Tôi Và Khách Trọ Nữ 23 Tuổi

Chương 397: 397: Chúng Tôi Không Phải Nhị Đại





“Kế hoạch lần này thất bại, tiếp theo anh có dự định gì?” Hoàng Tử Hiên hỏi Kinh Hoan đang trầm tư.
Kinh Hoan suy nghĩ một chút rồi nói: “Mặc dù không được tính là hoàn toàn thành công, xem như cũng coi là có ít hiệu quả.

Lần này Hạ Mạt ra trận không thành, đương nhiên Chu Minh Hiên sẽ có chút thất vọng về cô ta.

Tôi tin nhất định trong thời gian ngắn, bọn họ nhất định không dám nhúng tay đến đây nữa.”
Hoàng Tử Hiên ừ một tiếng, nói: “Lần sau còn gặp phải chuyện tương tự như thế này, nhớ nói tôi giúp một tay.”
“Được được được, lần sau nhất định tôi sẽ gọi Hoàng huynh đệ.” Kinh Hoan vô cùng vui mừng gật đầu, có Hoàng Tử Hiên hỗ trợ, ông ta tin nhất định lần sau có thể thành công.
Hoàng Tử Hiên cười một tiếng, để Kinh Hoan đưa A Ngũ đi trước.
Kinh Hoan nói cảm ơn lần nữa, sau đó mới đưa A Ngũ với thuộc hạ rời đi.
“Cửu Long Thập Bát hội đã mấy lần đổi chủ, thay đổi mấy đời hội trưởng, không ngờ đường dây ma túy này từ trước đến giờ lại không đổi tuyến.” Hình Thiên nói có chút bùi ngùi.
“Xem ra ba tôi nói đúng, Cửu Long Thập Bát hội đúng là chó không đổi được thói quen ăn cứt.

Mấy thứ độc hại này của bọn họ như là cỏ dại vậy, cho dù bị đốt bị diệt bao nhiêu lần, chỉ cần mùa xuân đến bọn họ nhất định sẽ lại hồi phục.” Thiệu Dương ở bên cạnh cũng cảm khái không ngừng.
Lữ Dương thở dài, nói: “Nhớ năm đó đời cha của chúng ta vẫn còn trẻ, vì giăng lưới bắt trọn Cửu Long Thập Bát hội, hao phí biết bao nhiêu tâm huyết, hi sinh biết bao nhiêu tính mạng.

Cuối cùng vẫn không thể diệt trừ tận gốc.”
“Tôi cũng từng nghe ba nói về chuyện của bọn họ lúc trẻ, mặc dù không thể một lưới tóm gọn Cửu Long Thập Bát hội, nhưng cũng làm cho bọn họ hao tổn nguyên khí mấy chục năm, từ đó đến nay vẫn không dám lớn lối nữa.” Kim Kỵ Dung nói.
“Nói ra thì, tôi cảm thấy dù sao Cửu Long Thập Bát hội này cũng khá là xui xẻo.

Vất vả lắm mới hồi phục được nguyên khí, muốn kéo nhau trở lại.


Kết quả lại gặp phải gia chủ, chẳng những bị gia chủ đánh cho chạy mất dạng, còn giết cả một mạng hội trưởng của bọn chúng.” Hình Thiên cười nói.
“Nào chỉ là một mạng của hội trưởng, tôi nghe nói năm đó Chu Minh Hiên cũng suýt nữa bỏ mạng đó.” Thiệu Dương cũng cười.
Lữ Dương nói tiếp: “Đúng vậy, không biết năm đó Chu Minh Hiên đã làm gì mà lại có thể tránh được một kiếp đó nữa.

Đến bây giờ ba của tôi vẫn còn không hiểu đây này.

Thiếu chủ, cậu có từng nghe gia chủ kể về chuyện này chưa?”
“Chưa, ba tôi không nhắc đến những chuyện này từ lâu lắm rồi.

