Tôi Và Sếp “Cũ” Trở Thành Bạn Cùng Nhà?

Chương 7




Trong phòng khách, mẹ tôi tươi cười nhìn Giang Hạo, còn Giang Hạo thì tươi cười nhìn tôi.

Tôi: … Hai người này bị cái gì í nhỉ?

“Mẹ ơi, mẹ ăn sườn xào chua ngọt không?”

Giang Hạo liền lập tức đứng dậy xung phong, à có lẽ là hết chịu nổi bầu không khí ngượng ngùng này rồi “Để anh nấu cho… “

Anh đi vào bếp rồi lại quay ra nói “Nhà hết sườn rồi, để anh đi mua… “

Giang Hạo vừa mới đi giây trước thì giây sau mẹ liền nắm lấy tay tôi hỏi, giọng điệu cực kỳ phấn khởi “Mập Mập à, con tìm đâu ra người bạn trai tốt như vậy?”

Tôi vốn dĩ đã chuẩn bị sẵn một câu chuyện cẩu huyết để kể cho mẹ.

Tôi nói “Anh ấy là sếp cũ của con nhưng mà công ty đã phá sản, anh còn mấy khoản nợ nữa… “

Bình thường thì mẹ tôi sẽ không đồng ý cho tôi ở bên Giang Hạo để chịu khổ, nhất định sẽ khuyên tôi chia tay anh.

Trước tiên thì tôi cần phải giả vờ là người yêu Giang Hạo sâu đậm, chỉ cần giả vờ tới lúc Giang Hạo không cần thuê nhà cùng tôi nữa rồi hai chúng tôi sẽ “chia tay trong hoà bình”, chuyện gì tôi cũng đã tính toán hợp lý hết cả rồi haha…

“Mập Mập.” Mẹ tôi đột nhiên nói, “Giang Hạo đã kể mẹ nghe hết chuyện của công ty cũ con rồi, thật sự thì cũng không tệ như con nghĩ đâu. Thằng bé cũng đã đảm bảo với mẹ là sẽ không để con phải theo nó chịu khổ.”

Tôi:??? Gì vậy???

Chờ đã! Chuyện này có chút không hợp lý rồi đấy?!

Mẹ sao lại tin lời của người ngoài hơn con gái mẹ thế*?

Còn nữa, cái gì mà không tệ như tôi nghĩ? Không phải công ty cũ của anh ấy đã phá sản rồi sao?

***

20.

Tôi căn bản là không có cơ hội để hỏi mẹ tôi những lời này. Bơi vì từ lúc Giang Hạo quay về, mẹ tôi liền ở bên cạnh “thúc đẩy tình cảm” cho chúng tôi.

Ví dụ lúc Giang Hạo nấu đồ ăn thì cố gắng đuổi tôi vào bếp cùng anh ấy, thế là hai chúng tôi ở trong đó nghiên cứu cách nấu sườn xào chua ngọt cả buổi, ừm ăn cũng tạm được.

Hay lúc ăn cơm, mẹ liên tục nháy mắt với tôi rồi nói với âm lượng mà mẹ tôi cho rằng đã nhỏ “Này, con đừng có chỉ biết lo cho bản thân mình.”

Sau đó bà ấy nhìn đũa trong tay tôi rồi lại đưa mắt sang nhìn bát cơm của Giang Hạo, ánh mắt của bà ấy cực kỳ lộ liễu.

Tôi tất nhiên là hiểu ý của mẹ tôi chứ, nhưng mà tôi quyết định giả ngu.

Mẹ tôi sốt ruột đến mức nhấc chân lên rồi giẫm vào chân tôi.

“A!”

Tôi vội vàng im miệng lại.

“Làm sao vậy?” Giang Hạo nghiêng đầu sang nhìn tôi.

Tôi vội vàng lắc đầu, ngước mặt lên thì thấy ánh mắt đầy sát khí của mẹ tôi ở đối diện, tôi sợ hãi liền nhanh tay gắp một miếng sườn rồi đặt vào chén của Giang Hạo.

Giang Hạo có hơi sửng sốt một chút, anh ấy dừng đũa lại rồi quay sang nhìn tôi đầy thắc mắc.

Từng làm thư ký cho Giang Hạo hơn ba tháng thì làm sao mà tôi lại có thể quên anh ấy là một người ưa sạch sẽ chứ.

Tôi vậy mà lại lấy đũa đã dùng qua để gắp đồ ăn cho anh, đây chẳng phải là đang khiêu khích anh sao?

Tôi lúc này đang cực kỳ hoảng loạn nhưng ngoài mặt vẫn phải giả vờ tình tứ với anh để tránh mẹ tôi phát hiện điều bất thường. Giang Hạo ấy thế mà lại gắp miếng sườn đấy lên ăn.

“Ừm, rất ngon.” Còn khen ngon rồi cười nữa chứ.

Nụ cười của mẹ tôi kéo muốn tới tận mang tai.

Tôi vội vàng cúi đầu ăn cơm, cố gắng che đi đôi má đỏ bừng.

Tại sao Giang Hạo lại nói như vậy?

Urgg, chắc chắn là anh ấy cố ý! Muốn nhìn tôi xấu hổ chứ gì?!

Hôm nay đúng là một ngày khiến tôi căng thẳng, phải gắp thức ăn cho Giang Hạo, còn phải cố ý tựa đầu vào vai anh…

Nhưng cuối cùng mẫu hậu đại nhân cũng đã chịu về nhà!

Tôi cảm động muốn rớt nước mắt.

Sau khi tiễn mẹ tôi về, tôi nằm liệt trên sô pha và xin lỗi Giang Hạo về những chuyện xảy ra ngày hôm nay.

“Haiz, xin lỗi vì ngày hôm nay đã làm phiền anh. Mẹ em chính là như vậy đấy… à còn việc gắp sườn qua chén anh, chắc anh khó chịu lắm phải không? Xin lỗi nhé…”

Anh ấy lúc này đang đứng phía sau, tôi không dám nhìn anh, một lúc lâu sau tôi mới nghe tiếng anh ấy cười nhẹ “Không sao, rất ngon.”

Không phải có phải do ảo giác hay không mà khi anh ấy nói “Rất ngon” tôi lại cảm giác nó dường như có ý tứ gì đó rất ái muội.

Má tôi đỏ bừng lên trong nháy mắt.

“Tất nhiên rồi… ở trong cùng một nồi nên vị ngon giống nhau là bình thường mà…”

“Thật sao?” Giang Hạo chống tay lên sô pha, chậm rãi cúi người xuống tới gần tôi “Nhưng tại sao tôi thấy miếng sườn em gắp cho tôi lại ngon hơn vậy?”



*Nguyên văn: 胳膊肘朝外拐了: khuỷu tay xoay ra bên ngoài; nghĩ đến quyền lợi của người khác chứ không phải tính cho người nhà.