Tôi Và Khách Trọ Nữ 23 Tuổi

Chương 41




Đầu óc Hùng Bá bây giờ ngoài cái đau ra thì cái gì cũng không nghe thấy, đó là loại trạng thái đau đến sắp ngất đi, ngoài việc lăn lộn ra thì không còn cách nào có thể giảm bớt đau đớn, cho nên gã căn bản không có cách nào trả lời Đỗ Diệc Hạm.

Tần Mạc thấy vậy thì giẫm một chân lên bàn tay bị gãy năm ngón tay của gã, khiến cho gã không thể lăn lộn được nữa. Chỉ là anh giẫm như vầy làm Hùng Bá lại một lần nữa phát ra tiếng kêu thảm thiết như heo bị cắt tiết.

Những người khác nhe răng nhếch miệng đau giùm Hùng Bá, không ai dám tiến lên nhúng tay, sợ Tần Mạc cũng bẻ gãy ngón tay mình như Hùng Bá vậy.

“Trả lời câu hỏi, không thì cổ tay anh cũng gãy luôn.” Tần Mạc nói với Hùng Bá đang vật vã khó kham.

“Câu hỏi gì gì gì gì?” Hùng Bá đau đến nỗi khớp hàm thắt lại.

Đỗ Diệc Hạm lập tức hỏi lại: “Chuyện của mẹ tôi anh biết được bao nhiêu?”

“Tôi, tôi không biết, cái gì tôi… Cái gì cũng không biết.” Hùng Bá thề thốt phủ nhận.

“Không biết sao…” Khóe miệng Tần Mạc lại nhếch lên lần nữa, gót chân dùng chút sức.

“A… Đau… Buông tôi ra, buông, buông tôi ra!” Hùng Bá đau quá khóc thét lên: “Tao, tao sẽ gϊếŧ mày! Thằng con hoang, tao sẽ gϊếŧ mày! Dượng tao là Cục trưởng Cục cảnh sát, mày sẽ chết! Mày sẽ chết!”

“A… Vậy thì phải xem thử mày còn mạng để gọi ông ta tới không!” Tần Mạc nói, gót chân bỗng nhiên dùng sức giẫm xuống.

Răng rắc!

“A…” Xương cổ tay đứt gãy khiến Hùng Bá đau đến mức hai mắt trợn ngược, ngất xỉu.

Thấy Hùng Bá hôn mê, hội trường lập tức vang lên tiếng thét chói tai, mấy cô gái nhát gan còn tưởng Tần Mạc gϊếŧ Hùng Bá rồi. Cho dù là cánh đàn ông thì mặt cũng biến sắc, cả đám hai mặt nhìn nhau, không ai dám lên tiếng.

Vị khách bình tĩnh nhất trong hội trường hẳn là Hạ Mạt, vốn dĩ cô ta định rời đi trước nhưng nhìn thấy có trò hay nên mới nán lại xem. Sự thật chứng minh Tần Mạc đã không làm cô ta thất vọng, quả nhiên là một trò hay xuất sắc!

Nghĩ hắn còn có thể xuất sắc hơn, Hạ Mạt chỉ đơn giản đi tới đằng trước kiếm chỗ ngồi xuống, bày ra tư thái nhàn nhã chờ xem diễn kịch, không hề thấy thủ đoạn Tần Mạc đáng sợ chút nào.

“Sao anh lại đánh ngất gã? Tôi vẫn chưa hỏi được gì!” Thấy Hùng Bá hôn mê, Đỗ Diệc Hạm sốt ruột nói.

Tần Mạc nghẹn lời: “Ai biết gã không thể chịu đau như vậy, không sao đâu, tôi lại đánh thức gã là được.”

Nói xong, Tần Mạc ngồi xổm xuống dưới, duỗi tay đặt lên nhân trung của Hùng Bá nhấn mạnh.

Hùng Bá bị cảm giác đau đớn kíƈɦ ŧɦíƈɦ mà tỉnh lại, vừa mở mắt đã thấy mặt Tần Mạc lại thiếu chút nữa bị dọa ngất tiếp.

“Đừng lo lắng, ngoan ngoãn mà nói chuyện, tôi đảm bảo không bẻ gãy bàn tay còn lại của anh đâu!” Tần Mạc vỗ mặt hắn, cười đến là thân tình: “Bây giờ đầu óc tỉnh táo chưa?”

Hiện tại Hùng Bá nào dám chơi trò ngang ngược với Tần Mạc nữa, vội vàng ngoan ngoãn gật đầu: “Tỉnh, tỉnh rồi!”

“Vậy anh còn nhớ đáp án của câu hỏi vừa rồi chứ?” Tần Mạc lại hỏi.