Tôi cũng phải nghe các bác các chú kể mới biết về những ân oán giữa Kinh Thiên và Cửu Long Thập Bát hội.” Hoàng Tử Hiên lắc đầu rồi nói.
Nghe vậy, Kim Kỵ Dung cười hì hì nói: “Tôi còn được nghe kể một bí mật khi ba tôi uống say nữa đây này.”
“Cái gì?” Những người khác tò mò hỏi.
“Hì hì.” Kim Kỵ Dung liếc nhìn Hoàng Tử Hiên rồi nói: “Ba tôi nói hội trưởng đầu tiên đảm nhận Cửu Long Thập Bát hội họ Chu, tên là Chu Thiên Thịnh, cha vợ của hội trưởng Chu Minh Hiên hiện tại.

Sau khi Chu Thiên Thịnh bị bác Hình tống vào tù, Cửu Long Thập Bát hội được giao cho một người có tên là Thạch Phá Nhai để quản lý.

Vì để báo đáp ân truyền ngôi của Chu Thiên Thịnh, ông ta đã nhận Chu Minh Hiên làm con nuôi.

Tuy vậy, bản thân Thạch Phá Nhai cũng có một người con trai và một người con gái nhưng ông ta không bao giờ cho họ đến gần chuyện bang hội mà bảo vệ họ ở nước ngoài, rất ít người biết được chuyện này.

Đúng rồi, các cậu có biết bà Thạch là ai không?”

“Không biết.” Mấy người kia đồng thanh lắc đầu.
Kim Kỵ Dung lại nhìn Hoàng Tử Hiên rồi cười đen tối nói: “Nói ra thì chắc các cậu đều sẽ vô cùng bất ngờ, bà Thạch chính là mẹ ruột của cô ruột của thiếu chủ.”
Mẹ ruột của cô ruột?
Bọn họ bị lời này làm cho nhức não, nhanh chóng dò lại quan hệ giữa mấy người đó.

Thiếu chủ là Hoàng Tử Hiên, cô ruột của Hoàng Tử Hiên Chim sẻ nhỏ, à, hóa ra là mẹ ruột của Chim sẻ nhỏ.
“Không đúng lắm, chẳng phải cô Chim sẻ và gia chủ phải có cùng mẹ sao?” Sau khi nhận ra, mấy người lại càng mờ mịt hơn.
“Trời ạ, các cậu ngốc thật đấy.

Cô Chim sẻ và gia chủ là cùng cha khác mẹ.

Sao các cậu lại có thể không biết được chuyện này vậy?” Kim Kỵ Dung khinh bỉ bọn họ rồi lại nhìn về phía Hoàng Tử Hiên: “Thiếu chủ cũng không biết à?”
Hoàng Tử Hiên ặc một tiếng: “Tôi biết chuyện này, chẳng qua lại không biết mẹ ruột của cô chính là phu nhân của hội trưởng Cửu Long Thập Bát hội.”
“Sao tôi càng nghe càng mù mờ thế này, nếu đúng như những gì cậu nói thì giữa chúng ta và Cửu Long Thập Bát hội cũng có thân thích à.” Lữ Dương cạn lời nói.
“Có thể coi là có thân thích nhưng cũng chỉ liên quan đến nhau khi nhà họ Thạch vẫn còn nắm quyền mà thôi.

Năm đó, sau khi Thạch Phá Nhai bị gia chủ giết chết, theo lý thì cô Chim sẻ và em trai cùng mẹ khác cha sẽ lên tiếp nhân ngôi vị hội trưởng.

Thế nhưng ông ấy lại không có hứng thú với Cửu Long Thập Bát hội nên đã quyết định tách khỏi nơi đó, đồng thời cũng trả lại nó cho nhà họ Chu, vậy nên hội trưởng bây giờ mới có thể là Chu Minh Hiên.” Kim Kỵ Dung nói.
Đám người Thiệu Dương thở phào nhẹ nhõm: “May là lúc ấy họ Thạch kia không nhận ngôi hội trưởng, không thì nếu có thêm mối liên hệ thân thích mập mờ này, chúng ta cũng không biết nên đối mặt với Cửu Long Thập Bát hội thế nào.”

