Tôi Xuyên Thư Thành Thị Vệ Thân Cận Của Nhân Vật Phản Diện

Chương 33: Chuột thí nghiệm ư?




Bọn họ trói Tử Hiên nhốt trên xe đưa về căn nhà kia. Về tới nơi bọn người kia liền tháo trói tay rồi tỏ vẻ kính cẩn dẫn cậu vào bên trong. Người cha vô tâm kia và người vợ cả tự nhiên lại tỏ vẻ vô cùng đón tiếp cậu trở về, họ nói bao nhiêu là những lời ngon ngọt nhưng lần này Tử Hiên không còn ngây thơ như trước, cậu bỏ ngoài tai tất cả những lời dụ dỗ đó. Nhưng đả kích về cái chết của David vẫn ám ảnh cậu, cậu hoàn toàn giống một kẻ mất hồn, một con rối dây vậy. Nhớ về điều mà David nói cậu thấy hai con người vô nhân đạo kia bảo gì thì hoàn toàn đồng ý qua loa, bởi lẽ cậu còn quá nhỏ nếu không muốn cũng bị ép, phảng kháng thì chắc chắn sẽ chết. Cậu nhất định phải sống để báo thù cho David.

Hai người kia sau khi gặp Jonhson là cấp trên của David đã biết được khả năng hơn người của Tử Hiên. Bọn người kia sau khi lấy được bản báo cáo và giao cho Jonhson thì hắn ta đã lợi dụng bọn người Giang gia kia bắt cậu về làm vật thí nghiệm. Và hai con người ác độc vô tâm kia đã không từ thủ đoạn bắt cậu về rồi dẫn tới cái chết của David. Tử Hiên căm thù bọn họ tới tận xương tủy nhưng vẫn phải làm con chuột bạch thí nghiệm cho bọn họ.

Ngày đầu tới phòng thí nghiệm đó, cậu ghi nhớ hoàn toàn từ số bước chân tới nơi đó đến đường đi tới, hướng đi tới, mặc cho bọn họ bịt mặt cậu để đề phòng bảo mật nhưng cũng không ngờ cậu lại hoàn toàn nhớ hết. Ngay cả khi bị bịt mắt nhưng cậu vẫn nghe được vị trí ấn mật khẩu vào giống cách hoạt động của một chiếc ra da vậy. Cậu hoàn toàn có một kế hoạch trả thù cho David.

Vào phòng thí nghiệm bọn họ trói cậu lên một chiếc ghế rồi đội lên đầu cậu một cái mũ máy với hàng ngàn chi tiết đan xen nhau với nhiều vi điện tử gắn bên trong. Lúc bọn họ khởi động chiếc máy đầu cậu liền đau dữ dội nhưng cậu vẫn cố chịu đựng. Tiếp đến bọn họ cho cậu nằm lên chiếc máy chụp cắt lớp, bắt cậu nằm im trong đấy tới vài canh giờ để chụp não đến hàng ngàn mẫu khác nhau rồi mới để cậu ra. Họ còn bắt cậu ngủ trong một căn phòng trắng muốt được khóa ngoài và có một bức tường có một tấm kính trong, có thể nhìn vào bên trong lại còn có một chiếc camera có thể ghi âm. Đến chiều họ lại cho cậu đến một căn phòng trống bắt cậu đọc một cuốn sách nào đó rồi bắt cậu viết lại toàn bộ thứ mà cậu đọc, hôm sau lại có một người đánh piano cho cậu nhìn rồi bắt cậu đánh lại theo, hôm lại có người dùng nhạc cụ khác, lúc lại có một người làm đồ thủ công, bọn họ hoàn toàn bắt cậu bắt chước theo, rồi bắt cậu học mấy cái kĩ thuật vớ vẩn. Cứ 1 tuần họ lại đưa cậu về nhà một lần. Ngày tháng cứ lặp đi lặp lại như một vòng tuần hoàn, mọi việc cũng không thay đổi gì mấy.

