Tôi Và Khách Trọ Nữ 23 Tuổi

Chương 371: 371: Muốn Mạng Của Anh





Hoàng Tử Hiên cho Kim Kỵ Dung và Thiệu Dương một ánh mắt, hai người lập tức lịch sự đứng lên theo Hoàng Tử Hiên.

Còn chưa kịp nói lời khách sáo, Edmond đã nói trước: “Ba vị đây đừng khách sáo, mời ngồi.”
Ba người Hoàng Tử Hiên cũng không khách sáo nữa, mỗi người đều ngồi xuống chỗ của mình.
Edmond Dantes ngồi xuống một chiếc sô pha một người rồi đi thẳng vào vấn đề, hỏi: “Không biết ba vị tới đây là có việc gì? Nếu tôi nhớ không lầm thì giữa chúng ta chẳng còn qua lại gì cả.”
“Đúng vậy, anh Edmond, trước đây chúng ta không hề quen nhau.

Lần trước gặp mặt là ở buổi đấu giá.” Hoàng Tử Hiên vuốt cằm nói.
Edmond gật đầu: “Tôi vẫn nhớ ba người, trận đấu giá cuối cùng, ba người cũng muốn lấy được Tử Kim Đằng.

Không ngờ ba người lại quen biết nhau.”
Câu nói cuối cùng khiến ba người Hoàng Tử Hiên có chút ngượng ngùng, dù sao thì hôm đó cũng do bọn họ lừa gạt, cùng nhau hợp lực nhằm lừa cướp Tử Kim Đằng từ tay Edmond.
“Anh Edmond, xin hãy tha thứ cho mưu kế tối đó của chúng tôi.

Tử Kim Đằng thật sự rất quan trọng với chúng tôi, hôm nay lỗ mãng đến đây là vì muốn hỏi ý anh xem anh có chịu bấm bụng nhường Tử Kim Đằng lại cho chúng tôi không?” Hoàng Tử Hiên vô cùng khách sáo hỏi.
“Mấy người muốn dùng tiền để mua Tử Kim Đằng của tôi sao?” Edmond nói.
“Đúng vậy, tôi tình nguyện ra giá gấp đôi để mua Tử Kim Đằng trong tay anh.

Anh Edmond, không biết anh có đồng ý chuyện này không?” Hoàng Tử Hiên gật đầu hỏi.
Edmond không đồng ý ngay mà lại lộ vẻ do dự.

“Không thì anh Edmond có thể tự mình ra giá, tôi sẽ đồng ý hết.” Thấy hắn ta do dự, Hoàng Tử Hiên lại nói.
Nghe vậy, Edmond bỗng nhiên rồi nhìn về phía Hoàng Tử Hiên, hỏi: “Chẳng lẽ anh Hoàng đây nghĩ là tôi thiếu tiền sao?”
Hoàng Tử Hiên lắc đầu, anh không nghĩ rằng Edmond là một người không có tiền, không thì ai lại chi 150 triệu chỉ để mua Tử Kim Đằng, huống chi vào tối hôm đó, hắn ta cũng không chỉ chi mỗi 200 triệu.
“Nếu không nghĩ là tôi thiếu tiền thì tại sao còn nghĩ rằng tôi sẽ nhường lại Tử Kim Đằng cho anh chỉ vì tiền?” Edmond hỏi ngược lại.
Hoàng Tử Hiên suy nghĩ một chút, lát sau mới nói: “Vậy chúng ta đổi một điều kiện khác thì sao, chỉ cần anh Edmond đây có thể nhường lại Tử Kim Đằng, tôi sẽ đồng ý với anh một chuyện, miễn là chuyện đó nằm trong phạm vi năng lực của tôi thì anh có thể yêu cầu tôi làm bất cứ chuyện gì.”
“Bất cứ chuyện gì ư?” Edmond nghiền ngẫm bốn chữ ấy thật kỹ, gương mặt bị mặt nạ che mất bỗng trở nên âm trầm, hắn ta cười hỏi: “Thế nếu tôi muốn mạng của anh thì sao?”
Nếu tôi muốn mạng của anh thì sao?
Yêu cầu này khiến cả ba người Hoàng Tử Hiên cũng có chút sừng sỡ, Hoàng Tử Hiên còn chưa kịp trả lời, Thiệu Dương đã âm trầm nói: “Anh Edmond, chúng tôi thành tâm đến giao dịch với anh.

Anh chỉ cần nói đồng ý hay không là được, không cần phải nói những lời như vậy đâu.”
“Haha, đừng căng thẳng, tôi chỉ nói đùa chút thôi mà.” Edmond cười một tiếng rồi quay đầu nhìn về phía Hoàng Tử Hiên, từ chối: “Xin lỗi, anh Hoàng, e là chuyến đi này của các anh phải về tay không rồi.

Tử Kim Đằng cũng rất quan trọng với tôi, tôi không thể từ bỏ nó được.

