Tôi bước lên sân khấu, trong lòng, các nội tạng sôi sùng sục.
Khó khăn đi tới bục sân khấu, tôi bước lên. Từng tiếng rít thì micro vang lên. Tôi nhận giải thưởng từ tay thầy.
Biết phát biểu cái gì đây? Có lẽ nào cho tôi chui xuống không???
Đằng này lại có Thiên Thiên đứng ngay đằng sau, phát biểu thế này...hơi kì kì.
Tôi nhận lấy bằng khen, giấy chứng nhận và chiếc vương miệng từ tay thầy giám thị. Cuối cùng mãi thầy mới đồng ý cho tôi không phát biểu.
---------------------------------------------
Vi Anh vẫn vô cùng trẻ con, lên nhận giải mà không hề ngạc nhiên hay suy nghĩ tại sao mình lại nhận giải trong khi ban đầu, danh sách ứng cử không hề có tên, thậm chí cũng không hề vận động ứng cử.
Vâng không ai khác, một người duy nhất, Thiên Thiên. Đằng sau chiến thắng của cô, cậu phải thức đêm tự tay cắt duy băng, in ảnh ứng cử, vận động bạn bè trong trường trên page trường và facebook cá nhân. Vi Anh dạo này khóa nick từ vụ cãi nhau với Thiên Thiên nên không hề biết chuyện gì xảy ra.
Nhưng dù Thiên Thiên đã giúp cô, thì vẫn sẽ có người vote cho cô, chỉ là nhờ cậu số lượng mới tăng lên.
Dù hai người cãi nhau, cậu quả thực vẫn không thể từ bỏ bao công sức tán gái của mình trôi thành sống thành bể rồi vỡ tan, biến mất dễ dàng như thế được... ( =.= )
Thầy hiệu trưởng bước lên:
"Mời hai em đứng lên đây để chúng ta cùng chào các bạn"
Vi Anh và Thiên Thiên bước lên cho bằng nhau, hai người né tránh không nhìn thẳng vào mắt người đối diện. Rồi chuyện gì đến cũng đến,..
Mọi người trong trường không hề biết về vụ hai người đã trở thành người xa lạ, cứ ngỡ vẫn là một đôi.
Ban đầu chỉ có vài bạn hô lên: " Hôn nhau đi!", nhưng ngay sau đó, cả hội trưởng nhanh chóng hùa theo, hô to. Vi Anh đứng đơ người trên sân khấu, toát mồ hôi lạnh ướt đẫm tấm lưng. Quả này..
(Tác Giả: Vậy là.. Vi Anh ta hôm nay, lần đầu tiên bị phũ =)))
Thiên Thiên đứng dưới Vi Anh một bậc, nở một nụ cười có như không rồi nhìn cả hội trưởng đang sôi sục, nhìn những con người dưới kia thật nực cười...
Tiếng hô không hề dứt mà thậm chí còn to, liền mạch hơn ban đầu.
Thiên Thiên tiến lên một bước sao cho bằng với Vi Anh, lướt ánh mắt khắp hội trường. Nhưng con người này, hành động này, không phải là hành động tự phát, mà hoàn toàn là một mình tay cậu dàn dựng lên. Phải! Nói cậu mưu mô, cũng đúng. Giành được cái gì mà để nó vụt mất dễ dàng như thế, cậu không thể can tâm mà ngồi yên. Bàn tay vô thức đặt lên Vi Anh, kéo cô lại gần. Chưa kịp để Vi Anh phản ứng, Thiên Thiên đã nhẹ nhàng cắn lên môi Vi Anh một cái, cái cắn nhẹ đầy sự nhớ nhung, nâng niu.
Tiếng vỗ tay cùng tiếng hò vang lên cực điểm, tiếng nhạc EDM hòa vào càng làm người Vi Anh nóng hơn. Bàn tay vị Thiên Thiên giữ chặt chỉ muốn vung lên, và cuối cùng, cô giằng tay ra, tát thật mạnh lên má Thiên Thiên, cậu đang nghĩ cái gì mà lại làm thế này với cô hả? Cậu vui khi làm trò này, còn cô thì sao? Cậu nghĩ cô vui à? Không hề?
Tiếng hét chói tai vang lên bên dưới hội trường. Các bạn bên dưới xôn xao không hiểu chuyện gì đang xảy ra, hai người họ yêu nhau thì việc này có gì mà quá đáng?
Khuôn mặt Thiên Thiên do lực tác động bị nghiêng hẳn sang một bên, ánh mắt nhắm hờ đầy sự đau khổ. Cô đang bị vẻ ngoài của cậu đánh lừa, trong thâm tâm, cậu đang sôi sục lên mà mắng cô, nhưng cậu là con trai, hơn nữa là người cô từng thương. Làm như vậy rất khó hàn gắn chuyện tình cảm.
Cô nhìn cậu, ánh mắt đầy sự thất vọng. Cậu vẫn thế, vẫn đầy sự tự tin, nhưng vẫn luôn theo thói quen mà lúc nào cũng tự làm theo ý mình mà bỏ quên suy nghĩ của người khác.
