Tôi Xuyên Thư Thành Thị Vệ Thân Cận Của Nhân Vật Phản Diện

Chương 59: Ngũ Sắc Đại Liên (Cảnh báo H 16+ TvT)




Trên đường tới Chợ đen cô hỏi Khải U:

- Hai gốc Hải Hồn thảo, một quả Phong Linh đằng, một quả Dung Linh quả thêm cả Minh Hồn thảo. Ngươi định làm đan dược gì?

Khải U liền đáp:

- Dưỡng Hồn Đan.

Nghe y nói cô đầy kích động:

- Dưỡng Hồn Đan là thứ đan dược đi vào huyền thoại rồi, sao ngươi...

Đang định hỏi lí do thì cô cứng miệng lại tự có câu trả lời. Hắn là thần, hắn sống lâu hơn cô cả trăm lần làm sao hắn lại không biết được. Cô cuối cùng đành lắc đầu cho qua.

Cuối cùng, với số tiền khủng bố của chủ nhân của mình, Hồng Uyển và Khải U thành công lấy được Minh Hồn thảo.

( Khải U: Con Cá kia, lão tử là thuộc hạ của thằng nhóc kia hồi nào!

Cá Ươn: Dùng tiền của người ta thì làm thuộc hạ để trả nợ thôi!

Khải U: Con Cá chết tiệt, ta thao!)

Trong lúc đó, Khuynh Doanh và Tử Thanh đi mua trang phục cũng như đồ dùng cho Cố Hàn. Khuynh Doanh khó chịu lên tiếng:

- Tại sao lại phải mua đồ cho tên đấy, để hắn tự mua có làm sao đâu?

Tử Thanh vỗ vai cậu:

- Giúp y được bao nhiêu thì tốt bấy nhiêu thôi. Y là Ân Nhân Cứu Mạng đó!

Khuynh Doanh nghe cậu nói nhấn mạnh từ ân nhân cứu mạng thì chỉ đành cho qua mà thôi. Dạo lòng vòng theo cậu mà thoáng chốc tới xế chiều rồi. Quay trở về bốn người họ tập trung lại với nhau. Khải U đi luyện đan, Hồng Uyển bị ép đi theo Tử Thanh nấu ăn còn Khuynh Doanh sẽ lo cho Cố Hàn. Nghe cái kiểu phân chia này thì ai cũng biết kẻ phân việc chính là Doanh Boss rồi.

Tối đến vào bàn ăn, một bàn cơm vô cùng lộng lẫy được xếp gọn gàng. Cố Hàn đang sắp tới cơn nguy kịch. Trên bàn ăn hiện tại:

Khuynh Doanh: Mất vị giác.

Hồng Uyển: Không khác gì người ở trên.

Khải U: Không cần ăn.

Tử Thanh: Lưỡi bị hỏng nặng.

Cố Hàn: Người trần mắt thịt sắp ngộ độc thực phẩm.

Khải U vẫn đang luyện đan không tới, trong khi đó Cố Hàn đã được chỉnh trang lại và ngồi h bên bàn. Bỗng dưng Khuynh Doanh kéo cậu đi:

- Ca ca đi theo ta đi!

Cậu quay lại nhìn Cố Hàn đang trên bàn ăn cùng Hồng Uyển:

- Thế còn... chẳng may...

Khuynh Doanh đột nhiên vác cậu lên nói:

- Không cần phải lo cho hắn.

Bị y vác cậu mặt khẽ đỏ lên nói nhỏ:

- Đệ thả ta xuống đi! Ta tự đi được!

Khuynh Doanh giữ chặt cậu nói:

- Huynh cố gắng bám chắc a!

Nói rồi y ôm chặt cậu phóng tới một nơi vô cùng đặc biệt. Một hồ nước không chỉ vậy còn vô cùng phẳng lặng. Quanh mặt hồ còn có rất nhiều các loại thảo dược, quang cảnh vô cùng đẹp. Cậu ngạc nhiên nói:

- Đây là...

Khuynh Doanh nắm tay cậu nói:

- Huynh có nhớ chút nào khoảnh thời gian huynh ở cạnh Dược Tinh Vân không?

Cậu cố gắng nhớ lại nhưng đột nhiên cậu lại có một cơn đau xung kích vào đầu cậu. Cậu khụy xuống nói:

- Ta không nhớ được. Có kẻ cản lại thông linh giữa ta với Ngọc Linh.

Khuynh Doanh hoảng sợ đỡ lấy cậu:

- Huynh không cần nhớ lại. Ta kể lại cho huynh nghe.

Nói rồi y kể lại việc sẽ cùng cậu thu thập dược liệu để giúp Dược Tinh Vân phá bỏ độc khí ở Rừng Tàn Quốc và đồng thời giúp đỡ cô bảo toàn hồn phách của mình. Y lại nói tiếp:

- Đây là Hồ Dược Thánh, được chính cô ta ếm thuật dịch chuyển, chúng ta cần lấy được cây hoa ở giữa hồ.

