Tôi Yêu Chị Thì Có Sao Chứ

Chương 41: 41: Dự Định Vào Đại Học





Một trận đấu đá oanh liệt diễn ra khá lâu là do không có ai ngăn cản, Băng Thiệu Huy tả tơi dùng lực chân đạp rầm rầm lên phòng, tấm ảnh được bà nội gửi gắm xuất hiện trong con mắt đỏ hoe của anh và thật khiến anh để tâm đến nó
"Nhãi ranh, tráng miệng ..." Phu nhân Băng không gõ cửa tự nhiên cầm dĩa trái cây bước vào
Nhận ra con trai đang đăm chiêu hướng cạnh bàn, bà tò mò nhìn theo tấm ảnh cũ sờn thoắt ẩn thoắt hiện, phu nhân Băng đặt dĩa trái cây xuống đang dự tính cầm lên quan sát kĩ đã bị Thiệu Huy giật đi
Bà lườm anh sau đó kiễng chân lên nhòm ngó tấm hình được con trai bà gìn giữ, hoá ra là bộ ba huyền thoại cách đây mười bốn năm, bà thẳng thừng lướt qua anh mở rèm đón gió ngoài cửa sổ
"Tấm hình đó ở đâu ra vậy ?"
"Mẹ biết à ?" Đôi mày rậm nhíu lại, Băng Thiệu Huy thật không hiểu phu nhân Băng lấy cớ gì thong thả khi nhìn đến tấm ảnh này
"Biết chứ, ngày đó con đòi lên nhà nội Ánh Vĩ đến khi về lại đòi lấy chị gái thằng bé làm vợ mình cho bằng được, Châu Mãn Kì mà con cũng quên thì đúng thật là ..."

Chuyện xưa muốn nhớ lại đối với anh thật sự rất khó hơn nữa lúc đó nếu toan tính thì anh chỉ hơn kém ba tuổi, nay được mẹ giải thịch cặn kẽ trong lòng bứt rứt vì mình đã quên cô, hỏi sao ngày đầu tiên Châu Mãn Kì chuyển về anh đã say cô như điếu đổ, là có mối liên hệ nên anh mới ái mộ cô nhiều đến nhường này
Thời gian dư dã thừa thãi khá nhiều đối với Băng Thiệu Huy, còn Châu Mãn Kì đơn nhiên không, sắp thôi cô lên đại học chọn chuyên ngành phù hợp là chuyện sớm muộn thế nhưng cô thấy mình chẳng hợp và phụ thuộc vào một ngành học nào cả, sự việc nếu cứ tiến triển theo chiều hướng xấu có vẻ nhiều năm về sau Châu Mãn Kì sẽ trở thành kẻ thất việc
Hôm nay Băng Thiệu Huy cùng cô đến cửa tiệm làm việc cùng mẹ, sinh ra đã là cậu ấm nên tay chân anh vụng về xuyên suốt từ lúc bắt tay vô việc anh đã làm rối không biết bao nhiêu khâu cắm hoa của Châu Mãn Kì, ném anh sang chỗ pha trà chắc các phu nhân sẽ đánh sập cửa tiệm vì nấu nướng dở tệ chứ đừng đùa
Dùng kéo cắt gai trên thân hoa hồng, Châu Mãn Kì ngáp ruồi vì Băng Thiệu Huy sợ đủ thứ trên đời, sợ việc nặng, sợ dơ, sợ cô bị chảy máu, sợ tay cô bị chai ...!Băng Thiệu Huy không phải là một thanh thiếu niên mà anh đích thị là một cậu bé to xác
Chỉ hay lo lắng cho những việc tưởng chừng sẽ chẳng bao giờ xảy ra, Châu Mãn Kì hoàn thành một bó hoa dùng bình nước xịt xung quanh để nó trông tươi mới, tâm tình cũng không mấy để ý những lời than vãn của anh là bao, khẩu hiệu của cô chính là "cứ quên đi mà sống"
"Con lớn nhà Mãn Ánh định vào đại học nào vậy ?"
Ở trong phòng nhưng Châu Mãn Kì vẫn nghe được âm thanh phu nhân Sở hỏi thăm chuyện gia đình với mẹ thấm thoát, cô thở hời hợt xịt nước vào mặt Băng Thiệu Huy méo mó từ nãy giờ trêu đùa
Đang yên đang lành bất ngờ bị Châu Mãn Kì vô cớ xịt nước Băng Thiệu Huy giật mình, chút bình tĩnh quay về anh mới kéo tay cô vào lòng, cong môi
"Dạo này gan chị to lắm đấy"
Châu Mãn Kì không nói chỉ cười hề hề trêu chọc Băng Thiệu Huy, thậm chí còn xịt thêm hai ba cái để anh tươi tỉnh.

Băng Thiệu Huy chỉ biết ngậm ngùi chịu trận không dám phá tan bầu không khí hạnh phúc dành cho đôi uyên ương
Mang hoa ra kệ trưng bày mẹ Mãn Ánh bắt cóc Châu Mãn Kì vào ghế của phu nhân Sở, ngồi cạnh bà hôm nay còn có một người đàn ông cao ráo, mĩ nam tuấn tú.


Châu Mãn Kì thấy gì đó có không đúng, mím môi ngồi xuống ghế đối diện phu nhân Sở chào hỏi
"Quên giới thiệu cháu, đây là Sở Trạch là con trai cả nhà cô"
Cô gật gù, cúi sâu chài hỏi người đàn ông mặt mày vô cảm kia.

Phu nhân Sở thấy vậy tuyệt nhiên thích thú không rõ lí do, bắt đầu vào chuyên mục chính
"À ừm ...!Con cả nhà cô là giáo sư của trường đại học trực thuộc ngành nghệ thuật nổi tiếng lắm.

Châu Mãn Kì có muốn thi vào đại học đó không ? Theo như cô biết thì hồ sơ của cháu là tuyển thẳng 100℅ đấy"
Lời mời gọi làm Châu Mãn Kì lung lay, cô nghe xong tiếp tục mím môi con mắt di chuyển qua lại, kết thúc bằng một câu nói như cái kết mở :"Cho cháu thời gian suy nghĩ ạ"

[...]
Cùng con trai Sở Trạch lên xế hộp Mercedes C300 AMG, phu nhân Sở đợi kính đen tự động đóng, thở dài ngao ngán
"Châu Mãn Kì là nhân tài muốn kéo con bé về đại học thì ...!Sở Trạch, con tự có cách đi.

Ta thực sự không muốn chuyện phiền hà gì liên quan không cần thiết"
Sở Trạch vô cảm rít từng khí lạnh bên trong xe, dự định làm một cục nam châm hút Châu Mãn Kì về đại học của mình, một người có tài viết lách hay như cô thì một kẻ thường thức đa nghệ thuật như Sở Trạch thú thật không được lảng phí.