Tôi mỉm cười nhìn những cậu bé, cô bé của mình ngày nào đã trưởng thành đến thế này rồi. Tuy nói vậy nhưng thật sự thì tôi còn ít tuổi hơn một số người ở đây về tuổi, chỉ hơn nhau về nhận thức mà thôi. Bây giờ tôi bắt đầu về việc kiểm soát lại tình hình kể từ khi tôi đi vắng thì họ có làm theo điều tôi dặn hay không thôi. Tôi hỏi Minh Xuyên:
- Những năm gần đây việc tập luyện như thế nào rồi
- Dạ, mọi người vẫn chăm chỉ luyện tập không có ai dám bỏ dở ngày nào luyện tập ạ!
Tôi quay sang hỏi Dạ Tâm- cô bé đầu tiên cũng như duy nhất đến xin tôi thu nhận đã được tôi giao cho việc quản lí về việc học văn của mọi người. Từ nhỏ đã là một cô bé có thiên phú văn học như kì tích vậy, không biết là có phải là từng được dạy dỗ cẩn thận hay không hoặc có thể là tôi nghĩ hơi nhiều.Tôi hỏi cô bé:
- Việc học văn chương của mọi người thế nào rồi?
Cô bé trả lời khiến tôi khá bất ngờ:
- Mọi người hầu hết đều học đầy đủ ngoại trừ Minh Cảnh, hắn được chiều quen nên rất bướng bỉnh quyết không chịu học.
Tôi thấy khá hiếu kì về cậu bé tên Minh Cảnh này, nhưng việc lớn lấy làm trọng mình cần bắt đầu sớm trước khi quá muộn.
- Thôi giờ ta sẽ vào việc chính trước đã. Hiện giờ ở đây tu luyện đến cảnh giới nào là cao nhất?
Minh Xuyên lo lắng nói:
- Thành chủ, hiện cao nhất vẫn chỉ là Bát Tinh Kim Đan Kì thôi ạ!
Cái gì! Có người tu luyên gần đến Nguyên Anh cảnh giới ư? Tôi khá vui mừng về chuyện này:
- Bây giờ cho gọi những người tu luyện đến Kim Đan Kì đến đây.
Một lúc sau có 8 người trong đó có Minh Xuyên, Dạ Tâm và cả cậu bé tôi gặp khi trước nữa.
- Bây giờ ta muốn huấn luyện các ngươi thành cận vệ thay ra bảo vệ Thái tử. Mặc dù cảnh giới bây giờ của các ngươi còn thấp so với Thái tử nhưng ta sẽ huấn luyện các ngươi thật cẩn thận. Giờ đã muộn rồi chúng ta sẽ bắt đầu vào mai.
Trở về căn phòng họ chuẩn bị cho tôi, căn phòng tuy sạch sẽ nhưng quá rộng rãi, trống trải với tôi. Bước về phía cửa sổ nhìn bầu trời ấy, không biết Thái tử điện hạ ra sao rồi nhỉ. Ngài ấy chắc lo cho ta lắm nhỉ?
Cả đêm tôi không tài nào ngủ được.
Sáng hôm sau, bọn họ dậy rất sớm không biết là đang háo hức về cách huấn luyện của tôi hay buổi huấn luyện đây. Buổi huấn luyện bắt đầu từ rất sớm, tôi nhìn tám người họ nói:
- Bây giờ tất các ngươi cùng nhau lên đi, chạm được vào ta thì ta sẽ bắt đầu huấn luyện các ngươi.
Nghe vậy bọn họ cùng nhau lên tiến tới chỗ tôi, Minh Xuyên là người đầu tiên phát động tấn công tới tôi, sau đó 7 người còn lại lần lượt xông tới chỗ tôi hường và các nơi chết của tôi để Minh Xuyên tấn công chính và vùng cổ và bụng của tôi. Sau khi hiểu cách tấn công thì khá đơn giản để phá giải, tôi nhẹ nhàng tránh các đường xung kiếm xung quanh mình, rút kiếm đỡ lại các đường kiếm của Minh Xuyên. Kiếm kĩ của bọn họ rất khá, có lực khá tốt nhưng tốc độ còn chậm. Tôi một lần nữa nhanh chóng tránh tất cản các đường kiếm rồi, phóng kiếm với tốc độ vô cùng vượt trội so với họ, đặt liếm lên vai Minh Xuyên:
- Với cách đánh của các ngươi thì ai cũng có thể nhận ra Minh Xuyên là thủ lĩnh và tập trung phản công tới Minh Xuyên và kết thúc. Hãy thử sử dụng chiến thuật khác xem nào.
Lần này bọn họ bàn bạc với nhau một chút rồi cùng tiến tới chỗ tôi. Quả nhiên lần này họ thay đổi người đánh chính, người trực tiếp phản công tôi chính là cậu bé khi trước, cậu bé này có cách đánh rất tốt sao khi nãy lại yếu thế nhỉ, có vẻ như nếu tôi đoán không nhầm thì cậu bé này chính là người tu vi Bát tinh Kim Đan Kì, mạnh nhất ở đây. Và tôi đã một lần nữa gắn flag, bỗng nhiên xuất hiện một hòn đá dưới chân tôi và tôi lơ là một chút và kiếm của Dạ Tâm đã chạm vào tôi:
- Rồi, kết thúc bài mở đầu. Tất cả các ngươi đều có lực mạnh tốt khi dùng kiếm nhưng tốc độ thì còn khá kém. Bây giờ mỗi người tự chém 60 lần vào các cột này nhưng phải cùng một chỗ trên cột và mỗi lần đánh cách nhau nửa giây ở 30 cái đầu, bà 1/4 giây bới 30 cái sau, mỗi lần làm sai làm lại 10 lần, ai xong thì vào trong bảo ta.
Bọn họ bắt đầu làm theo lời tôi, còn tôi vào phong bắt đầu lập chiến sách đối đâu với Thuỵ Vương gia. Khi đối đầu với Thuỵ Vương thì phải củng cố phe phái của bản thân, tiếp đến nâng cao tu vi và trình độ của từng người. Theo dự tính ban đầu tôi định sau khi huán luyện vừa ý tám người kia, tôi sẽ gửi họ âm thầm bảo vệ Thái tử mọi lúc mọi nơi ngoại trừ Minh Xuyên, vì cậu sẽ đóng vai trò bảo vệ thành. Tiếp đến tôi sẽ đi chiêu mộ thêm nhân tài nhờ giúp đỡ. Mỗi khi đến buổi khảo thí của Thái tử tôi sẽ về kinh thành một lần kiểm tra tình hình, sau đó tôi sẽ kèm vài người vào làm nội gián trong Thuỵ Vương phủ làm tình báo cho việc tìm kiếm binh phù, vì Thuỵ Vương giữ binh phù nên Hoàng thượng mới phải nể mặt hắn như thế, không thể chen vào việc quân đội. Cuối cùng, nếu cái kết kia xảy ra thì,..
Qua nhìn họ tôi nhận ra ai là người xong đầu tiên, không ai khác chính là cậu bé kia. Tôi đến hỏi:
- Ngươi tên là gì?
- Dạ, thành chủ, thần là Minh Cảnh.
Cậu bé này sẽ là mấu chốt cho việc thắng thua của trận chiến lần này.
* Giới thiệu nhân vật:
Minh Xuyên:
Tuổi: 13
Có dáng hình mảnh khảnh, cao ráo, khuôn mặt đẹp nhưng lại có một vết kiếm trên mắt. Là người tốt tính, trung thành, đặc biệt là có oán báo oán, có ân bào ân. Mang kiếm bản mệnh là Chương Dương