Hoa Hạ có câu nói thế này, quân tử không đoạt thứ người thích, tôi nghĩ anh Hoàng đây cũng là một quân tử nhỉ.”
Một câu quân tử không đoạt thứ người thích đã chặn kín lời định nói Hoàng Tử Hiên, Hoàng Tử Hiên vốn còn định khuyên hắn lần nữa nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.

Chuyện này khiến Hoàng Tử Hiên có cảm giác Edmond Dantes ở trước mặt không phải là một nhân vật đơn giản, hắn ta chắc chắn không phải là một thương nhân ở Ý bình thường.
“Nếu anh Edmond đã quý nó đến vậy thì tôi cũng không ép buộc nữa.


Làm phiền anh rồi, tạm biệt.” Hoàng Tử Hiên vừa nói vừa đứng dậy.
Kim Kỵ Dung và Thiệu Dương cũng đi ra khỏi biệt thự theo anh.
Quản gia đứng ở cửa lịch sự đưa họ đến chỗ đậu xe chứ không hề lạnh nhạt vì chuyện không vui giữa họ và Edmond Dantes.
Sau khi ba người đã lái xe rời đi, Kim Kỵ Dung mới lên tiếng: “May là có Thiếu chủ ở sau lưng chứ không thì chúng ta đã không đi vào dễ như vậy.”
“Thiếu chủ vẫn luôn thông minh, còn cần cậu phải nói sao.” Thiệu Dương liếc trắng mắt.
“Mẹ, cậu đúng là một tên nịnh bợ.” Kim Kỵ Dung khinh bỉ.
Hai người bỗng nhiên cãi nhau, chỉ có Hoàng Tử Hiên ở phía sau là lại càng yên tĩnh, trên thực tế, từ khi lên xe đến giờ, anh vẫn luôn ngồi im bất động, không biết đang nghĩ gì.
“Thiếu chủ, anh đang nghĩ gì vậy?” Thấy anh đã không nhúc nhích hồi lâu, Thiệu Dương không khỏi cảm thấy kỳ lạ.
Lúc này Hoàng Tử Hiên mới bừng tỉnh, anh ‘ồ’ một tiếng rồi nói: “Đang suy nghĩ sao cái tên Edmond Dantes này lại quen tai đến vậy, cứ có cảm giác như đã nghe qua ở đâu rồi.

Hai cậu không thấy quen tai sao?”
Thiệu Dương lắc đầu: “Tôi thấy tên của người nước ngoài cứ na ná nhau, người trùng tên lại càng nhiều.”
“Tôi cũng vậy, không chỉ thấy tên nước ngoài giống nhau mà tôi còn thấy mặt của bọn họ hao hao nhau nữa.” Kim Kỵ Dung tán đồng.
Khóe miệng Hoàng Tử Hiên giật giật rồi thở dài một tiếng, đúng là không thể trông cậy vào việc bọn họ sẽ giúp anh nhớ ra được.
“Thiếu chủ, anh nói xem tại sao anh ta cứ luôn mang mặt nạ mỗi khi gặp người khác thế nhỉ? Tôi cảm thấy chuyện này của anh ta rất kỳ lạ, như thể muốn biến thành một người vô hình ấy.” Thấy Hoàng Tử Hiên lại bắt đầu trầm tư, Kim Kỵ Dung lập tức nói ra nghi ngờ của mình.
“Tôi nghĩ là nó có liên quan đến thân phận của anh ta, chuyện này cũng giống với việc các cậu không dùng mặt mũi thật của mình khi xuất hiện trước công chúng đấy.” Hoàng Tử Hiên suy đoán.
Hoàng Tử Hiên vừa nói đến đây, Kim Kỵ Dung và Thiệu Dương đã ăn ý xé nát mặt nạ da người trên mặt, Kim Kỵ Dung oán trách: “Tôi chết ngạt mất, càng dùng nhiều cái mặt nạ này, tôi lại càng thấy nó không ổn.

Phải mau chóng tìm cô gái ngàn mặt làm mấy cái mới mới được.”

“Nhanh lên nhé, tôi cảm giác mặt của tôi cũng bị dị ứng đến nơi rồi.” Thiệu Dương kéo gương trên xe xuống rồi nhìn trái nhìn phải.
“Cậu nói thế làm tôi cũng thấy mặt mình ngứa ngứa rồi đây này.” Kim Kỵ Dung cũng vội vàng soi gương theo.
Hoàng Tử Hiên cạn lời nói: “Hai cậu là đàn ông mà sao cứ giống như con gái vậy.”
“Sao anh cảm nhận được nỗi khổ của người kiếm ăn dựa vào mặt như chúng tôi được chứ, chỉ cần một cục mụn nhỏ như hạt đậu thôi là cũng ảnh hưởng nghiêm trọng đến vẻ đẹp của chúng tôi rồi.” Kim Kỵ Dung liếc trắng mắt.
“Tất cả là do xã hội quá ham mê cái đẹp.” Thiệu Dương sờ mặt mình rồi than thở, sau đó lại vui mừng nói: “May là mặt của tôi trông đẹp.”
Khóe miệng Hoàng Tử Hiên giật giật, nhức đầu đỡ trán: “Tôi chỉ muốn biết lúc nãy tôi vừa nói cái gì mà đề tài lại bỗng nhiên chuyển tới cái này như vậy?”
“Ặc…” Kim Kỵ Dung nhớ lại rồi gãi đầu nói: “Tôi quên rồi.”
“Tôi cũng quên rồi.” Thiệu Dương cũng rất thức thời buông tay.
Hoàng Tử Hiên: “…”
Dưới sự câm nín của Hoàng Tử Hiên, xe lái đến biệt thự Thịnh Thế, ba người trở về, vừa nhìn thấy trong tay họ trống trơn, Hình Thiên đã biết ngay rằng hoặc là bọn họ không gặp ai, hoặc là đã đàm phán không thành công.

