Tôi Và Khách Trọ Nữ 23 Tuổi

Chương 365: 365: Hẹn Gặp Bà Hùng





Trong mười phút kế tiếp vẫn luôn có người lục tục đến tặng vòng hoa, tế bái dâng hương.

Sau Trương Tiểu Lệ chính là Giang Y Y, cô đại biểu cho mình và Bạch Phi Nhi cùng đi.

Phía sau cô là những người Lê Mỹ Gia không quen biết.
Tuy nhiên cô cũng đã đoán được mọi chuyện, nếu Hoàng Tử Hiên đã tìm đến Giang Y Y thì những người đến tặng vòng hoa sau đó ắt hẳn là diễn viên quần chúng mà Hoàng Tử Hiên đã nhờ Giang Y Y liên lạc.

Có quen biết hay không không quan trọng, quan trọng là càng có nhiều người tới tặng vòng hoa, sự đả kích đến Nghiêm Thái Dung lại càng lớn.
Nói thật, Nghiêm Thái Dung không hề nổi giận đã vượt khỏi dự liệu của Lê Mỹ Gia.

Cô cứ tưởng rằng người phụ nữ này sẽ trực tiếp xông đên đập phá chứ.
Vậy nhưng Nghiêm Thái Dung vẫn nhịn được, chỉ có Lê Long Phi là không được nhẫn nại như vậy.

Rốt cuộc anh ta cũng đã kịp phản ứng từ nỗi khiếp sợ, sải bước vọt tới, vừa đi tới, anh ta đã đập nát những vòng hoa kia: “Lê Mỹ Gia, chị thật quá đáng.

Tổ chức ngày giỗ cho mẹ của chị vào sinh nhật của mẹ tôi, chị không sợ bị sét đánh sao.”
Ầm!
Chân của Lê Long Phi còn chưa kịp đá vào những vòng hoa kia thì đã bị Hoàng Tử Hiên đạp một cú bay ra ngoài.
“Nếu anh tới dâng hương thì rất hoan nghênh nhưng nếu anh tới để quấy rồi thì tốt nhất là nên cân nhắc lại sức nặng của mình.” Hoàng Tử Hiên lạnh giọng cảnh cáo.
Lê Long bị Hoàng Tử Hiên đạp một cú đến nỗi suýt thì nôn cả rượu, đau đến mức không nói được lời nào.

Nghiêm Thái Dung sợ hãi vội vàng chạy đến chỗ anh ta, căng thẳng hỏi anh ta sao rồi.

Lê Long Phi chỉ có thể lắc đầu trả lời.
Rốt cuộc lửa giận của Nghiêm Thái Dung cũng đã bị một cú của Hoàng Tử Hiên đạp ra: “Lê Mỹ Gia, sao cô có thể làm giỗ thay cho Tiết Tiếu Nhu.

Cô ta chết mười bốn năm nhưng cha của cô chưa từng tưởng niệm cô ta, cô muốn biết vì sao không?”
Ánh mắt của Lê Mỹ Gia lập tức nhìn về phía Nghiêm Thái Dung, mặc dù cô không trả lời câu hỏi của Nghiêm Thái Dung nhưng trong mắt lại đầy vẻ muốn biết.
Trong lòng Hoàng Tử Hiên chợt run sợ, anh không chắc Nghiêm Thái Dung biết bao nhiêu về việc làm cầm thú của Hoàng Hùng Vĩ năm đó.

Nếu để bà ta nói ra chân tướng chuyện này trước mặt tất cả mọi người thì đây đúng là sự đả kích có tính hủy diệt đối với Lê Mỹ Gia.
“Nghiêm Thái Dung! Bà đừng có nói xằng nói bậy!” Trong khi Hoàng Tử Hiên đang nghĩ về những thứ này, Hoàng Hùng Vĩ bỗng cao giọng trách cứ Nghiêm Thái Dung, đồng thời cũng cảnh cáo trợn mắt nhìn bà ta.
“Hoàng Hùng Vĩ, tất cả đều do nó bất nghĩa với tôi trước, bây giờ ông còn muốn tôi nhân từ với nó sao.

Lúc nó làm tôi khó chịu, ông đã từng nghĩ đến cảm giác của tôi chưa? Nó dám làm tôi mất mặt, tôi sẽ trả lại nó gấp bội.”
Nghiêm Thái Dung vốn không sợ lời cảnh cáo của Hoàng Hùng Vĩ, nsoi xong liền quay đầu nhìn về phía Lê Mỹ Gia: “Lê Mỹ Gia, cô nghe đây, cha cô không tưởng niệm mẹ cô là vì cô ta không xứng.

Cô…”
Lời còn chưa nói xong, Nghiêm Thái Dung bỗng nhiên nhắm hai mắt lại, cả người ngã ầm về phía sau một tiếng.
Khi tiếng ầm ấy vang lên, Hoàng Hùng Vĩ và Hoàng Tử Hiên cũng thở phào nhẹ nhõm.

