Tôi Vốn Lương Thiện

Chương 16: Hồi ức




Dịch: Minovan

Mở mắt ra, tôi thấy trần nhà trắng tinh đập vào mắt, đèn trắng đến cả tường cũng trắng. Tất cả đều đem đến cho tôi một cảm giác vô cùng quen thuộc

Một số việc đã qua thỉnh thoảng bị kích thích, khiến tôi nhớ lại rất nhiều chuyện cũ. Những chuyện đã bị chôn vùi bấy lâu, bất tri bất giác trong dòng thời gian lắng đọng lại như bị khuấy đảo lên. Một số chuyện vốn cho rằng là những chuyện cũ nhỏ nhặt, lại bỗng chốc hiện lên mặt nước giống như những lá trà khô sau khi gặp nước nóng thì nở bung ra.

Lần trước đánh nhau là vì Giản Nhĩ. Hồi đó, Giản Nhĩ và Vương Hiên Dật vừa mới thành đôi, tôi cũng chưa rung động với cậu ta. Tất cả mọi thứ đều đẹp như trời xanh mây trắng, thanh khiết, giống như một bộ phim đề tài thanh xuân vườn trường với bức tranh rực rỡ, thuần khiết, ấm áp.

Lúc đó, tôi với Giản Nhĩ đang đi dạo phố. Lâm Tây là một thành phố nhỏ, vốn chả có gì để mà đi dạo phố cả. Chính vì thế, việc dạo phố không khác gì với việc những hòa thượng ở Thiếu Lâm Tự xuống núi, chỉ là một cách mà chúng tôi đi khỏi một khu rừng to lớn để hóng gió mà thôi. Bởi vì gặp được chàng soái ca nghìn năm mới có một ở Lâm Tây là Vương Hiên Dật nên tâm tình của Giản Nhĩ lúc nào cũng vui sướng như mấy chú chim sẻ hót suốt ngày đêm trong học viện vậy. Còn tôi với tư cách là một bà mai, cũng được Giản Nhĩ đối đãi vô cùng tốt, nhanh chóng trở thành bạn thân trong số đám bạn thân của cô ấy, ngay đến cả việc nắm tay, hôn nhau cũng kể từng chi tiết một với tôi. Dù sao tôi cũng hơn cô ấy hai tuổi, khi nghe những việc như thế, cho dù là mắt đỏ tim đập, cộng thêm đôi chút ghen tỵ cũng phải giả vờ rằng mình vừa hiểu biết vừa sáng suốt. Không chỉ chúc họ hạnh phúc mà còn phải chỉ dẫn bước tiếp theo nên làm gì. Tôi rất sợ nếu họ cùng nhau ra ngoài thuê phòng, có phải Giản Nhĩ cũng sẽ nhờ tôi lên kế hoạch giúp cô ấy không. Sau khi thuê phòng xong còn về báo cáo toàn bộ lại với tôi. Hồi đó, những quyển tiểu thuyết tôi đọc đều rất chính thống, miêu tả đến cảnh hôn đã là giới hạn rồi, nói đến việc lên giường thì lúc nào cũng mông lung, mông lung. Đại khái chỉ viết một câu quần áo rơi xuống đất rồi để cho độc giả tự ngồi tưởng tượng thôi. Tuy rằng tôi đã được trang bị những kiến thức lý luận về sinh lý nhưng muốn liên hệ với thực tế thì quả thật đúng là làm khó tôi rồi. Cũng may là Giản Nhĩ chưa bao giờ trưng cầu ý kiến hay kể với tôi về chuyện đó, từ đó cho đến nay, việc họ có từng lên giường với nhau hay không, vẫn là một câu đố chưa được giải đáp.