Kim Kỵ Dung gật đầu nói: “Đúng vậy, nhưng mà ba tôi cũng nói rằng vào năm đó, vì để cảm ơn Thạch Phá Nhai đã chăm sóc mẹ con cô Chim sẻ thay cho cô ấy, gia chủ chỉ đuổi Cửu Long Thập Bát hội ra khỏi Uy Hải chứ không đuổi đến hang ổ của bọn chúng ở Long Thành.

Những năm qua, Cửu Long Thập Bát hội cũng rất biết thân biết phận mà trốn trong ổ, không dám chạm mặt chính diện với Kinh Thiên, ba của tôi cũng không giao đấu với Cửu Long Thập Bát hội nữa.”
“Vậy nhưng mấy thập niên ấy cũng đã cho Cửu Long Thập Bát hội quá nhiều thời gian để củng cố lực lượng, tôi thấy bây giờ bọn chúng đã bắt đầu rục rịch rồi.” Hình Thiên nói.
Kim Kỵ Dung cười hì hì: “Vậy nên Thiếu chủ mới tới Long Thành đó.

Đừng nói là các cậu nghĩ rằng Thiếu chủ chỉ chọn đại một chỗ để điểm binh điểm tướng thôi đấy nhé.”
Vừa nghe vậy, đám người Hình Thiên lập tức nhìn về phía Hoàng Tử Hiên.
Hoàng Tử Hiên nở một nụ cười bí hiểm, câu trả lời không cần nói cũng biết.
“Nếu Thiếu chủ đã đến đây thì chúng tôi cũng sẽ đến.

Vậy thì lần này, chúng ta sẽ thay thế đời cha ông để tuyệt sát thẳng một lần với Cửu Long Thập Bát hội.” Hình Thiên hùng hồn nói.
“Lần này, chúng ta hãy đến thẳng hang ổ của Cửu Long Thập Bát hội rồi quét sạch bọn chúng thôi.” Trên mặt Thiệu Dương cũng xuất hiện vẻ nóng lòng.
Lữ Dương suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Thiếu chủ, vậy thì chẳng phải chúng ta nên gọi thêm người tới sao? Dù sao thì nơi này cũng là hang ổ của Cửu Long Thập Bát hội, nếu muốn nhổ tận gốc bọn chúng thì phải có đầy đủ nhân lực mới được.”
“Ai nói là chỉ có mấy người chúng ta.” Hoàng Tử Hiên toét miệng cười, nở một nụ cười tự tin: “Tuy thế lực của Kinh Hoan ở phía Bắc chỉ chiếm một phần nhỏ nhưng nếu đã mài giũa nó rồi thì chưa chắc đã không trở thành một lưỡi dao sắc bén.

Tôi không định sử dụng đến lực lượng của Kinh Thiên, dù Kinh Thiên có lợi hại hơn nữa thì đó cũng là giang sơn mà đời cha chú chúng ta đã đánh đổi.

Dù chúng ta có thể sẽ không tạo dựng được một Kinh Thiên giống như các ông ấy nhưng ít nhất cũng hãy cố gắng không trở thành một tên phú nhị chỉ biết ỷ vào sức mạnh của cha chú đi.”
Lời nói của Hoàng Tử Hiên khiến vẻ mặt mấy người Hình Thiên dần trở nên nghiêm túc, bọn họ nhất trí gật đầu nói: “Chúng tôi nghe theo Thiếu chủ, lần này, chúng ta hãy tự mình xử lý Cửu Long Thập Bát hội.”
Hoàng Tử Hiên vui mừng gật đầu, đây mới chính là những người anh em tốt của anh.

Kinh Thiên là của nhà họ Hoàng không sai, việc anh là Thiếu chủ của Kinh Thiên cũng không sai.

