Tôi Yêu Anh, Anh Nhớ Nhung Cô Ấy

Chương 12: Đồ Vật không cần nữa, nát thì cũng nát rồi




Một người đẩy bả vai tôi, “Lý Thanh Ly, nhiều năm như vậy không gặp, cậu vẫn giống y xưa, không thay đổi chút nào.”

Tôi quay đầu lại, nhìn thấy một người đàn ông cao gầy đeo kính gọng vàng, tôi nhận ra đây là lớp trưởng lúc trước, tên Trương Mạn Lộ, hắn đã từng theo đuổi tôi.

Tôi vội vàng cười nói, “Phải không? Cậu cũng không thay đổi gì nhiều.”

Trương Mạn Lộ cùng Trương Minh Viễn cụng ly rượu, nhìn nhau cười, Trương Minh Viễn vỗ vỗ bả vai tôi rồi liền tránh đi.

Trương Mạn Lộ cười hỏi tôi, “Dạo gần đây thế nào rồi?”

Tôi nói, “Khá tốt.”

“Tôi nghe nói… “ Trương Mạn Lộ chần chừ vài giây, mới tiếp tục nói, “Cậu chia tay với Cố Phạn Hi?”

Tôi không biết nên gật đầu hay lắc đầu, đành phải cười gượng, lại không biết phản ứng này trong mắt người khác chính là cam chịu.

“Tôi đây có phải là có cơ hội rồi hay không?” Trương Mạn Lộ đột nhiên kích động nắm lấy hai tay tôi, “Thanh Ly, mấy năm nay tôi vẫn luôn thử quên cậu, chỉ là gắng thế nào cũng không quên được, cậu cho tôi thêm một cơ hội nữa được không?”

Tôi sửng sốt một chút, còn chưa nghĩ nên từ chối như thế nào mới tốt, phía sau đột nhiên vang lên một giọng nói lạnh lẽo, “Tất nhiên là được, cô ấy vừa đúng lúc một mình buồn tẻ*, Trương Mạn Lộ, cậu cần phải nắm chắc thời cơ.”

*bản gốc là “thời kỳ cửa sổ trống rỗng” 空窗期: ngôn ngữ lóng của Đài Loan, thể hiện khoảng thời gian trông trải cảm xúc từ khi kết thúc tình yêu đến khi yêu lại. Ngoài ra còn nghĩa khác là “thời kỳ cửa sổ” của bệnh AIDS (6-12 tuần sau khi nhiễm HIV); Hoặc là thời kỳ ham muốn tình dục sau khi đời sống tình dục ổn định đột ngột bị dừng lại.

Lòng tôi đột nhiên run lên, quay đầu lại, nhìn đến cửa phòng bao mở ra, Cố Phạn Hi đứng ở cửa, gương mặt tươi cười nhìn thẳng Trương Mạn Lộ.

Trương Mạn Lộ kích động đi lên, cầm tay Cố Phạn Hi, “Phạn Hi, thật lòng cảm ơn cậu, tôi cũng không biết nói gì mới được nữa, có thời gian tôi mời cậu ăn bữa cơm.”

Cố Phạn Hi lạnh nhạt rút tay, cười nói, “Không cần thiết, dù sao cũng là đồ tôi không cần, nát thì cũng nát rồi.”

Ngực như bị xé rách, tôi cắn chặt môi, câu nói “Dù sao cũng là đồ tôi không cần, nát thì cũng nát rồi” quay quanh trong đầu tôi thật lâu, không cách nào tan đi.

Cố Phạn Nhìn lướt qua Trương Mạn Lộ, đi về phía Trần Tố. Khóe mắt tôi nhìn thoáng qua Trần Tố lao vào trong ngực anh, khóe miệng khẽ nhếch lên, đang nói điều gì đó.

Cố Phạn Hi liền lộ ra tươi cười.

Trương Mạn Lộ đột nhiên cầm lấy cánh tay tôi, “Thanh Ly, không nghĩ tới tôi thật sự chờ được đến ngày cậu tiếp nhận tôi!”

Tôi vội vàng muốn rút tay lại, nhưng hắn dùng sức lực rất lớn, tôi tránh lúc lâu cũng không tránh thoát được, trong lòng không khỏi sốt ruột. Đúng lúc này, Cố Phạn Hi đột nhiên nói, “Nếu người đều đến đông đủ rồi, chúng ta bắt đầu ăn đi!”

Trong tất cả mọi người anh là người có địa vị cao nhất, đương nhiên một lời đều được hưởng ứng, tôi chưa kịp phản ứng lại, đã bị Trương Mạn Lộ kéo đến ngồi bên cạnh hắn.

“Phạn Hi, hôm nay tôi cảm ơn cậu làm mai mối cho tôi”, Trương Mạn Lộ đột nhiên giơ ly rượu lên, “Công lao lớn này của cậu, Trương Mạn Lộ tôi vô cùng cảm kích!”

Cố Phạn Hi lại cười cười, ánh mắt nhẹ như không lướt qua người tôi, ngay sau đó ôm sát Trần Tố trong lồng ngực, lạnh nhạt nói, “Nếu ở bên nhau, vậy ly rượu này của cậu, có phải là nên cùng Thanh Ly uống trước hay không?”

Ánh sáng trong phòng chợt tối sầm đi, tôi ngẩng đầu nhìn về Cố Phạn Hi, trên mặt anh chỗ sáng chỗ tối, nhìn không rõ cảm xúc.

Trương Mạn Lộ bên này đã ôm lấy tôi, rót một ly rượu đưa qua cho tôi, vừa vuốt ve tay tôi vừa nói, “Thanh Ly, Phạn Hi nói đúng, tôi mời cậu một ly, cậu nhất định phải uống đấy!”

Hắn đeo mắt kính gọng vàng, trông dáng vẻ rất nhã nhặn.

Chỉ là động tác lại khiến cho người ta ghê tởm muốn chết.              

Tôi quay đầu nhìn chằm chằm Cố Phạn Hi, anh ở trong bóng tối mập mờ châm một điếu thuốc, chấm lửa đỏ bừng lấp lóe, không có tiếng động.