Tôi Xuyên Thành Virus Hệ Thống

Chương 7: 7: Về Nhà Ăn Cơm





◎ Vô Tràng quân, mẹ gọi về ăn cơm kìa! ◎
Edit: Kidoisme
Cao Dã nghiêm túc nói: "Lần trước vào hang quái vật, ngọn lửa trên người Mạnh Vãn Hà và Tiểu Vĩ vẫn còn, kết quả lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Tôi không biết lừa trên người Mạnh Vãn Hà tắt từ khi nào, chỉ biết lửa của Tiểu Vĩ tắt do bị dọa khiến cả đám suýt nữa chôn cùng.

Lần này đi vào, tôi không muốn tự mua thêm rắc rối."
"Anh phát hiện bên trong có manh mối?"
"Ừ, bên trên cái đèn dầu cuối cùng hình như giấu một cơ quan."
Dịch Thu Bạch cúi đầu không đáp.

Tiến vào hàng động đồng nghĩa với việc bọn họ phải thoát ra ngoài theo lối bãi tha ma.

Nhưng nếu không rời thị trấn đi tìm manh mỗi, chẳng khác nào chấp nhận cái chết.
Đi sang phải – chết, đi sang trái – càng nhanh chết.
Giọng Cao Dã vang lên lần nữa, tràn ngập từ tính: "Khương Hàm, cậu muốn biết mình là ai không?"
Dịch Thu Bạch đột nhiên ngẩng đầu.
Gã đàn ông thần bí kể tiếp: "Chỉ cần cậu rời khỏi thế giới này, cậu sẽ được nhận một đoạn số liệu ký ức thuộc về chính mình."
"Số liệu ký ức?"
"Đúng vậy, thông qua số liệu cậu hoàn toàn có thể biết mình là ai, tại sao mình lại ở đây, thậm chí tìm được phương pháp an toàn rời khỏi nơi này."
Dịch Thu Bạch im lặng nhìn gã, càng ngày càng thấy người kia quỷ quái.
Tuy hắn thực sự mắc kẹt ở ba câu hỏi lớn của cuộc đời* nhưng Dịch Thu Bạch không hề tỏ ra tin tưởng gã đàn ông, lạnh lùng đáp: "Dựa vào đâu tôi phải hợp tác với anh? Dựa vào đâu để tôi tin tưởng anh?"
*Theo tui ba câu đó là: Tôi là ai, Tôi đang ở đâu, Tôi định làm gì:v

Cao Dã làm mặt chả sao cả: "Cậu không cần tin tưởng tôi, bản thân tôi cũng không thể đảm bảo an toàn cho chính mình.

Tuy nhiên nếu cậu thích thì có thể tự mình tìm hiểu, cơ mà trên con đường ấy sẽ gặp một chút rắc rối."
"Một chút rắc rối?" Dịch Thu Bạch trào phúng.
Cao Dã mặt dày đáp: "Đây là cách nói uyển chuyển."
Lịt pẹ, khá khen cho hai từ "uyển chuyển"!
Sau đó hai người không hề giao lưu, người này hỏi thì người kia mới đáp.

Nhìn bóng dáng Cao Dã xa dần, ngoài mặt Dịch Thu Bạch vững vàng như chó, nhưng thực chất tâm trạng hắn xám ngoét như tro tàn.
Tính hắn vốn đa nghi, không tin Cao Dã cũng là lẽ thường.

Mỗi tội hắn sợ đám người chơi ác ý, thử hắn như thử NPC.
Cơ mà lời Cao Dã vừa nói đáng để thử.

Hắn rất muốn biết mình là ai, tại sao lại bị ném tới cái nơi chim không thèm ỉa này, với cả "thế giới" trong miệng bọn họ rốt cuộc có ý gì.
So ra ngồi đây chờ chết, chi bằng tiến lên tự tìm cho mình một con đường sống.

Đây là kết luận Dịch Thu Bạch ngồi nửa ngày dưới gốc cây bồ đề ngộ ra.
Ý kiến rõ ràng, Dịch Thu Bạch chủ động tìm Cao Dã, đồng ý chuyện hợp tác cùng gã.
Đương nhiên gã cũng không ngạc nhiên lắm, như thể chắc chắn rằng hắn sẽ không từ chối.