Vậy nhưng khi sống dưới cái bóng của người lớn, bản thân anh và bọn họ đều có một nỗi bướng bỉnh muốn chinh phục trời đất ở trong lòng.


Vậy nên từ khi còn nhỏ, Hoàng Tử Hiên đã dẫn bọn họ vào nam ra bắc, vậy nên mới có người hành hiệp, ban nhạc Vô Miên và rất nhiều bí danh khác.

Sau khi đưa A Ngũ rời đi, Kinh Hoan cũng không đến bệnh viện vì ông ta tin tưởng Hoàng Tử Hiên, chỉ cần Hoàng Tử Hiên nói A Ngũ không sao thì chắc chắn anh ta sẽ không gặp nguy hiểm gì.

Vì vậy, sau khi nhận được người, ông ta lập tức đưa anh ta về tổng bộ ở cửa bắc.
Bên trong tổng bộ vẫn còn những huynh đệ khác đang đợi ông ta về, sau khi quay về, ông ta lập tức tổ chức một cuộc họp để chuẩn bị cho nhiệm vụ bảo vệ khu vực sắp tới, sau khi đã dặn dò xong tất cả mọi thứ, Kinh Hoan mới để các thủ hạ rời đi.
“Anh Hoan, bận rộn suốt nửa đêm rồi, anh cũng nên đi nghỉ ngơi chút đi.” Sau khi những người khác đã rời đi, tâm phúc Từ Mậu Sơn của Kinh Hoan nói.
Kinh Hoan khoát tay rồi nói: “Tôi vẫn chưa buồn ngủ, Mậu Sơn, cậu ngồi đi, chúng ta trò chuyện một lát.”
Từ Mậu Sơn thoáng suy nghĩ về những đắn đo của Kinh Hoan, anh ta ngồi xuống rồi hỏi: “Anh Hoan muốn nói gì ạ?”
“Mậu Sơn, cậu cảm thấy Hoàng Tử Hiên là người thế nào?” Kinh Hoan cố tình bảo tâm phúc của mình ở lại là vì muốn trò chuyện với anh ta về Hoàng Tử Hiên.
Sau khi suy nghĩ một chút, Từ Mậu Sơn trầm giọng trả lời: “Anh Hoan, con người của Hoàng Tử Hiên chỉ có thể dùng hai từ để hình dung, thần bí!”
“Ồ?” Kinh Hoan hỏi: “Sao lại nghĩ như vậy?”
Từ Mậu Sơn dừng một chút, sau khi chọn lọc từ ngữ mới tiếp tục trả lời: “Thân phận của anh ta chính là một bí ẩn.

Anh Hoan, anh nghĩ thử xem.

Nếu chỉ là một người bình thường không có bất cứ bối phận gì thì anh ta có thể dám đắc tội Cửu Long Thập Bát hội, sau đó còn dám xúc phạm chúng ta sao? Anh ta vốn không hề coi phe phái của chúng ta ra gì, không ưa thì ra tay dạy dỗ một trận, chúng ta cũng không thể làm gì được anh ta.

Nếu không phải do anh Hoan chủ động cầu hòa thì ân oán giữa chúng ta và anh ta đã không được hóa giải.
Ngoài ra, anh Hoan có để ý đến việc mấy người bên cạnh Hoàng Tử Hiên luôn gọi anh ta là Thiếu chủ không.

Mặc dù hành động cử chỉ của họ không quá cung kính khi đứng trước mặt Hoàng Tử Hiên khiến họ trông giống như những người anh em hơn nhưng khi xưng hô với nhau, bọn họ luôn rất biết phép tắc, chỉ cần là nói chuyện với Hoàng Tử Hiên thì nhất định phải thêm vào hai chữ Thiếu chủ.”
Tất nhiên là Kinh Hoan cũng đã để ý đến điểm này, ông ta gật đầu hỏi: “Vậy cậu cảm thấy danh xưng Thiếu chủ này có ý nghĩa như thế nào?”.