Thấm thoát đã 1 năm trôi qua, cậu cuối cùng cũng có đủ bằng chứng để kết tội bọn người kia. Cậu gửi đơn tố cáo nặc danh tới chỗ cảnh sát ghi đầy đủ cả đường đi tới mật khẩu của mọi ngõ ngách trong căn phòng thí nghiệm đó. Cảnh sát sau đó đã nghi ngờ tìm đến đó và bắt được bọn người trong phòng thí nghiệm kia. Tiếp đến họ cũng tới tìm bọn người Giang gia kia, hai kẻ kia sau khi biết mình bị truy nã liền lập tức thu dọn đồ bỏ trốn, khi vừa đưa theo người con yêu quý của họ lên xe liền chạy xe bỏ mặc cậu, nhưng không, cậu đã đoán trước tình huống này rồi phá động cơ của xe ô tô. Bà vợ cả kia thấy cậu cười tự đắc lập tức đi xuống xe đạp cậu bay ra xa. Bà ta cậy mình lớn tuổi đi hành hạ một thằng bé mới 8 tuổi, Tử Hiên mặc cho bà ta đánh đập vẫn cười như một kẻ điên. Đầu cậu máu chảy dòng xuống, toàn thân hoàn toàn sứt xát cậu vẫn bị bà ta đánh đập. Ngay sau đó cảnh sát tới giữ bà ta lại đồng thời bắt hết bọn người Giang gia kia. Vụ án về cái chết của David được đưa ra ánh sáng đồng thời bọn nhà khoa học kia đã bị bắt vào tù vì tội nghiên cứu trái phép. Tử Hiên được tự do. Nhà nước đã hoàn toàn hỗ trợ từ việc học hành đến bí mật về bộ não của cậu, cho cậu sống như một người bình thường, giống như một người bình thường. Cậu lại trở về căn biệt thự của David tiếp tục sống. Vào căn phòng trống trước kia, trong căn phòng chất đầy sách vở mới, đồng phục mới, bàn học đến đồ dùng không thiếu thứ gì. Trên chiếc bàn kia có một tờ giấy với nét bút của David ghi:

" Tử Hiên, năm nay con đã được 9 tuổi rồi, cha cũng không thể giữ con bên mình mãi được, cha chuẩn bị đồ rồi cho con đi học để con có thể làm quen với những người bạn mới chứ không phải một mình nữa. Cha viết bức thư này để đề phòng có chuyện gì bất trắc xảy ra cũng có thể chuyển lời cho con.

Love you,

David "

Tử Hiên ôm lấy bức thư mà khóc, cậu vẫn chỉ là một đứa trẻ 9 tuổi mà thôi. Trong căn nhà trống rỗng không một bóng người cậu thấy cô đơn tới nhường nào. Cuối cùng cậu đã quyết định đi học.( Nhà nước bao nuôi rồi cậu còn lo gì tiền nong đâu)

Hôm sau cậu bắt đầu đi học ngày đầu tiên. Mới bước vào lớp, cậu được sự đón tiếp nồng hậu của bạn nữ cùng lớp nhưng lại bị sự ghen ghét của những đứa nam cùng lớp bởi vẻ bề ngoài của mình. Nhưng mặt cậu hoàn toàn lạnh như một khối băng hình người cậu hoàn toàn không thấu điều gì vui vẻ tại trường học ngoại trừ việc có nhiều người xung quanh hơn ở nhà mà thôi.

Học nhiều khiến cậu cũng dần thấy nhàm chán, lên lớp cậu hoàn toàn như một con người vô hình không ai chú ý tới. Một lần cậu được một chú giám sát viên mua cho một chiếc máy tính, chú giám sát viên này là người được chọn để bảo vệ cậu, anh ta là một con người tốt bụng dành hết tâm sức cho cậu, giúp cậu khi cần thiết. Nhìn chiếc máy tính ấy cậu đọc tờ hướng dẫn sử dụng rồi dùng một cách thành thạo.Từ đó cậu dùng chiếc máy tính để tra cứu thông tin cho bài học chứ không dùng sách trong thư viện nữa.