Hai người chụm đầu thảo luận kế hoạch tỉ mỉ xâm nhập hang quái vật lần hai.
Cao Dã nói: "Trên cây đèn dầu cuối cùng có cơ quan, sau khi tới nơi chúng ta bắt đầu tìm kiếm rồi vòng qua bãi tha ma trở về thị trấn."

Dịch Thu Bạch giương đôi mắt bướng bỉnh, không đồng ý với phương án của gã: "Tối hôm qua anh chưa ăn đủ à?"
Cao Dã nhướng mày: "Cậu còn cách khác ổn hơn"
Dịch Thu Bạch: "Tôi nhớ tối hôm tôi mới đến, lúc bị con quái vật đuổi giết, anh đá đầu bộ xương khô xuống đường cái thu hút sự chú ý của nó."
"Cho nên?"
"Cho nên tôi có ý này, hơi lớn gan."
Không hiểu tại sao nhìn biểu cảm nghiêm trang của Dịch Thu Bạch, Cao Dã bỗng sinh ra ảo giác thằng này khéo còn tìm đường chết hơn cả gã.
Quả nhiên, chúa gây sự nói: "Tôi định mượn đầu bộ xương khô dùng một chút."
Cao Dã: "..."
Bộ xương khô: "..."
Đừng phiền tao thằng mặt lợn, tao muốn yên tĩnh!
Ý tưởng Dịch Thu Bạch đưa ra thực sự quá vớ vẩn, khó lòng thực hiện.

Tuy không đồng ý nhưng Cao Dã cũng chả ngăn cản mà cố tình đi tìm mập mạp với Ngô Nguyệt, thêm cả Trương Dược Hoa, tự động loại Tiểu Phùng tránh để cậu ta làm ra chuyện xấu.
Sau khi Trương Dược Hoa biết đêm nay mình sẽ trở thành mục tiêu của quái vật, anh ta sợ mới mức toàn thân run rẩy.
Mập mạp chọn lời an ủi như cha chết mẹ chết, khóc lóc thê lương.

Dịch Thu Bạch nhịn không được cắt ngang: "Tìm bộ xương khô trước đi đã, nó là đạo cụ quan trọng, đêm nay thành hay bại dựa hết vào nó."
Mọi người gật đầu tản đi, lúc này Trương Dược Hoa mới ngừng khóc.
Dịch Thu Bạch nhìn chuông trên cây bồ đề, nảy ra ý tưởng mới.

Ngô Nguyệt thấy hắn trèo lên cây kéo dải lụa đỏ, ngạc nhiên hỏi: "Khương Hàm, có thể chạm vào nó hả?"
Dịch Thu Bạch không đáp, chỉ thô bạo giật thằng cái chuông xuống.

Mãi tới khi màn đêm buông xuống, mọi người mới tìm được bộ xương người trốn kỹ trong thị trấn.
Cao Dã bàn giao nó cho mập mạp với Ngô Nguyệt trông coi sau đó leo tót lên cây hỗ trợ cố định Trương Dược Hoa ổn thỏa.
Quái vật muốn ăn anh ta, trong thị trấn không có chỗ nấp, địa điểm an toàn duy nhất chính là trên cây bồ đề.
Gã phối hợp với Dịch Thu Bạch đưa Trương Dược Hoa lên ngọn cây, sử dụng dải lụa của chuông đồng cố định thân thể anh ta phòng trường hợp rơi xuống.
Chuẩn bị xong xuôi, tiếp đến phải đi xử lý bộ xương người.
Cao Dã thành thạo gỡ đầu nó xuống, ném qua cho Dịch Thu Bạch.
Bộ xương khô kêu gào thảm thiết, ra sức vặn vẹo cơ thể ý đồ chạy đi tìm đầu.
Dịch Thu Bạch coi đầu nó thành quả bóng cao su, tuỳ tiện xoay trên đầu ngón tay hai vòng, dẫn tới cơ thể bộ xương khô kịch động muốn húc đổ mập mạp, tuy nhiên lại không làm gì được cậu ta.
Mắt thấy trời sắp đen kịt, Dịch Thu Bạch dùng một phần dải lụa sót lại buộc đầu lâu lên eo mình.
Vẻ mặt mọi người đều thận trọng, duy chỉ có Tiểu Phùng không hiểu cả đám đang làm gì.
Màn đêm dần cắn nuốt thị trấn nhỏ, quang cảnh bắt đầu biến đổi.