Cậu nhìn vào cái hồ kia thấy đúng có một bông hoa nhưng cảm giác cứ mờ ảo theo cách nào đó.

Khuynh Doanh lại nói:

- Cô ta lại nói chỉ có một mình huynh có thể hái được nó, nếu để người khác chạm vào bông hoa sẽ lập tức tan biến và phải đợi thêm 100 năm để nó nở lại. Mà hiện tại huynh lại

...

Cậu liền hiểu y đang lo lắng điều gì vội nói:

- Ta bây giờ không sao nữa rồi, ta tự lấy được mà!

Rồi cậu lập tức đi lướt trên mặt nước dễ dàng ngắt đóa hoa kia vẫy tay với Khuynh Doanh. Bông hoa kia vô cùng linh diệu phát ra một hào quang ngũ sắc đẹp tới lạ thường. Cậu nhanh chóng quay lại bờ hồ thì đột nhiên người cậu thấy nóng rực lên.

Trên bờ Khuynh Doanh đang đấu với một lũ người mặc áo đen. Bọn chúng đông như hội tiến tới hết người này tới người khác đánh tới y. Khuynh Doanh tròng mắt đỏ rực chém chúng như giết từng con kiến vậy. Y thấy cậu quay lại nhưng lại nằm vật trên đất thở dốc. Khuynh Doanh lập tức chém lũ người kia một loạt nằm rạp xuống. Cuối cùng còn một đám người còn sống sót sợ hãi chạy đi. Khuynh Doanh định giết sạch chúng nhưng Tử Thanh với y lại quan trọng hơn, y để bọn chúng chạy đi mà vội tới đỡ lấy cậu. Cậu thở dốc nói:

- Ta nóng, nóng quá... Ta muốn nước...

Khuynh Doanh đỡ cậu dậy vội lấy nước trong hồ cho cậu uống. Tưởng đỡ hơn nhưng không, cậu lại càng thấy nóng hơn cậu nắm chặt lấy tay Khuynh Doanh mà quyết không cởi y phục của mình. Bỗng nhiên có một giọng của nữ nhân lên tiếng:

- Tử Thanh, ngươi nghe ta nói. Ngũ Sắc Đại Liên là một trong số Bách Thảo, ta đã đè một pháp ấn lên ngươi giúp ngươi có thể ngắt được nó nhưng không thể chống lại độc tính của nó. Để giải độc ngươi cần nằm trong linh hồ kia suốt một canh giờ nếu không đôc tính của nó sẽ gây ảnh hưởng không khác gì Xuân Dược.

Cậu nghe xong vô cùng loạn vội giục Khuynh Doanh:

- Khuynh Doanh đệ đỡ ta vào trong hồ.

Lúc này Khuynh Doanh trầm giọng nói:

- Dược Thánh Hồ đã dịch chuyển đi nơi khác, tại đây chỉ là một cái hồ bình thường mà thôi.

Nghe xong cậu hoảng sợ:

- Cái gì!

Trong người cậu lại càng nóng lên dữ dội, ôm chặt lấy người Khuynh Doanh, mồ hôi cậu tuôn ra như nước mà thở dốc:

- Ta nóng, ta nóng quá...

Cuối cùng cảm xúc lấn áp lí trí cậu, cậu tự lột áo mình ra. Khuynh Doanh lúc này hoàn toàn không nghĩ được gì mà bế cậu nhảy xuống dưới hồ nước thường kia. Y vội hỏi cậu:

- Ca ca thấy đỡ hơn chưa!

Nhưng xuống dưới cậu cảm thấy càng nóng hơn, cậu hoàn toàn mất kiếm soát của bản thân hôn Khuynh Doanh mà thở hơi nóng:

- Khuynh Doanh đệ mát quá, thật dễ chịu... Phù... Phù...

Khuynh Doanh bị chính cậu hôn xong, nhìn cậu y càng thấy bản thân không cản được nữa. Y cũng cởi bỏ áo ngoài mà ôm lấy cậu:

- Là ca ca bắt đầu trước đấy...

Nói rồi y ôm lấy cậu mà hôn lên khắp thân thể cậu nói:

- Thấy thế nào...

Cơ thể cậu thấy thoải mái tới lạ thường mà thở hổn hển đáp:

- A... Ưm.. Ưm... Dễ chịu quá... Phù... Phù... Ha.. Tiếp tục đi...

Khuynh Doanh nghe cậu nói lại càng kích động hơn, càng mãnh liệt hơn. Y tiến tới thô bạo hơn. Y càng thô bạo cậu lại càng thấy thoải mái hơn. Suốt cả hai canh giờ hai người họ vật lộn dưới cái hồ sâu trong rừng kia.