Phần lớn diện tích của học viện Lâm Tây đều là cây cối nên không khí ở đây cũng luôn luôn tươi mát. Tôi và Giản Nhĩ đi bộ trên một con đường lát đá nhỏ yên tĩnh. Chồi non xanh biếc trên chiếc cây bên cạnh cũng vừa mới nhú, những nhành hoa tím hai bên lề đường một chiều cũng nở rộ. Bởi vì khung cảnh này quá đỗi ấm áp, đẹp đẽ đến mức khiến cho tôi cảm thấy, trên con đường lát đá này nếu không có một cuộc gặp gỡ bất ngờ đẹp đẽ, thì thật là phụ cho tấm lòng sắp đặt của ông trời quá đi.

Ông trời quả nhiên đã sắp đặt một cuộc gặp ngẫu nhiên. Chúng tôi đã gặp phải bọn họ, bọn họ cố tình chặn chúng tôi lại. Chúng tôi không hẹn mà gặp, còn bọn họ thì đã ôm cây đợi thỏ đã lâu. Đây quá giống với cảnh tượng chỉ có thể thấy trong phim truyền hình Hàn Quốc mà, một đứa con gái dẫn đầu một đám người đến để gây khó dễ cho nữ chính.

Tôi vẫn cho cho rằng học viện Lâm Tây chúng tôi nổi danh thuần phác, giản dị. Cho dù là mấy nhà trọ cho các đôi thuê phòng đang làm ăn vô cùng phát đạt đi nữa, tôi cũng vẫn kiên định cho rằng điều này chỉ nói nên rằng trường chúng tôi không chỉ thuần phác, giản dị mà còn vô cùng nhiệt tình, nồng hậu nữa. Không nghĩ đến còn có thể xảy ra việc như gọi hội để đánh nhau. Thế nhưng lúc đó tôi lại có chút phấn khích, trong lòng nghĩ nếu như không thể gặp được một anh chàng đẹp trai si tình như trong phim Hàn thì ít ra cũng phải làm anh hùng bảo vệ nữ chính, là một nữ thứ 3 được mọi người yêu thích chứ.

Giản Nhĩ bắt đầu hốt hoảng, lắp bắp hỏi bọn họ có chuyện gì

Trong lòng tôi nghĩ, nếu như bọn họ mà nói câu đường này do tao mở, cây này do tao trồng, nếu muốn đi qua đây, để lại tiền rồi hẵng đi thì quá sức phá hoại sự tưởng tượng của tôi.

Đương nhiên bọn họ không phụ những gì tôi mong đợi, bà chị dẫn đầu cao ngạo kiêu căng kia nói một câu: Rời bỏ Vương Hiên Dật, nếu không kết cục của mày sẽ giống như nhánh cây này.

Bà chị dẫn đầu này ắt hẳn cũng là một tín đồ võ hiệp. Tự cho rằng một tay bẻ gãy nhánh cây đó trông sẽ rất ngầu. Nhưng tôi nghĩ, nếu như cô ta có sức để mà làm đổ cái cây này chắn ngang đường mới có thể đạt đến hiệu quả điên cuồng ngang ngược như trong sách miêu tả, không khỏi có chút thất vọng.

Bàn tay lạnh lẽo của Giản Nhĩ nắm thật chặt tay tôi, lại lắp bắp nói: Vương Hiên Dật mà biết chuyện này, sẽ không tha cho mấy người đâu.

Tôi âm thầm khâm phục Giản Nhĩ, trong giây phút quan trọng này lại có thể nói một câu đầy sức ngôn tình, hợp cảnh, thường dùng trong top 10, tự tạo cho mình một hình tượng về một cô gái yêu không hối tiếc, kiên quyết không cúi đầu. Thế nhưng thật lòng nói một câu, những câu uy hiếp như thế này cùng với “Kiếp sau có làm quỷ cũng không tha cho ngươi” đều chẳng có tí sức uy hiếp nào. Nếu như khi nói những câu đấy giọng nói còn thấp, không đủ lực, ngược lại sẽ khiến người khác cười nhạo.

Bà chị dẫn đầu quả nhiên “Hừ” một tiếng bằng giọng mũi khá to, bước lên tát Giản Nhĩ một cái: Gan cũng to quá nhỉ, cũng không xem xem là đang uy hiếp ai.