Hoàng Tử Hiên khẽ nhìn về một hướng khác, chỉ thấy Kim Kỵ Dung đã dịch dung giả trang thành phục vụ cũng đang thở phào.

Hiện tại anh ta đang rất vui mừng vì mình vẫn chưa thất bại, nếu không ám khí chỉ cần trễ nửa giây, Nghiêm Thái Dung sẽ nói ra sự thật.
Quá nguy hiểm!
Hoàng Tử Hiên âm thầm lau mồ hôi lạnh, may là cơ thể Nghiêm Thái Dung không nhích tới nhích lui, không thì Kim Kỵ Dung đã không kịp đánh bà ta ngất xỉu.

“Mẹ, mẹ, mẹ, mẹ làm sao vậy?” Lê Long Phi cũng không đoái hoài tới nỗi đau nữa, sợ đến nỗi sắc mặt biến sắc.
Hoàng Hùng Vĩ cũng vội vàng chạy đến, bình tĩnh để Lê Long Phi ôm lấy Nghiêm Thái Dung rồi gọi điện cho tài xế, bảo ông ta lập tức lái xe đến đây.
Nghiêm Thái Dung bỗng nhiên bất tỉnh khiến tất cả mọi người đều thấy e sợ trong lòng, bọn họ đều nhất trí cho rằng Nghiêm Thái Dung đã tức giận đến nỗi choáng váng.

Sinh nhật của mình lại biến thành ngày giỗ, dù có là ai thì cũng sẽ tức đến ngất xỉu.

Bà ta gắng gượng đến bây giờ vẫn chưa ngất đã là kỳ tích lắm rồi.

Chỉ tiếc bà ta vẫn chưa nói hết lời, bọn họ cũng rất tò mò về câu nói kế tiếp giống như Lê Mỹ Gia.
Một lát sau, cha con Hoàng Hùng Vĩ mang theo Nghiêm Thái Dung vội vã rời khỏi hiện trường để đưa đến bệnh viện.
Nhân vật chính của tối nay đã rời đi, bữa tiệc này cũng không bệnh tật mất.

Đám khách mời anh nhìn tôi tôi nhìn anh, không biết bây giờ nên đi đâu, có nên sẵn tiện đến thắp cho mẹ ruột Lê Mỹ Gia một nén hương hay không.
Trong lúc mọi người đều đang do dự, vợ chồng Hồ Ngôn Thương bước ra, bọn họ đi đến căn phòng mật.

Rốt cuộc bọn họ cũng hiểu ra tại sao tấm thiệp mời mà Hoàng Tử Hiên đưa cho bọn họ lại có màu đen, tại sao lại bảo bọn họ nếu có rảnh rỗi thì nhất định phải đến tham gia.

Lúc này, nhờ có bọn họ dẫn đầu, những người đang do dự kia cũng bị ảnh hưởng theo.
Vợ chồng Hồ Ngôn Thương đi tới trước bàn tế, lấy ra ba nén hương rồi nặng nề dâng lên cho Tiết Tiếu Nhu, sau đó lại an ủi Lê Mỹ Gia một phen.
Có cặp vợ chồng này dẫn đầu, những người khác cũng lục tục đến tế bái.

Mặc dù bọn họ không nói gì nhiều những ai cũng trịnh trọng dâng ba nén hương cho Tiết Tiếu Nhu.


Như vậy là đã quá đủ với Lê Mỹ Gia, bởi vì ít nhất thì điều này cũng chứng minh rằng bên ngoài vẫn thừa nhận mẹ ruột của cô mãi mãi là phu nhân chủ tịch tập đoàn Thịnh Thế.
Tưởng Ngọc Nhiêu và ba chị em thiên kim cũng cùng đi tới, sau khi dâng hương xong, Tưởng Ngọc Nhiêu đi tới trước mặt Lê Mỹ Gia rồi chìa tay ra với cô: “Chị Lê, chào chị, em là Tưởng Ngọc Nhiêu.”
Lê Mỹ Gia hơi sửng sốt một chút rồi mới bắt tay với cô ta: “Cô là con gái của tổng giám đốc Tưởng tập đoàn Tưởng thị?”
Tưởng Ngọc Nhiêu gật đầu: “Đúng vậy, em cũng giống như chị Lê, mẹ em qua đời từ khi em còn rất nhỏ.

Không chỉ có em, ba người này cũng có thân thế như chúng ta.

Sau khi mẹ ruột qua đời, cha chúng em nhanh chóng đón dâu làm mẹ kế.