Một lần đang tra cứu cậu ấn nhầm vào một link quảng cáo rồi biết tới tiểu thuyết. Cậu ngày càng đam mê với tiểu thuyết, cậu dành hầu hết thời gian của mình để đọc tiểu thuyết. Kết thúc cấp 1, vào trung học cậu đã gặp Kim Liên.

Đến lớp mới không quen biết ai, nhưng lại hết sức bình thường với cậu. Tử Hiên lại tiếp tục làm một kẻ tàng hình trong lớp. Kim Liên là một người vô cùng hòa đồng với mọi người xung quanh, cậu kết bạn với hầu hết bạn bè trong lớp và cả Tử Hiên cũng không phải ngoại lệ.

Cậu tìm mọi cách để có thể kết bạn với Tử Hiên. Nào thì rủ chơi điện tử, rủ đi chạy bộ, đến nhà nhau chơi, học nhóm, đi hát karaoke, đi xem hòa nhạc. Nhưng hoàn toàn bị đáp lại bằng không khí và bơ lác của Tử Hiên. Mặc dù vậy cậu ta vẫn quyết tâm không từ bỏ mặc cho những người bạn cùng lớp khác bảo cậu từ bỏ. Sau một năm học bên nhau, Kim Liên cuối cùng đặt hi vọng vào chủ đề tiểu thuyết. Cậu tin rằng con người không thể nào lại có kẻ không hề yêu thích bất cứ một thứ gì được. Kết thúc năm học cậu bấy giờ mới để ý tới thành tích học tập kinh hoàng của Tử Hiên, toàn bộ môn học đều full điểm tuyệt đối, đứng đầu toàn trường. Kim Liên giờ mới nhận ra mình cách xa Tử Hiên đến cỡ nào. Năm 2 bắt đầu, Kim Liên nói to với một người bạn cùng lớp:

- Cậu đã xem bộ tiểu thuyết ngựa đực " Từ phế vật thành tiên đế" mới ra gần chưa?

Người bạn đó không hề thích tiểu thuyết cự tuyệt nói:

- Sao lại nói với tôi, đi tìm ai thích đọc tiểu thuyết ấy.

Kim Liên tỏ vẻ thở dài nói to:

- Mọi người có ai thích đọc tiểu thuyết giống tôi không vậy?

Tử Hiên bây giờ mới chú ý tới cậu ta nói nhỏ:

- Có ta a!

Nghe thấy Tử Hiên đáp lại, cậu ta như vừa bắt được một mẻ cá lớn chạy tới bàn Tử Hiên nói:

- Thật hả?

Tử Hiên khẽ gật đầu.

Cậu ta nói tiếp:

- Vậy cậu cũng biết bộ " Từ phế vật thành tiên đế" không?

Tử Hiên không nói gì chỉ khẽ lắc đầu.

Kim Liên lại tiến tới nói tiếp:

- Cậu phải đọc thử bộ đấy đi, đọc hay khủng khiếp đó. Đặc biệt tác giả bộ này viết khủng bố lắm đấy, mỗi ngày viết tận 5 chương, bão chương liên tục. Bộ này tận 2101 chương lận rồi mà vẫn chưa kết thúc nhưng vẫn không hề nhàm chán luôn. Cậu nhớ đọc thử nha!

Tử Hiên bị dồn dập bởi một tràng nói của Kim Liên, cuối cùng về cậu cũng mở bộ truyện đấy ra đọc.

Trong lúc đấy, Kim Liên ở nhà sung sướng như điên vì đã có thể nói chuyện với Tử Hiên.

- Hết chương 29-