, một tay để sau đầu, tim vẫn không ngừng đập mạnh, trong lòng không ngừng kêu gào rằng hay mau lôi Vi Anh đi, nhưng chân rất nặng, không bước đi được.
Davi thây tình hình khó xử, liền quay qua bám vào vai Vi Anh, cười với Thiên Thiên, một nụ cười ấm áp không hận thù, không vẩn đục.
"Em là người yêu Trần Hoàng rồi mà, sao anh lại như thế?"
Vi Anh như bị chấn động, trong lòng không biết nên ủng hộ hay phản đối chuyện này. Lời thốt ra, cả Lâm và Nguyệt Đan đều đứng như trời trồng, cô gái này họ cũng có nghe sơ qua, nhưng đều không ngờ được, cô gái này lại có thể trở thành bạn gái Trần Hoàng.
Thiên Thiên vẫn một mực không buông, trong lòng vẫn rất rối bời. Trần Hoàng lúc này thực sự vô cùng khó xử, liền tới kéo Vi Anh ra khỏi Thiên Thiên. Vi Anh quay qua, mặt biểu cảm khó coi, đặc biệt là với Davi.
Trần Hoàng cười rất miễn cưỡng, hiện tại cũng không lời nào giải thích, chỉ nói âm lượng đủ cho cô nghe.
"Thực sự tớ trong lúc suy sụp, đã rất đau lòng vì chuyện của cậu, vô tình gặp cô ấy, cũng đau khổ như vậy, yêu và đến bên nhau thực sự không chút vụ lợi, mong cậu sẽ chúc mừng."
Vi Anh đầu óc hỗn loạn, mất khá lâu mới có phản ứng với câu nói của Trân Hoàng, cuối cùng mới nở một nụ cười đáp lại, phá vỡ không khí căng thẳng. Vươn tay nắm tay Davi, đặt lên tay trần Hoàng. Tâm trạng lúc này thực sự vô cùng vô cùng vui vẻ, đáp lại Trần Hoàng với một âm lượng nhỏ, cũng đủ chỉ để 3 người nghe được."Tớ thực không nghĩ ngày này sẽ tới, đến rồi mới ngỡ ngàng nhận ra, thực tâm lúc này có chút rối, nhưng hiện tại tớ cảm thấy hạnh phúc thay cho cậu vì có thể tìm được người san sẻ buồn vui, chúng ta còn trẻ, nói những chuyện như thế này quả thực không hợp, nhưng tớ chúc cho hai cậu hạnh phúc."
Trần Hoàng, Thiên Thiên, Lâm, Nguyệt Đan lúc này mới thực sự trút bỏ được gánh nặng.
Thiên Thiên sau khi ổn định lại, miệng cuối cùng cũng nở được một nụ cười.
"Thôi, chúng ta làm quen vậy là xong rồi ha. Nhảy tiếp đi."
Sau đó quay sang nói với Davi.
"Xin lỗi cậu vì làm cậu ngã."
Davi gật đầu.
"Không sao."
Vi Anh cảm nhận được sự vui vẻ miễn cưỡng của Thiên Thiên và Trần Hoàng. Liền không biết xoa dịu không khí như thế nào, đành cười cười, rồi kéo Thiên Thiên sang chỗ khác,
"Vậy thôi hai người nhảy đi, chúng tớ đi."
Thiên Thiên cứ thế đi theo sự chỉ đường của Vi Anh, chả nói năng gì, cơ bản, không dính dáng tới càng tốt. Rồi sau đó hai người lại tiếp tục nhảy.
"Ayda, vừa nãy mệt thật á."
Thiên Thiên vẫn chú tâm nhảy theo điệu nhạc du dương, rốt cuộc là từ nãy đến giờ không biết nghĩ chuyện gì.
"Anh làm sao vậy, bực chuyện vừa nãy."
Thiên Thiên xoa xoa đầu cô, tỏ ý rằng chuyện đó không có.
"Vậy là chuyện gì?"
Cuối cùng vẫn là không kiềm lòng được, liền đưa hai tay qua, giữ lấy má Vi Anh.
"Lại đây anh nói."