Tiếng chương trên cây Bồ Đề vang lên, Trương Dược Hoa nổi hết da gà.
Rễ cây rút xuống, cửa hang động rộng mờ, quái vật vui mừng chạy ra đi tìm bữa ăn ngon của nó.
Bắt lấy cơ hội tốt, Cao Dã nhanh chân bước vào.
Rất nhanh, Trương Dược Hoa trên cây thấy được một màn rất mạo hiểm.

Mập mạp, Ngô Nguyệt, Tiểu Phùng đã sớm trốn từ lâu, chỉ còn mình Dịch Thu Bạch đứng giữa đường cái, dâng mình lên thành con mồi!
Quái vật ngửi được mùi người sống lập tức đuổi theo.

Dịch Thu Bạch chạy biến, lòng hắn tự biết mình không phải mục tiêu công kích chính của nó, huýt sáo ra hiệu.
Mập mạp nhận lệnh, nhanh nhẹn thả bộ xương khô.
Bộ xương khô chạy ra từ ngóc ngách nhỏ, trực tiếp lơ luôn con quái vật cao lớn, xông thẳng về phía Dịch Thu Bạch.
Bời vì đầu nó còn trên eo hắn.
Dịch Thu Bạch chạy như điên, bộ xương khô càng điên hơn hắn.

Tuy quái vật rất có hứng thú với Dịch Thu Bạch nhưng nó yêu bộ xương khô nhất trên đời!

Xuất phát từ bản năng động vật, con quái vật biến thành con chó rít gào đuổi theo, coi bộ xương khô như quả bóng cao su nô đùa chạy nhảy.
Vì vậy mọi người đều nhìn thấy tình hình như vầy.
Dịch Thu Bạch bỏ mạng xuyên qua thị trấn, phía sau hắn là bộ xương khô, sau bộ xương khô là con quái vật hệt như đang uống thuốc kích thích.

Mọi người im lặng vây xem một người, một xương, một quái vật nô đùa trên đường cái.
Mập mạp không nhịn được hỏi: "Khương Hàm đang dắt chó à?"
Ngô Nguyệt: "Trông con chó có vẻ vui."
Mập mạp: "..."
Cùng lúc đó ở sào huyệt quái vật, Cao Dã đang gặp phải một vấn đề khó giải quyết.
Hắn vừa ấn cơ quan trên chiếc đèn dầu, vách tường bên cạnh lõm xuống lộ ra một ô vuông khảm thuỷ tinh, quả nhiên bên trong đặt quyển sách cổ quý giả.
Cao Dã đang muốn duỗi tay lấy, bên tai đột nhiên vang lên giọng nói lẳng lơ đang cực kỳ tức giận: "Chúc mừng người chơi số 147 đã tìm thấy manh mối đầu tiên trong câu chuyện, nếu muốn lấy manh mối ra một cách an toàn, mời trả lời câu hỏi sau: Xin hỏi ông cố nội của bà ngoại của cậu của con rể của bà con xa của chị họ của con gái nên xưng hô thế nào?"
Cao Dã: "..."
Quỷ gì vậy?
Giọng nói thiếu đánh của hệ thống lại vang lên lần nữa: "Người chơi 147 chỉ có 30 giây suy nghĩ, 30 giây bắt đầu."
Cao Dã: "Tao đáp, gọi là ông tổ nhà mày!"
Hệ thống: "..."
Bất thình lình, "choang" một tiếng, Cao Dã nhặt cây xương dưới chân lên dồn hết sức lực đập tới cái hòm.

Thuỷ tinh nát vụn, gã nhanh tay lấy sách cổ ra.
Hệ thống im lặng, bởi lẽ Cao Dã đã ôm sách nghênh ngang phách lối rời đi.
Gã sắp tới gần cửa động, toàn bộ thị trấn đột nhiên vang vọng một tiếng gọi thâm tình: "Vô Tràng* quân, mẹ gọi về ăn cơm kìa!"
Cao Dã: "..."
Mọi người: "..."
Hết chương 7
- -Chú thích: "Vô Tràng" có nghĩa là "Không ruột =))) giờ hiểu sao con khỉ ho cò gáy kia hay oánh rắm chưa mng =))))))))).