Với tư cách là một hộ hoa sứ giả, tôi lập tức tát lại bà chị đó một cái, hơn nữa tôi cao hơn so với bà chị đó, đánh từ trên cao đánh xuống, lực thường mạnh hơn, mạnh đến mức tay tôi cũng có cảm giác tê rần.

Điều khiến tôi hối hận nhất là năm đó tôi đã để tóc dài đến eo, khiến cho nhược điểm này hoàn toàn bại lộ trước mắt kẻ địch. Ba đứa con gái đứng đằng sau vừa nhìn thấy đàn chị của mình bị bắt nạt lập tức xông lên nắm lấy tóc tôi không một chút do dự. Vốn dĩ khai màn rất khí thế cuối cùng lại biến thành một đám đàn bà đánh lộn với nhau. Bởi vì từ nhỏ cho đến khi học cấp 3 tôi đều kiểm tra móng tay, tạo thành một thói quen tốt là không để móng tay bao giờ. Trong khi đó kẻ dịch có lẽ từ bé không được huấn luyện để có được một thói quen tốt bao đảm vệ sinh như thế hoặc là sau khi vào học viện thì quên tiệt cái thói quen tốt đó, móng tay dài như kiểu chuẩn bị luyện Cửu âm bạch cốt trảo vậy, mỗi lần cào, túm là chuẩn không lệch đi đâu.

Dù sao tôi cũng xuất thân từ gia đình có liên quan đến quân nhân, sức mạnh chiến đấu cũng lớn hơn. Tuy rằng tóc của tôi bị kéo chặt vô cùng đau đớn, thì hai tay và chân của tôi vẫn hoạt động được bình thường. Tôi đá bay hai đứa con gái đằng sau, một đứa khác không biết học được từ đâu kiểu võ kỳ lạ, từ xa chạy đến nhảy lên trên người tôi, trông không khác gì ôm gấu trúc. Tôi nhất thời không nhìn rõ được tình hình trước mặt nên bà chị kia nhanh chóng tóm chặt lấy cổ tôi.

Có lẽ chắc vì lúc nãy tôi ra sức trông có vẻ hơi hung dữ, khiến cho bọn họ quên đi mất mục tiêu đi đánh nhau ngày hôm nay là gì, tất cả mọi người đều hướng về phía tôi, bỏ lại Giản Nhĩ một mình ở bên vừa khóc vừa hét: Đừng đánh nữa, đừng đánh nhau nữa.

Cổ tôi đau đớn và rát, nhanh chóng gạt được một đứa đang ôm gấu trúc trên người sau đó cầm tay của bà chị kia vặn ngược lại ra đằng sau, bà chị ngay lập tức quỳ xuống đất. Hai người vừa bị đá bay sang một bên chạy lại để giải cứu đàn chị của mình, còn một người thì chạy qua đánh Giản Nhĩ người có đề xi ben quá cao làm ảnh hưởng đến tình hình chiến đấu. Giản Nhĩ ngay lập tức hét lên những tiếng vô cùng thảm thiết, khiến cho tôi phân tâm, bị đá ngã xuống đất.

Chính vào lúc đó, tôi đột nhiên nghĩ đến trong túi của tôi có một con dao gọt hoa quả, mới mua ở một tiệm bán hàng rong ở trong chợ Lâm Tây với giá 5 đồng. Không biết có sắc hay không nhưng ít nhất cũng có thể dọa người khác.

Tôi nhanh chóng nắm chặt đầu của bà chị, kề con dao sáng choang lên mặt bà ta. Tiếng đánh nhau của mọi người, tiếng khóc thất thanh của Giản Nhĩ đều đột ngột dừng lại, mọi thứ xung quanh trở nên yên tĩnh hẳn.

Thật ra, tôi cầm dao mà tay run bần bật. Con người nếu như không bị dồn đến mức đường cùng, thì tuyệt đối sẽ không lấy ra những thứ vũ khí có tính sát thương như vậy. Hôm nay con dao gọt hoa quả 5 tệ đã biến cuộc đánh lộn tay không được thăng tiến lên thành cấp vũ trang, đúng là khiến tôi không nghĩ tới được mà.