Cô nhắm mắt, hít thật sâu lấy lại bình tĩnh, bàn tay vừa tát Thiên Thiên nóng bừng lên, cảm giác đau đớn lan khắp cơ thể. Không phải đau về mặt thể xác, mà là về mặt tinh thần kia kìa.
Cô kéo váy xuống dưới sân khấu, nắm lấy tay Trần Hoàng, quay lại nhìn mọi người một lượt, nắm vương miện trên đầu xuống và giẫm lên nó, rồi đi ra ngoài.
......
Cô và Trần Hoàng cùng đi ra ngoài trường, cứ đi mà không nói lấy một lời.
Cậu đi sau, giật tay cô lại khiến cả thân hình nhỏ bé đổ ập vào người. Cậu được thế ôm chặt lấy Vi Anh, như đang cố gắng truyền tình cảm và hơi ấm của mình cho cô.
Cô cứ đứng yên cho cậu ôm. Cậu cứ tưởng vậy là tiến thêm một bước trong quá trình đến bên cạnh cô.
- Cậu ôm đủ chưa?
Chất giọng thanh mảnh của cô vang lên, cho dù trong lời nói không hề có ngữ điệu và biểu cảm gì, nhưng đối với Trần Hoàng, nó như hàng nghìn vết thương nơi con tim nhạy cảm của cậu!
Cậu buông cô ra, ngập ngừng.
-Xin lỗi cậu! Tớ chỉ..chỉ muốn chia sẻ nỗi buồn với cậu thôi.
-Ừ. Đi tiếp thôi.
Vi Anh lần này không còn cầm lấy tay Trần Hoàng nữa. Lần này cô bỏ cậu đằng sau, làm cậu bất ngờ phải đuổi theo sau.
------
Vi Anh sau khi tạm biệt Trần Hoàng thì đi vào nhà. Nhà vẫn tối đèn, xem ra bố mẹ đi công tác về muộn rồi.
Cô bỏ đôi guốc cao 6cm ra, bật hết đèn điện lên. Không cần biết thế nào, mà nằm xuống giường rồi ngủ gục, mặc cho trên người còn có bộ váy to như khủng bố!
----
Cậu bước xuống sân khấu, khắp người lạnh toát. Lâm chạy tới, Nguyệt Đan đi ra ngoài có việc chạy vào cũng hỏi han. Nguyệt Đan không tìm thấy Vi Anh liền hỏi, tay bấm điện thoại nhưng đều không bắt máy, nghe nói cô về với Trần Hoàng rồi mới an tâm.
Hai người ra an ủi cậu, hỏi han. Chỉ có Lâm biết chuyện gì đang xảy ra, còn Nguyệt Đan cứ mù mờ, nhưng cũng đoán được phần nào.
Thiên Thiên từ lúc bước xuống đã ra lệnh cho vệ sĩ không ai được lại gần ngoài Lâm và Nguyệt Đan.
Cậu ngồi xuống ghế, gục đầu xuống.
Kết thúc thật sao?
-------
3 ngày hôm sau, cả anh và cô đều đồng loạt nghỉ học mà không thèm liên lạc cho nhà trường hay cô giáo xin nghỉ phép, mọi người đồn đoán khắp trường cho rằng hai người nghỉ có lẽ là do hôm Học Sinh Thanh Lịch tổ chức.
Cô nghỉ là do không muốn đến trường , vả lại bên đêm lúc đi về quên mang theo cái áo khoác mà ban đầu mang tới nên thành ra bị nhiễm lạnh nằm vật vã trên giường. Mẹ cô biết tin vội vội vàng vàng đi ngay về nhà chăm sóc, ai nào ngờ nó đã nằm lăn ra ngủ rồi lăn luôn xuốnh giường từ đời nào. Mông thì chổng cao lên vuông góc với mặt đất. Ôi cảnh tượng mĩ miều của con gái yêu quý của bà đây sao?
Tất nhiên, ốm mà nằm dưới đất thế này không sớm thì muộn cũng lạnh cóng toán thân tứ chi bất động, bà phải đưa con gái bà lên giường nằm.
Thân bà mảnh mai tựa gái hai mươi làm sao có thể nâng con lợn hám ăn 17 tuổi đầu như thế này. Vả lại con bà đang ốm, bà không thể nhẫn tâm đánh thức nó dậy được. Chồng bà lại còn đang họp với cổ đông, làm sao bà có thể gọi chồng mình về chỉ để bê con gái lên giường? Nghĩ đủ đường không còn cách nào, bà liền lôi điện thoại của mình ra gọi cho đứa con rể tương lại đẹp trai tốt bụng thánh thiện..
(Chậc chậc..)
"BÍP!BÍP! Alo ai vậy?"
"Ồ! Con rể đó hả? Con có rảnh không?"
Sau khi biết được người bên kia đầu dây là mẹ Vi Anh, cậu liền turn-on chế độ trai ngoan.
"Dạ vâng thưa bác, con đây ạ! Bác gọi con có việc gì không ạ?"
"Con có thể qua đây giúp bác việc này được không? Nó có liên quan tới vợ con đó!"
"Vâng!"