“Câu, câu hỏi gì?” Hùng Bá đau đầu ngu người.

Tần Mạc haiz một tiếng, lắc đầu: “Nhìn dáng vẻ anh hình như cũng không muốn giữ cái tay còn lại nhỉ?”

Nói xong, anh đặt chân lên cổ tay còn hoàn chỉnh kia của Hùng Bá, hơi hơi dùng sức.

Lông tơ toàn thân Hùng Bá dựng đứng hết cả lên: Không không không không cần, tôi tôi tôi tôi nhớ ra rồi, nhớ rồi!”

“Mau nói!” Đỗ Diệc Hạm sốt ruột lạnh lẽo thúc giục.

Hùng Bá hít một hơi khí lạnh vì đau, sau đó mới lắp bắp nói: “Kỳ thật cụ thể là, là bởi vì điều gì tôi, tôi cũng không rõ ràng lắm. Chỉ, chỉ nghe nói mẹ cô không phải tự sát, là, là bị, bị ép.”

Cả người Đỗ Diệc Hạm chấn động, đôi tay như phấn siết chặt lại: “Là ai ép bà ấy?”

“Không, không biết, tôi thật sự không biết!” Hùng Bá sợ nói chậm thì bị chân Tần Mạc giẫm xuống, gã cũng không biết vì sao Tần Mạc lại mạnh như vậy, có thể dùng một chân giẫm gãy xương cổ tay gã.

Tần Mạc thấy thế liếc nhìn Đỗ Diệc Hạm, Đỗ Diệc Hạm cũng lắc đầu với anh: “Thôi bỏ đi!”

Lúc này Tần Mạc mới nhấc chân ra, thấy Đỗ Diệc Hạm không đứng vững bèn vội vàng đỡ cô ấy.

Đỗ Diệc Hạm cũng không muốn biểu hiện ra vẻ mặt yếu ớt của mình trước nhiều người như vậy, hít sâu một hơi, ép bản thân phải đứng thẳng sống lưng, nói: “Chúng ta đi thôi!”

Tần Mạc gật đầu, biết cô ấy không muốn người khác nhìn ra sự yếu đuối của mình, bèn buông tay ra sau khi cô ấy đứng thẳng người.

Đỗ Diệc Hạm tựa như một con thiên nga, ngay giây phút này, không một ai cảm thấy đây là một cô gái đáng để thương hại, chỉ có thể đứng từ xa mà nhìn sự cao ngạo của cô ấy, không thể xâm phạm tựa như nữ thần Athena.

Rầm!

Ngay khi Đỗ Diệc Hạm và Tần Mạc chuẩn bị rời khỏi hội trường, hai cánh cửa gỗ dày nặng của sảnh tiệc bị người bên ngoài đạp mạnh ra.

“Cảnh sát đây, ai báo cảnh sát?” Ngay sau đó là một đội cảnh sát mặc đồng phục, vừa tiến vào đã lập tức dò hỏi người báo nguy.

“Tôi báo cảnh sát.” Lâm Tử An thấy cảnh sát đã tới, lập tức nhảy ra chỉ vào Tần Mạc: “Đồng chí cảnh sát, mau bắt lấy anh ta, suýt nữa thì anh ta đã gϊếŧ khách mời của tôi rồi!”

Theo ngón tay chỉ của Lâm Tử An, các cảnh sát thuận thế nhìn qua, đồng thời nhìn thấy cả Tần Mạc và Hùng Bá đang nằm rêи ɾỉ trên đất. Không cần hỏi cũng biết, người trên đất kia chính là người bị hại.

Tiểu đội cảnh sát này chỉ có tổng cộng sáu người, đội trưởng dẫn theo đội viên bước hai ba bước đã đến, các đội viên đã được huấn luyện mau chóng tiến hành kiểm tra người bị hại trước tiên.

“Đau đau đau, mẹ mày nhẹ tay chút! Chúng mày ở phân cục nào? Biết tao là ai không? Tao cho chúng mày biết, dượng tao là Cục trưởng Cục cảnh sát, chúng mày không khách khí với tao là tao nói dượng chỉnh đốn chúng mày!” Hùng Bá vừa thấy cảnh sát tới thì gan cũng lớn lên, nói chuyện đến là lưu loát.

Vừa nghe mấy lời này thì không chỉ năm người đội viên mà đến cả đội trưởng cũng đổi sắc mặt, vội vàng đi tới hỏi: “Cậu là cậu Hùng?”

“Không phải tao thì là ai?” Hùng Bá hùng hùng hổ hổ nói: “Chúng mày chết hết rồi à, đỡ tao lên!”