Bà chị hung hăng chắc là nhìn thấy trên mặt tôi đang chảy máu và cả những vết bầm trên cổ mà thực ra chủ yếu là vì con dao trên tay tôi quá đỗi khiến người ta khiếp sợ, đành không cam lòng mà rút lui.

Tôi nhìn bọn họ biến mất tận cuối đường, hai chân đột nhiên mất đi sức lực, ngã ngồi xuống đất, tay vẫn còn vô thức mà run lên bần bật, Giản Nhĩ ngồi bên cạnh thì đầu tóc rối tung, giống như trong bộ phim yêu nước vậy, một hoàng hoa khuê nữ bị bọn Nhật chà đạp đang ngồi khóc nức nở.

Tôi đoán chắc tôi cũng chả tốt hơn là bao, thế nên tôi thu dọn lại mọi thứ, rồi kéo Giản Nhĩ đứng dậy, đi thẳng tới bệnh viện. Tôi không biết mình có bị thương vào phần mềm không, còn Giản Nhĩ cũng vậy, thế nên kiểm tra một chút cho yên tâm.

Đến bệnh viện, Giản Nhĩ ngay lập tức gọi điện thoại cho Vương Hiên Dật, bởi vì tay quá run nên cô ấy bật thành chế độ loa ngoài, đầu dây bên kia vừa thông, Giản Nhĩ lập tức khóc không thành tiếng, một lúc sau cũng không nói nên lời.

Vương Hiên Dật vốn dĩ vẫn rất kiên nhẫn hỏi, nhưng tôi sợ người có kiên nhẫn tới đâu nghe tiếng khóc qua điện thoại lâu như thế chắc cũng phát điên mất, chỉ đành lên tiếng hộ: À, Giản Nhĩ bị người khác đánh, cậu qua đây đi.

Vương Hiên Dật sững lại một lát rồi mới lên tiếng: Cậu là Trương Diệu Hoa? Cậu bị đánh sao?

Tôi nghĩ Vương Hiên Dật đúng là một người vừa lý trí vừa nhiệt tình, vào thời điểm này mà vẫn còn sức để quan tâm tới bạn của bạn gái mình, tôi cầm điện thoại nói: Ừm, cả hai đều bị đánh. Cậu đến bệnh viện trung tâm đi, nhớ mang theo tiền.

Bên đó chỉ nói một tiếng “Được” điện thoại lập tức bị ngắt.

Lâm Tây quả thật là một thành phố rất nhỏ, chưa đến mười phút, Vương Hiên Dật đã xuất hiện trước mặt chúng tôi, nhìn thấy dáng vẻ thảm hại của chúng tôi đang ngồi ở phòng đợi, không nói câu nào lập tức đi lấy số.

Sau khi có chân chạy vặt, chúng tôi rất nhanh đã được bác sĩ khám, vết thương không nặng, nhưng bác sĩ vẫn đề nghị chúng tôi nằm viện truyền dịch hai ngày để hỗ trợ việc hồi phục, Tôi do dự một chút, nghĩ bác sĩ rất hay làm lớn chuyện, từ sau khi những mặt tối của bệnh viện bị lộ ra, tôi nghĩ rằng những lời bác sĩ nói chỉ nên nghe một nửa, chắc chỉ cần truyền dịch nửa ngày là không có vấn đề gì rồi. Quan trọng nhất là thẻ ngân hàng của tôi chỉ còn khoảng 3,4 trăm tệ, mà chuyện đánh nhau này có chết cũng không được để ba mẹ tôi biết, nếu không phải chịu vết thương nghiêm trọng hơn bây giờ cũng nên.

Vương Hiên Dật là một người bạn trai tốt rất thương bạn gái mình, bác sĩ nói nằm 2 ngày, cậu ta nhất quyết đề nghị với bác sĩ cho nằm 1 tuần, làm thêm xét nghiệm toàn thân rồi từ từ điều dưỡng. Có lẽ chắc phải như thế mới bày tỏ được mức độ quan tâm của cậu ta với vấn đề này.