Nói rồi đưa cô quay lại đúng vị trí chính giữa hội trường, giữa ánh đèn lung linh mờ ảo, cô chợt nhìn thấy Thiên Thiên rất đẹp trai a~~ A khoan lạc chủ đề.Nguyệt Đan và Lâm đi tới, cười cười nhìn hai đứa, chúng mày không nhảy đi còn làm trò con bò gì vậy trời?
Thiên Thiên đưa mặt Vi Anh lại gần mình, nói nhỏ vào tai với giọng yêu thương.
"Anh biết, anh từ khi yêu em đã mất đi bản tính lầy của mình, và điều anh sắp làm, không biết được gọi là sến súa hay là lãng mạng nữa, nhưng mong em, hãy nhớ kĩ, vì điều anh làm, có thể đây sẽ là duy nhất, không có lần hai.'
Nói rồi hắn quỳ xuống, đồng loạt lúc đó cũng lôi kéo rất nhiều sự chú ý của các bạn khác, có một số bạn gái khác đang nhảy cũng phải dừng lại, phấn khích hét lên, có khi sắp được xem thứ hay rồi.
"Aaaaaaa,anh nhìn họ kìa.."
"Cậu nhìn kìa, cậu bạn đó đang quỳ xuống đó, rất giống cầu hôn aaaa~"
"Oaaa thật là ghen tỵ nha~"
Lúc này trong đầu Vi Anh hoàn toàn trống rỗng, gì chứ? Chuyện gì đang xảy ra? Cầu hôn là sao? Lúc này tứ chi cứng đơ, cô thực sự không biết nói gì, thực sự hắn đang làm gì.
"Thiên Thiên, anh làm gì vậy, đứng lên đi người ta cười kìa!"
Thiên Thiên vẫn quỳ 1 chân xuống, lấy một bó hoa hồng lớn từ tay Lâm,.
"Cảm ơn."
Lâm quay qua cười.
"Mày thực hiện xong đi."
Thiên Thiên gãi đầu, công nhận mà phải làm thôi, đứng như này thật là mỏi chân aa~
Thiên Thiên nhìn thẳng vào mắt Vi Anh, nở nụ cười tỏa nắng.
"Vi Anh, anh và em, nói yêu nhau lâu cũng không phải, mà yêu nhau sớm qua cũng không phải, thực sự lúc này, anh chỉ muốn nói anh rất yêu em, rất muốn bù đắp những tổn thương cho em mà anh đã gây ra."
Nói rồi lấy từ túi áo ra một chiếc hộp màu trắng đính nơ xanh nước biển nhỏ.
"Em đi theo anh cả đời này nhé!"
Vi Anh ngay lúc này mới thực sự tin vào điều hắn nói, cảm giác thực sự như vỡ òa, nước mắt cứ thế rơi. Thiên Thiên lấy nhẫn từ trong hộp ra, hai chiếc nhẫn khẽ dựa vào nhau,họa tiết đơn giản nhưng cực kì tinh tế, màu trắng. Hắn cẩn thận đeo nhẫn vào cho cô, đưa hộp nhẫn cho Lâm rồi đứng dậy, để bó hoa to ra đằng trước, bước lại thật gần cô.
Vi Anh nhảy cẫng lên, ôm lấy cổ hắn.
"Em thực sự rất vui a~~ Em yêu anh yêu anh yêu anh~"
Thiên Thiên cũng ôm lấy cô, mặt quay ra nhìn Lâm, nói nhẩm "Nhìn tao đi haha tao tán gái thành công rồi!". Dĩ nhiên, cô gái đang sung sướng kia không hề để ý. Lâm chỉ cười cười với hắn, cuối cùng hai người cứ đứng đó ôm ôm ấp ấp, Nguyệt Đan đứng mỏi chân liền đi tới kéo cô ra,khoác tay lên vai.
"Hạnh phúc không cô bé?"
Vi Anh ôm Nguyệt Đan một cái thật chặt như thay câu trả lời rằng tớ rất hạnh phúc. Nguyệt Đan cũng ôm Vi Anh, xoa đầu cô bạn nhie đang chìm đắm trong hạnh phúc.
" Mày và Thiên Thiên đã trải qua không ít khó khăn, để có ngày hôm nay, là đánh đổi rất nhiều thứ, vì vậy, phải thật hạnh phúc!"