Đắm chìm vào nó không thể dứt ra, thứ mùi vị mặn nồng khiến toàn thể người Châu Mãn Kì mềm nhũn đến khi cô tự nhận thức được Băng Thiệu Huy đã dùng lưỡi đảo khoáy vào bên trong khuôn miệng cô
"Cậu vừa phải thôi" Châu Mãn Kì đẩy Băng Thiệu Huy ra khỏi cơ thể ho sặc sụa, cô chưa hôn ai lần nào vì thế cũng chẳng có mấy kinh nghiệm luồn lắt như anh
Cảm giác cô lúc này thật khó diễn tả bằng lời, thằng nhóc này sao lại điêu luyện đến thế, cả cô cậu ta còn lấn áp cho bằng được
Băng Thiệu Huy hất cằm cười thoã mãn, anh chỉ trao nụ hôn đầu cho người anh yêu, trước mặt anh Châu Mãn Kì chính là cô gái ấy, anh không có gì để sót xa
"Tối nào tôi cũng làm ấm giường cho chị, chạm môi có tí làm gì mà căng"
Điệu bộ ngứa đòn đòi làm bố thiên hạ không cần nhìn, con mắt cô cũng ngứa ngáy ghê hồn.
Đã ăn cắp nụ hôn đầu còn ra vẻ ta đây chỉ có Băng Thiệu Huy là người trơ trẽn như vậy thôi
Châu Mãn Kì bất bình lên tiếng :"Tôi đâu có mượn cậu, là cậu tự nguyện mà"
Hai má cô ửng đỏ trông vô cùng đáng yêu, anh không muốn tranh chấp cô làm gì vì mới trở thành "người yêu" được hai mươi phút.
Trời mùa hè tám giờ tối nóng ran, anh không muốn chọc cô tiếp sợ cô nóng lên đánh anh thì cái danh phận kia cũng sẽ bị đổ vỡ mất
Lâu lâu đi dạo Châu Mãn Kì lại tò mò khẽ nhìn hình ảnh sinh động hài lòng của Băng Thiệu Huy, cô không biết nói gì cho đúng vào bây giờ.
Kẻ mới yêu đương làm sao mà hiểu được đối phương mong muốn điều gì từ mình
Anh cười thầm trong bụng bởi có ngày cô lại chủ động nhìn mình, cởi mở khoác vai cô giọng điệu nhẹ nhàng lấn áp đi tông giọng trầm đặc :"Tôi đẹp trai đến thế cơ à ?"
Châu Mãn Kì vừa nghe xong liền bĩu môi :"Nghe bảo mấy người đẹp trai chỉ toàn đi lừa con gái nhà lành thôi"
Dứt khoát đến vậy anh chỉ biết cười ẩn ý, hành động giữ nguyên khoác vai cô về nhà
Châu Mãn Kì không muốn công bố cho người khác biết, Băng Thiệu Huy đành chiều lòng cô, một thời gian khi cả hai đủ cảm thấy nên làm thì họ sẽ tự công bố ngay vào thời điểm đó
[...]
Giữa đêm Châu Mãn Kì chợt bật dậy bẽ bàng, cô không gặp ác mộng nhưng đột nhiên giấc ngủ ngắn hạn bị ngăn cản thao thao bất tuyệt.
Bên cạnh cô Băng Thiệu Huy nằm chẳng dám nhúc nhích một động tác nào cho thoải mái
Nhìn vừa thấy thương vừa thấy ghét, ai nói anh đòi ngủ chung với cô làm gì để phải nằm ngủ khổ sở
Cổ họng Châu Mãn Kì tê rát vì thiếu nước, cô kéo anh vào sát nệm hơn rồi chập chững bước xuống phòng khách tìm nước để giải khát
[...]
Mẹ kế hôm nay bận bịu đi đâu đó vào sáng sớm nhờ Châu Mãn Kì đút cơm và chăm sóc cho em gái Vương Thu Khả, Châu Mãn Kì đương nhiên nhận lời thân thiện.
Cô ở nhà săn sóc cho cô em út đúng nghĩa vụ của một người chị cả, em út người ngoài nhìn hẹp hòi nhưng vẫn là một đứa trẻ, một đứa trẻ thì sẽ không biết điều chỉnh hành vi của mình
Vương Thu Khả được Châu Mãn Kì chăm chút cho từng miếng ăn giấc ngủ dần có thiện cảm với cô hơn, thường ngày chỉ có mẹ mới lo lắng cho cô bé nhiều đến vậy, bố suốt ngày lên toà án sao có thể hiểu tâm trạng của em chứ
Cô bé có thiện cảm đôi chút với cô nhưng cặp bài trùng Băng Thiệu Huy và Châu Ánh Vĩ ắt hẳn là 0℅, Băng Thiệu Huy lạnh nhạt với vạn vật quy tụ xung quanh trừ Châu Mãn Kì, Châu Ánh Vĩ là người nhạy cảm nói sai câu nào nhất định cậu sẽ nổi nóng
Không có mẹ ở đây Vương Thu Khả không dám đụng độ đến hai ông anh to xác kia, chọn Châu Mãn Kì làm chỗ dựa, cô đi đâu thì cô bé đi đó
Mới quen nhau được một đêm thì Vương Thu Khả là người tiếp theo ngáng đường, nhiều khi muốn hành động thân mật với Châu Mãn Kì thật khó, Băng Thiệu Huy vắt chéo chân trên ghế suy nghĩ thận trọng về vấn đề nan giải
"Chị Mãn Kì, chị đi chơi với em"
Châu Mãn Kì tay mở khoá cửa, hết sức mệt mõi đi vào tìm điện thoại riêng phát hiện Băng Thiệu Huy mặt mày nhắn nhó, theo sau cô là Vương Thu Khả mè nheo muốn đi công viên chơi thú bằng được
"Con nhóc này đừng có làm phiền Châu Mãn Kì của anh" Băng Thiệu Huy hằn giọng giữ tay cô bé đang dự đoán vào nhà vệ sinh chung cùng Châu Mãn Kì
Đến cả đi vệ sinh cũng không cho Châu Mãn Kì đi con bé này đúng là chán sống rồi, chắc nó chưa biết mấy tên đeo bám Châu Mãn Kì ngày hôm qua bị Băng Thiệu Huy đánh bầm dập đâu nhỉ ? Muốn đi thì đi, Thiệu Huy rủ thêm Ánh Vĩ đi cùng
Vương Thu Khả bất ngờ bị Băng Thiệu Huy khoá cánh tay mếu máo cầu cứu sự trợ giúp :"Chị Mãn Kì ...!Ông anh, ông anh to xác này Đánh Em ..."
"Con nhóc này ai thèm đánh ..."
"Băng Thiệu Huy à, cậu không được tranh chấp với con nít"
Băng Thiệu Huy chưa nói nửa lời đã bị cắt ngang, anh nuốt nước bọt bặm môi nhìn Vương Thu Khả, từ khi nào mà danh phận người yêu như mình lại bị phân biệt đối xử.
Châu Mãn Kì lau tay bởi khăn bông mịn màng lắc đầu không có câu trả lời dù anh có đối đáp ra sao.