Sau khi hỏi một chút thì quả nhiên là suy đoán thứ hai.
“Thế thì bây giờ chỉ có thể dùng phương án thứ hai.” Sau khi nghe Kim Kỵ Dung kể lại những gì đã diễn ra ở nhà của Edmond, Lữ Dương nói.
Hoàng Tử Hiên gật đầu: “Mấy ngày nay, các cậu hãy dùng con ruồi để thăm dò tình hình trong nhà của Edmond, xác định vị trí của Tử Kim Đằng.

Sau khi tôi và Kim Kỵ Dung trở về, chúng ta sẽ bàn lại phương án đến trộm.”
Mọi người gật đầu trả lời.
Sau khi đã sắp xếp xong chuyện này, Hoàng Tử Hiên rời đi trước.

Trên đường về nhà, Hoàng Tử Hiên mới nhớ là mình đã bận đến mức còn chưa kịp ăn trưa.

Nhớ ra chuyện này, anh lập tức nghĩ tới Lê Mỹ Gia nên bèn cầm lấy điện thoại rồi gọi cho cho cô, thế nhưng, cuộc gọi không được tiếp nhận mà chỉ có thông báo nhắc nhở rằng cô đã tắt máy.
Hoàng Tử Hiên lại vội vàng gọi cho Chu Tử, Chu Tử nhanh chóng tiếp nhận.


Bên trong điện thoại, cô ấy nói với Hoàng Tử Hiên rằng Lê Mỹ Gia vẫn luôn làm việc sau khi trở về, ngày mai cô phải rời khỏi đây một hai ngày nên muốn hoàn thành hết công việc của hai ngày sắp tới trong hôm nay.
Sau khi biết được Lê Mỹ Gia cũng đang bận, Hoàng Tử Hiên liền dặn dò Chu Tử phải để ý đến dạ dày cô, không được để cô đói bụng.

Cúp điện thoại, Hoàng Tử Hiên nặng nề thở dài, anh đã quyết định sẽ nói cho Lê Mỹ Gia biết sự thật.

Không biết Lê Mỹ Gia có thể chịu đựng được những chuyện đáng thương mà Tiết Tiếu Nhu đã phải trải qua vào năm đó hay không.
Trong lúc nghĩ ngợi đã về đến cửa nhà, tối qua Trương Tiểu Lệ làm ca đêm nên sáng nay ở nhà nghỉ ngơi.

Trông cô như vừa mới tỉnh ngủ, đang mơ mơ màng màng đi xuống lầu, vừa nhìn thấy Hoàng Tử Hiên đi từ bên ngoài vào, cô lập tức bừng tỉnh.
“Anh ăn trưa chưa?” Trương Tiểu Lệ nhiệt tình hỏi.
Hoàng Tử Hiên lắc đầu: “Vẫn chưa.”
Trương Tiểu Lệ vui mừng: “Thế thì tốt quá, tôi cũng chưa ăn này.

Anh mau mau làm cơm đi, tôi đói sắp chết rồi.”
“Hóa ra là do cô đói nên mới thức dậy, bảo sao còn chưa mặc áσ ɭóŧ mà đã chạy xuống tìm đồ ăn.” Hoàng Tử Hiên cười nham hiểm.
Trương Tiểu Lệ ‘a’ một tiếng rồi khoanh hai tay che ngực chạy thẳng lên lầu, đúng là còn nhanh hơn thỏ.
“Ai, cô đừng chạy.

Tôi vẫn chưa nói hết, kỳ kinh nguyệt của cô sắp tới rồi đúng không.” Thấy cô xấu hổ, Hoàng Tử Hiên còn cố tình tiếp tục trêu cô.
“Đồ lưu manh, anh chờ đó cho tôi, xem chúng tôi xử anh thế nào.” Giọng nói của Trương Tiểu Lệ vừa xấu hổ vừa giận, tiếng đóng cửa vang lên ngăn cách Hoàng Tử Hiên bên ngoài.
Hoàng Tử Hiên cười haha đi vào phòng bếp, trong lòng đang nghĩ đến việc chờ lát nữa Trương Tiểu Lệ đi xuống, anh nhất định phải thành tâm đề nghị cô mua một bộ quần áo quyến rũ mới được, mặc bảo thủ như vậy làm anh không thấy được cái gì cả, không vui..