Tôi Yêu Anh, Anh Nhớ Nhung Cô Ấy

Chương 13: Gấp không đợi nổi tìm nhà tiếp theo




Tôi quay đầu nhận lấy ly rượu trong tay Trương Mạn Lộ, một hơi uống sạch, đem ly rượu đặt lên trên bàn, tôi rúc vào trong lòng Trương Mạn Lộ, mỉm cười xinh đẹp, “Cậu có thể để mắt đến tôi, là vinh hạnh của tôi.”

Trương Mạn Lộ vội vàng lắc đầu, “Ấy, vậy là không phải rồi, cậu có thể tiếp nhận tôi, là vinh hạnh của tôi mới đúng!”

Tôi cười cười, không nói gì, cười tươi như hoa lộ ra núm đồng tiền trong lồng ngực người đàn ông ban nãy còn khiến tôi khinh tởm muốn nôn.

“Các bạn học nữ chúng ta ở đây có mình cậu có thể uống, nào, tôi mời cậu một ly.” Một người đàn ông đầu hơi hói phía đối diện đứng lên, giơ ly rượu nói, tôi nhìn kỹ một lúc lâu sau cũng không nhớ ra đây là ai.

Khóe mắt liếc sang Cố Phạn Hi một chút, anh không để ý chút gì, lẳng lặng hút thuốc, lòng tôi cười lạnh, nhận lấy ly rượu của người đàn ông trước mặt, cười sáng lạn, “Được, tôi uống với cậu.”

Lại là một chén rượu, uống một hơi cạn sạch.

Một vài bạn học nam xung quanh thấy tôi uống rượu thoải mái như vậy, đều cùng nhau rót rượu mời tôi, ai đến tôi cũng không từ chối, đều uống hết.

Nhìn tôi thoải mái như thế mọi người cùng nhau ồ lên trầm trồ khen ngợi, cuối cùng Cố Phạn Hi cũng quay đầu liếc mắt nhìn tôi một cái.

Tôi khiêu khích anh, nhưng ánh mắt anh chỉ dừng trên người tôi một lúc, liền chuyển đi. Trần Tố trong ngực anh cứ đùa giỡn không ngừng.

Tôi liền quay đầu tiếp tục uống rượu.

Rượu uống đến mãi về sau, tôi đã không nhớ được mình uống bao nhiêu rượu nữa, bị biết bao người mời, đầu váng mắt hoa.

Tửu lượng của tôi không tốt, trước kia cũng chưa từng uống rượu như thế, hôm nay một lúc uống nhiều rượu trắng như thế, lại còn uống nhanh một lúc, rất nhanh không chống đỡ được nữa.

Một đợt ghê tởm từ trong dạ dày trào lên, tôi che miệng lại, đẩy Trương Mạn Lộ qua một bên, người lung lay đứng dậy.

“Ngại quá, tôi đi ra ngoài một lúc.”

Sau lưng tôi dường như có ánh mắt dán theo, nóng bỏng như lửa đốt. Tôi một chút sức lực cũng không có, nghiêng ngả lảo đảo chạy ra bên ngoài.

Trong toilet, tôi nôn khan thật lâu, rốt cuộc cũng nôn ra được một chút, nhưng cảm giác buồn nôn cũng không biến mất, ngược lại càng tăng thêm. Tôi vỗ vào cổ họng mình, cả người vô cùng khó chịu, thế nhưng cũng không có cách nào.

Phía sau đột nhiên có một đôi giày bước đến, hơi thở hoàn toàn xa lạ, tôi dừng lại một chút, vội vàng giãy giụa, lại là tiếng của Trương Mạn Lộ, “Thanh Ly, tôi rất nhớ cậu, cậu