Đội trưởng và các đội viên luống cuống tay chân đỡ Hùng Bá dậy, Hùng Bá đau tới mức đứng không vững, phải dựa lên người hai đội viên.

“Cậu Hùng, có chuyện gì vậy?” Đội trưởng cẩn thận hỏi.

“Sao là sao? Mắt ông mù à? Không thấy tay của tôi bị hắn bẻ gãy sao?” Hùng Bá quát.

Đội trưởng khom lưng cúi đầu nói: “Cậu Hùng bớt giận, tôi sẽ bắt anh ta lại tùy ngài xử trí!”

Lúc này Hùng Bá mới lộ ra nét hài lòng, hung tợn mắng Tần Mạc: “Thằng con hoang, tao xem mày còn ngang ngược đến đâu! Tao đã nói rồi, mày không có tư cách đấu với tao! Tao muốn động mày, một ngón tay là đủ rồi! Chờ sau khi mày vào tù rồi, tao nhất định sẽ tìm mấy tên tù nặng tội hầu hạ mày thật tốt, cho mày nếm thử cảm giác bị banh hoa cúc!”

Tần Mạc nở nụ cười: “Nói xong chưa?”

Hùng Bá thấy anh vẫn chưa biết sợ, tức khắc nổi giận: “Mày có bị ngu không đó? Mày không nghe thấy tao nói gì hả? Tao muốn tống mày vào tù, cho mấy tên tù nặng tội làm banh hoa cúc của mày!Tao còn muốn đánh gãy hai tay hai chân mày, để cho mày cả đời cũng không xuống giường được!”

“Tôi nghe thấy rồi!” Tần Mạc gật đầu, nhếch miệng cười: “Tôi hỏi anh nói xong chưa? Chưa nói xong thì tiếp tục nói cho xong đi, tốt nhất là muốn nói gì thì nói hết ra, bằng không tôi sợ là về sau anh cũng không còn cơ hội nói chuyện nữa.”

Hùng Bá sửng sốt, bị nụ cười của Tần Mạc khiến cho rụt cổ: “Mày có ý gì? Mày còn có gan gϊếŧ tao à?”

Tần Mạc lắc đầu: “Gϊếŧ anh tôi ngại bẩn tay!”

Vừa nghe thấy không phải Tần Mạc muốn gϊếŧ gã, Hùng Bá yên tâm, cười nhạo nói: “Biết ngay mày không dám gϊếŧ tao, dượng tao là Cục trưởng Cục cảnh sát!”

“Ha ha!” Nét cười hiền lành và vô hại trên mặt Tần Mạc đột ngột trầm xuống, anh nhấc chân đá thẳng vào bụng gã.

Rầm!

Nụ cười nhạo trên miệng Hùng Bá còn chưa hoàn toàn nở rộ thì đã bay thẳng ra ngoài, nện rầm rập lên cây cột. Chỉ nghe thấy một tiếng răng rắc, bụng gã lập tức truyền đến tiếng xương sườn nứt gãy đau đớn, cơn đau này ập đến vừa nhanh vừa mạnh, suýt chút nữa đã khiến gã ngất xỉu.

Hai cảnh sát vẫn còn đang giữ tư thế đỡ Hùng Bá, giờ phút này, trên mặt hai người đều hiện lên vẻ khiếp sợ, tốc độ của Tần Mạc nhanh quá khiến bọn họ chưa kịp phản ứng thì Hùng Bá đã nằm lăn trên đất rồi.

“A…” Trong hội trường lại lần nữa vang lên tiếng kêu sợ hãi của các nữ khách mời.

Đội trưởng cảnh sát và các đội viên cũng bị tiếng hét chói tai này làm hoàn hồn, đội trưởng lập tức quát lớn: “Anh quả thật không coi pháp luật ra gì, dám ở trước mặt cảnh sát đánh người khác bị thương, to gan lớn mật! Mau bắt anh ta lại, bắt lại!”

Năm đội viên nhanh nhẹn tiến lên bao vây Tần Mạc, Tần Mạc lại không để ý chút gì đến việc các cảnh sát đang định vây khốn mình, chỉ thuận tay cầm một bình rượu vang đỏ, nhấc chân đi về phía Hùng Bá.

“Cẩn thận!” Đỗ Diệc Hạm nhìn thấy các cảnh sát bao vây Tần Mạc, không khỏi đổ mồ hôi lạnh vì anh.

Tần Mạc quay đầu mỉm cười với Đỗ Diệc Hạm, tiện đà dưới chân giẫm thành từng bước kỳ quái, vậy mà lại nhanh chóng đi đến trước mặt Hùng Bá trước khi các cảnh sát kịp bao vây anh.