Cùng với sự trợ giúp của Giang Hạo mà gian hàng bán hoa của tôi mới khai trương sớm được ở quảng trường.
Tôi háo hức chào đón khách hàng với nụ cười tươi luôn ở trên môi, nhưng Giang Hạo thì lại đứng đằng sau tôi khoanh tay và làm cái vẻ mặt lạnh lùng khiến cho các cô gái muốn mua hoa sợ hãi.
Sau khi Giang Hạo “thành công” làm một cô bé nhút nhát khác sợ hãi đến nỗi bỏ đi, tôi liền dẹp nụ cười hiền qua một bên rồi trừng mắt nhìn anh “Anh đang làm cái trò gì vậy?!”
“Đứng.”
Tôi: …
Tôi: “Vậy cái thái độ này của anh là sao?”
Giang Hạo “Ở đây chán quá.”
Tôi chỉ biết câm nín.
Đúng lúc này thì trời đột nhiên đổ mưa, các gian hàng xung quanh tôi cũng đang vội vã dọn dẹp để đổi chỗ bán.
Hôm nay bán không được bao nhiêu hoa nên tôi cũng chẳng còn hứng thú đổi chỗ bán.
Tôi ngồi xổm xuống thu dọn đồ đạc, giọng điệu chán nản rõ ràng “Thôi dẹp đi, em sẽ nói với chị họ là em không giỏi bán hoa…”
Vừa mới xong thì tay tôi đột nhiên bị giữ chặt lấy.
Cảm giác ấm áp truyền đến từ những ngón tay mảnh khảnh của Giang Hạo làm tôi có chút sững sờ, quay đầu lại thì bắt gặp ánh mắt trách móc của anh.
“Em không được dễ dàng bỏ cuộc như vậy.”
Tôi bắt đầu nổi đoá lên “Thì sao? Còn không phải nhờ anh đuổi hết khách đi sao?”
Anh ấy liếc tôi một cái rồi lạnh nhạt nói “Chờ tôi.”
Nói xong, anh đem hoa của tôi đến bên kia đường của phố đi bộ, ở đó có một cây đàn piano.
Đột nhiên tôi hiểu ra anh ấy muốn làm gì rồi.
Anh ngồi bên cây đàn piano và đánh thử vài nốt.
Tiếp theo, giai điệu quen thuộc vang lên.
Rõ ràng anh ấy chỉ mặc một chiếc áo len và quần đùi, đầu tóc cũng có hơi rối vì mưa, nhưng khi tấm lưng thẳng tắp và những ngón tay anh ấy như đang nhảy múa trên những phím đàn thì tôi cảm thấy anh ấy lúc này tràn đầy sức sống, lại có thêm vẻ sang trọng, tinh tế không tài nào che giấu được.
Ờm mặc dù thường ngày tính nết anh ấy làm tôi rất ghét nhưng khi nhìn dáng vẻ lúc này của anh thì tôi nghĩ tôi có thể bớt ghét anh ấy lại một chút.
Nhưng chỉ một chút thôi đấy!
Nhờ vào tiếng đàn của Giang Hạo mà xung quanh có rất nhiều người tới xem, việc buôn bán của chúng tôi cũng nhờ đó mà đắt khách lên, cuối cùng thì bán hết sạch hoa luôn.
Tôi vội chạy đến chỗ Giang Hạo hào hứng nói “Chiến lược của ông chủ Giang thật là tuyệt vời!”
“Thật không?” Giang Hạo ngẩng đầu nhìn tôi rồi cười “Từ Nhiên, tôi có quà tặng em.”
Tôi sửng sốt “Hả?”
Giang Hạo cúi đầu xuống, ngón tay lại bắt đầu nhảy múa trên những phím đàn, một giai điệu quen thuộc cũng theo đó mà vang lên.
Ôi mẹ ơi, lần đầu tiên tôi được nghe bài Canon* với giai điệu nhanh như thế.
Giang Hạo vừa đánh xong bài nhạc thì trời lại mưa và có xu hướng ngày càng lớn.
Tôi kéo anh dậy và vội vàng tìm chỗ để tránh mưa.
Tôi phải do dự một hồi lâu mới nói “À thật ra thì em cũng có quà tặng anh, lúc nãy bán hoa em có lén giữ lại một…”
Vừa nói tôi vừa lấy bông hồng mà tôi đã giấu ra, nhưng… lại thấy hoa rớt ở đâu hết rồi mà chỉ còn lại mỗi cái cành hoa.
Tôi:…
Giang Hạo lúc này bị tôi chọc cho cười lớn.
“Ủa không đúng, hoa đâu mất hết rồi? À chắc mới nãy bị rớt rồi, thôi, để lần sau tôi tặng cái khác bù cho…”
Tôi còn chưa kịp nói xong thì Giang Hạo đã vươn tay “cướp” lấy.
Giang Hạo cười nói “Lần đầu tiên trong cuộc đời tôi nhận được đúng một cái cành hoa hồng, haha…”
“…”
Tôi: “Hoa này hỏng rồi, để mai…”
“Cảm ơn em.” Anh ấy ngắt lời tôi “Từ Nhiên, đây chính là khoảng thời gian hạnh phúc nhất của tôi.”
Ngoài trời, mưa vẫn còn đang rơi, còn tôi thì đang ngây người nhìn Giang Hạo.
Ánh mắt và vẻ mặt của anh ấy vui vẻ mà nhìn thẳng vào tôi, đây có vẻ là một Giang Hạo trẻ trung và năng động nhất mà tôi được biết.
Tối hôm đó khi trên đường về nhà, tôi ngồi phía sau chiếc xe điện nhỏ nhắn, tay tôi lặng lẽ nắm lấy góc áo nhỏ của Giang Hạo.
Gió đêm thổi qua còn mang theo một chút mùi của đất và tiếng của bài nhạc Canon anh đánh dường như vẫn còn văng vẳng bên tai tôi.
***
14.
Đêm hôm đó, tôi có một giấc mơ kỳ lạ.
Trong mơ, tôi tặng cho Giang Hạo nguyên một bó hoa hồng lớn… nhưng vẫn chỉ có thân cây.
Tôi giật mình tỉnh dậy thì nghe thấy tiếng Giang Hạo đi tới mở cửa nhà.
Tiếp theo là tiếng hét vang trời của một người phụ nữ.
Haha, không phải chị họ tôi đâu đúng không nhỉ? Không phải chị họ của tôi đâu đúng không? Đúng không?…
Tôi từ từ bước ra ngoài phòng khách thăm dò tình hình.
Sau đó tôi nhìn thấy người đứng ở cửa… đúng là chị họ thân yêu của tôi rồi.
Vào những tình huống bối rối như thế này, chúng ta chỉ cần một nụ cười tự tin…
Điều này quả thật nằm ngoài dự đoán của tôi!!
Ờm lúc này chị họ tôi quả thật là kinh ngạc tới nỗi trợn trừng mắt lên luôn rồi…
Tôi đoán chắc chị ấy đã hiểu lầm điều gì đó, bởi vì cái tên kh.ốn Giang Hạo này…
… Anh ta không mặc áo!!