Tôi nghĩ tôi tốt xấu gì cũng chịu nhiều vài cú đánh, đấm hơn Giản Nhĩ nên nếu cô ấy phải ở một tuần vậy tôi đây chẳng nhẽ phải ở tới 1 tháng. Tôi lập tức từ chối, nói rằng tôi thương không nặng, khả năng hồi phục cũng nhanh, uống ít thuốc là được rồi.

Không nghĩ tới, Vương Hiên Dật ngay lập tức nói: Cậu cứ nằm viện đi, tôi trả tiền.

Nếu đã như vậy, tôi cứ làm theo cậu ta. Dù sao tôi cũng vì bạn gái cậu mà bị thương, tôi chẳng áy náy gì hết.

Sau khi bọn tôi yên ổn nằm trên giường bệnh, Vương Hiên Dật đột nhiên như trúng phải tà, quay đầu nhìn về phía Giản Nhĩ rồi nổi cáu: Không biết đánh nhau thì phải chạy đi chứ, không chạy được thì ít ra cũng phải gọi cho tôi. Đánh nhau xong mới biết đường nói, tôi chỉ có ít tác dụng này thôi sao?

Lúc cậu ta nổi nóng lên, ánh mắt còn bất giác liếc về phía tôi. Trong lòng tôi nghĩ chắc chắn cậu ta đang trách móc tôi, không kịp thời thông báo cho anh ta để bạn gái anh ta bị thương, nhưng ngại không dám nói một cách trực tiếp, nên mới dùng cách nói bóng gió như vậy. Thế nên tôi nhẹ nhàng chạm lên vết thương của mình: Cậu nên vui mới phải chứ, bao nhiêu người vì cậu đánh nhau như vậy, thật có phúc.

Vương Hiên Dật bị tôi nói như vậy, mặt dài hẳn ra, xoay người đi mua nước. Lúc đó tôi còn cảm thán thật may tôi không phải bạn gái cậu ta, nếu không sẽ bị cậu ta nói cho nửa ngày mất.

Thế nhưng những lời Vương Hiên Dật nói đối với Giản Nhĩ thì lại ngọt như mật. Thế nên mới nói phụ nữ đang yêu quả thật rất hèn, bị mắng còn vui mừng nói với tôi rằng bạn trai của cô ấy thật đàn ông. Trong lòng tôi nghĩ trong lúc chúng ta bị đánh bạn trai cậu còn chả xước một miếng da nào. Nếu để nói “đàn ông” vậy còn không bằng hộ hoa sứ giả là tôi đây hiến bao nhiêu máu. Tôi đương nhiên không nói những lời này ra với Giản Nhĩ, chỉ mỉm cười nói: Vương Hiên Dật diễn không khác gì trong phim, cậu xem, ngày mai cậu kêu lên vài tiếng giả đau, cậu ta chắc chắn sẽ giống hệt kẻ thâm tình Nhĩ Khang hét lên: Em đau ở đâu, đau ở đâu, anh thật mong rằng mình có thể đau thay em. Tôi nói xong còn miêu tả hai lỗ mũi phập phồng lên xuống giống y hệt Nhĩ Khang, khiến cho Giản Nhĩ cười không ngừng được.

Cũng không biết có phải do Giản Nhĩ bị đánh hỏng não rồi hay không, hay là nên nói những người phụ nữ khi yêu đều mất não như vậy. Hôm sau Vương Hiên Dật mang tới một đống đồ dinh dưỡng, còn chưa kịp đợi câu ta nói gì, Giản Nhĩ đã liên tục ngồi kêu đau..

Vương Hiên Dật liếc nhìn phía tôi, rồi lại nhìn Giản Nhĩ rồi lên tiếng: Em xem người ta vết thương còn nhiều hơn cũng không thấy người ta kêu, có một chút vết thương nhỏ ngoài da như thế mà đã không chịu được rồi, không chịu được đau thì sau này đừng có đánh nhau.