Chúng em vẫn luôn chán ghét mẹ nuôi giống chị, tuy nhiên chúng em không có can đảm như chị, chuyện tối nay, chúng em rất nể phục chị.”
Ba cô gái đứng sau lưng Tưởng Ngọc Nhiêu gật đầu, trong ánh mắt đều đầy vẻ nể phục.
Lê Mỹ Gia có chút không biết nói thế nào, tuy nhiên nhìn thấy bốn cô gái có vẻ nhỏ hơn mình, cô không thể không tỏ ra dịu dàng, có lẽ vì thân thế giống nhau, cô càng có thể cảm nhận được tâm trạng của các cô ấy.
“Chị Lê, không làm phiền chị nữa, chúng em đi trước đây.

Em chỉ muốn nói với chị rằng em mãi mãi ủng hộ chị tranh đấu với mẹ nuôi, chúng em đều là hậu thuẫn kiên cường của chị.” Tưởng Ngọc Nhiêu nói xong liền dẫn theo ba cô gái rời đi trước.
Trương Tiểu Lệ bị hành động của bốn cô gái chọc cười, cô thấp giọng nói vào tai Hoàng Tử Hiên: “Không ngờ Mỹ Gia lại có thể kiếm được mấy người bạn đồng minh ở đây.

Nhìn quan hệ của bốn người đó, tôi còn thấy giống một tổ chức nhỏ ấy chứ.

Tôi đoán sở thích lớn nhất của mấy người đó chính là đấu trí so dũng với mẹ nuôi đó.”
“Bọn họ hạnh phúc hơn Mỹ Gia nhiều.” Hoàng Tử Hiên nói từ tận đáy lòng.
Giang Y Y cũng đồng tình nói: “Tôi cũng cảm thấy vậy, trông bốn cô gái này rất đơn thuần.

Nếu mẹ kế của bọn họ cũng xấu xa như mẹ kế của Mỹ Gia thì bọn họ đã bị mẹ kế ăn sạch đến nỗi không còn xương từ lâu.”
Lúc ba người đang thấp giọng nói chuyện, một phu nhân bỗng dâng hương cho Tiết Tiếu Nhu rồi đi tới trước mặt Lê Mỹ Gia, ngồi xuống.


Phu nhân này không phải ai khác mà chính là mẹ ruột của thiếu gia nhà giàu đã từng làm Hoàng Tử Hiên bị thương – Hùng Bá, đồng thời cũng là một thành viên trong ban giám đốc của tập đoàn Thịnh Thế, bà Hùng.
“Lê Mỹ Gia, có lẽ bây giờ cô rất muốn biết Nghiêm Thái Dung đã định nói gì tiếp nhỉ.” Bà Hùng dùng giọng nói chỉ có thể để hai người nghe thấy, nói.
Lê Mỹ Gia nhìn bà ta, không đoán ra bà ta có ý gì, tuy nhiên cô vẫn thật tình gật đầu một cái.

Cô thật sự rất tò mò, nhiều năm như vậy, cha vẫn luôn không đề cập đến cái chết của mẹ, chỉ riêng việc đó thôi cũng đã rất kỳ lạ.

Cô cũng luôn cho người điều tra, chẳng qua vẫn không có kết quả gì.
Bà Hùng nở một nụ cười kỳ quái: “Mười giờ sáng ngày mai đến tìm tôi, tôi sẽ nói cho cô biết.”
Lê Mỹ Gia kinh ngạc trợn mắt nhìn.
Bà Hùng không nói gì nữa, trực tiếp đứng lên rời đi.
Nhìn bóng lưng rời đi của bà Hùng, Lê Mỹ Gia rơi vào trầm tư.

Ngoại ô, căn biệt thự nào đó.
Đêm đã khuya, mưa thu lại tí tách rơi xuống, nước mưa va vào cửa kính phát ra tiếng bịch bịch.

Dù vậy, âm thanh ồn ào ấy vẫn không ảnh hưởng đến sự chú ý của người đàn ông đang ngồi trong thư phòng.

Hắn tập trung tinh thần nhìn vào quyển Kinh thánh đã được dịch sang tiếng Ý trong tay cứ như một cha xứ.
Cốc cốc cốc!
Ba tiếng gõ cửa cắt ngang sự tập trung của hắn, hắn nhíu mày, sau đó mới nói tiếng ‘Đi vào’.
Cửa thư phòng bỗng bị mở ra từ bên ngoài, một người đàn ông có bóng người cao ngất tiến vào, anh ta cung kính gật đầu với người đàn ông đang cầm Kinh thánh: “Cậu chủ, chuyện bên kia quả đúng như dự liệu của cậu.

Hoàng Tử hiên tổ chức ngày giỗ thay cho mẹ Lê Mỹ Gia khiến tiệc sinh nhật của Nghiêm Thái Dung trở nên long trời lở đất, Nghiêm Thái Dung tức giận ngất xỉu tại chỗ.”
Trên gương mặt của người đàn ông trẻ tuổi được gọi là cậu chủ một cách cung kính không hề có chút vẻ ngạc nhiên mừng rỡ, hắn chỉ khẽ gật đầu một cái..