Cậu ta nói như vậy khiến tôi vừa bất ngờ vừa hối hận. Sợ là tối nay tôi lại phải làm chị gái tri kỷ, hơn nữa những lời này cũng rất dễ khiến tôi hiểu lầm, như thể da tôi dày lắm, cứ như còn cổ vũ tôi sau này nên tiếp tục đánh nhau vậy.

Vương Hiên Dật nói xong những lời này, chắc cũng cảm thấy những gì mình nói hơi kỳ quặc, nên bổ sung thêm: Ý của anh là, những chuyện khác đều có thể nghĩ cách để bù đắp hoặc chia sẻ, chỉ duy nhất chuyện đau đớn là phải tự mình chịu, những người khác chỉ có thể đứng bên cạnh nhìn, không có cách nào khác cả, thế nên vì những người yêu thương hai người, hai người nên biết thương lấy bản thân mình

Nói đến đoạn này, ánh mắt của Vương Hiên Dật lấp lánh lại đầy chân thực, buồn bực thở dài một hơi xong cậu ta lấy ra hai ống dịch, cắt đầu bảo quản rồi đưa cho bọn tôi mỗi người một ống.

Tôi nổi hết cả da gà lên, cảm thấy hôm nay mình làm cái bóng đèn quá đỗi chói mắt rồi, tôi âm thầm hy vọng mình có thể biến thành một thứ đồ vật gì đó trong căn phòng này như tủ đầu giường, như bình nước muối v.v.. chứ không phải như bây giờ ngồi chia đôi mỗi người một ống thuốc với bạn gái cậu ta, còn phải ngồi nghe những lời sến sẩm như vậy nữa, cản trở người ta ôm ấp hay hôn nhau gì đó.

Chính vì thế từ đó về sau, mỗi ngày Vương Hiên Dật đến thăm Giản Nhĩ, tôi đều giả vờ mình đã ngủ say, nghiêng về một bên đối mặt với lan can, ngắm nhìn bức tường màu trắng, chiếc đèn màu trắng, còn có trần nhà màu trắng. Thời gian Vương Hiên Dật ở bệnh viện càng ngày càng lâu, tôi cũng chỉ còn cách giả vờ ngủ mỗi ngày, có những lúc thật sự ngủ thiếp đi, có những lúc thì lại vô cùng tỉnh táo. Thế nhưng những lúc tôi giả vờ ngủ như vậy, tôi lại không hề nghe thấy những lời nói ngọt ngào lãng mạn nào nữa, thỉnh thoảng nghe thấy tiếng thở dài rất nhẹ của Vương Hiên Dật, hoặc là tiếng tay chân nhẹ nhàng đặt hộp cháo lên trên chiếc bàn nhỏ, dặn dò Giản Nhĩ giữ lại cho tôi một ít. Tôi tự nói với mình rằng, chắc là khi tôi ngủ thật bọn họ mới nói chuyện với nhau bởi vì Giản Nhĩ có nói rằng, khi tôi ngủ say như chết sẽ phát ra tiếng ngáy nhẹ, có sự bảo đảm của tiếng ngáy đó, chắc bọn họ mới không phòng bị mà an tâm hơn. Ban ngày ngủ quá nhiều, thì đương nhiên ban đêm sẽ tỉnh táo, vô vị đến kinh người, tôi sẽ ngồi ăn hết chỗ cháo còn sót lại trong hộp giữ ấm, rồi âm thầm viết phía dưới bình giữ ấm một câu: “Cảm ơn, cháo ngon lắm, nếu như có thịt nạc trứng muối thì sẽ càng ngon hơn ^_^”

Ăn thêm vài bữa cháo thịt nạc trứng muối nữa, chúng tôi đã được ra viện

Nếu như không nhờ cái tát của bà chị mồm như bể máu kia thì ký ức của tôi cũng sắp biến mất theo những câu chuyện từ thời năm nhất đó rồi.